Thiên Mệnh Xa Đao Nhân

Chương 9: Một số người gọi ngươi, đừng đáp

Chương 9: Một số người gọi ngươi, đừng đáp

Chưa đến mức phải chen chúc tàu điện ngầm, Vương Kinh Trập sắc mặt hơi khó coi, đối phương nhận ra hắn là người dùng đao, cũng lười đôi co, huống hồ làm nghề của bọn họ chính là dựa vào đao kiếm mà nói chuyện.
Vương Kinh Trập quay đầu bỏ đi, gã thanh niên phía sau vội vàng đuổi theo nói: “Sư phụ, tôi bị trúng tà, à không, là bị ma ám, tôi ở cửa tàu điện ngầm này đợi bảy tám ngày rồi, chính là muốn tìm người giúp tôi hóa giải, ông giúp tôi một chút có được không?”
Không cần gã nói Vương Kinh Trập cũng đã nhìn ra, hốc mắt đen sì, rõ ràng là tinh khí bị hút hết, người này bị quỷ quấn ít nhất cũng vài ngày rồi, cứ tiếp tục như vậy, e là dương khí sẽ bị hao tổn hết.
Người bình thường dương khí hao mòn, đầu tiên chắc chắn là bệnh nặng một trận, tiếp đó thân thể ngày càng suy yếu, đến cuối cùng không chống đỡ nổi thì sẽ đi đời.
Thấy Vương Kinh Trập không để ý đến mình, gã thanh niên mặt mày tiều tụy, lê bước theo sau nói: “Sư phụ, cứu một mạng người hơn xây bảy tòa tháp mà”
“Tôi đâu phải hòa thượng…” Vương Kinh Trập bĩu môi.
“Vậy thì đưa tiền, đưa tiền được chứ?” Gã thanh niên vội vàng móc ví, rút ra một xấp tiền đưa tới: “Đủ không? Không đủ tôi ra ngân hàng rút thêm, sư phụ mau cứu tôi với”
“Cậu phải nói vậy từ đầu chứ, như thế mới nói chuyện được” Vương Kinh Trập cười tủm tỉm nhìn xấp tiền trên tay đối phương.
Tiếng khóc lóc của gã thanh niên “Ọe” một tiếng im bặt, trong mắt đen sì hiện lên vẻ hoảng loạn, Vương Kinh Trập nhận lấy tiền, thuận miệng hỏi: “Nói xem nào, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Còn nửa tháng nữa mới đến Thanh Minh, chuyện ghi chép sổ sách cũng không gấp gáp lắm, gặp có mối làm ăn tự dâng tới cửa, hắn cũng không ngại nhận thêm một đơn, bởi vì chuyến đi Tây Lũng đòi nợ kia, cũng tốn kém kha khá.
Gã thanh niên nuốt nước miếng, cố gắng giữ bình tĩnh kể lại: “Tôi bị như vậy là từ tuần trước, lúc đó tôi đang đi tàu điện ngầm, lúc vào là hơn chín giờ tối. Hôm đó họp lớp uống hơi nhiều, vào tàu điện ngầm xong thì buồn tiểu, tôi bèn tìm nhà vệ sinh. Đi xong vì uống nhiều quá nên buồn ngủ quá, lúc đó tôi ngồi trên bồn cầu ngủ quên mất…”
Gã thanh niên tên Vương Cử, là sinh viên một trường đại học ở kinh thành, hôm đó đi họp lớp với bạn học, sau đó thì bắt tàu hỏa về trường. Trên đường uống hơi quá chén nên ngủ quên trong nhà vệ sinh ở ga tàu. Lúc tỉnh lại cũng không biết là mấy giờ, Vương Cử lờ đờ đi ra khỏi nhà vệ sinh, lúc này nhà ga đã vắng tanh, nhưng đèn vẫn sáng, trong lòng Vương Cử rối bời, căn bản không để ý, nhìn đồng hồ treo tường đã hơn 11 giờ.
Lát sau, trong đường hầm truyền đến tiếng tàu điện ngầm, một đoàn tàu dừng lại, cửa mở ra, Vương Cử bước vào, lúc này trong xe không có một ai, hắn còn tưởng là do muộn quá nên ít khách, cũng không để ý. Đoàn tàu lại đi qua hai trạm nữa, Vương Cử bắt đầu thấy hoảng sợ, bởi vì từ góc độ của hắn nhìn ra, cả đoàn tàu dài không có một bóng người, không gian yên tĩnh đến mức khiến người ta sởn gai ốc.
Các bến ga lại mở hai lần, Vương Cường ngẩng đầu nhìn trái nhìn phải một hồi, chợt phát hiện phía sau toa tàu có bóng người đang đi về phía cậu ta, Vương Cường lập tức thở phào nhẹ nhõm, một lúc sau khi người nọ đi đến gần mới nhìn rõ là một người phụ nữ mặc quần dài, đầu tóc rối bù, không nhìn rõ mặt mũi.
Nói đến đây, Vương Cường hạ giọng xuống, miệng run run: “Người phụ nữ này đến gần, cầm trong tay một xấp bản đồ thành phố, sau đó hỏi tôi có mua không, lúc đầu tôi nói không mua, nhưng cô ta cứ đứng trước mặt tôi không đi, tôi nghĩ trong tàu điện ngầm chỉ có một mình, thôi thì mua một cái vậy, tôi hỏi cô ta bao nhiêu tiền, cô ta nói năm tệ, trên người tôi không có tiền lẻ thì đưa cho cô ta một tờ năm mươi, sau đó cô ta tìm tôi bốn mươi lăm tệ. Mua bản đồ xong cô ta liền đi, đợi đến hai bến nữa là đến chỗ tôi xuống, tôi vứt bản đồ xuống rồi xuống tàu điện ngầm, trở về ký túc xá ngủ một giấc. Sáng hôm sau tôi đến siêu thị mua đồ, lúc thanh toán mới phát hiện, phát hiện số tiền bốn mươi lăm tệ mà người phụ nữ kia tìm cho tôi hôm qua không thấy đâu, thay vào đó, tất cả đều biến thành tiền âm phủ…”
“Cậu đi tàu điện ngầm sau 11 giờ đêm à?”
Vương Cường nói: “Lúc đầu uống say quá không biết, sau khi xuống tàu về đến ký túc xá đã hơn mười hai giờ rồi.”
Vương Kinh Trập thở dài, nói: “Chuyện ma ở tàu điện ngầm thành phố, cậu chưa nghe nói bao giờ sao?”
Vương Cường mặt mày tiều tụy nói: “Lúc đó tôi phát hiện ra tiền âm phủ thì sợ muốn chết, tôi biết ngay mình gặp phải chuyện không may rồi, sau đó lên mạng tìm hiểu về tàu điện ngầm ở thành phố mới biết, thì ra sau 11 giờ đêm tốt nhất đừng nên lên tàu, nhưng tôi nghĩ có thể cũng chỉ là gặp xui xẻo một chút thôi, không có gì lớn, không ngờ tối hôm đó lúc ngủ tôi nằm mơ, người phụ nữ bán bản đồ kia xuất hiện, cô ta hỏi tôi bản đồ đâu.”
Vương Kinh Trập lúc này nhíu mày, trầm giọng hỏi: “Chắc chắn là cậu đã trả lời cô ta trong mơ, nói rằng bản đồ đã bị cậu vứt đi rồi?”
Gặp phải những chuyện tâm linh kỳ bí, đôi khi là do bản thân mình vô tình gặp phải, nhưng hoàn toàn có thể tránh được, giống như trường hợp của Vương Cường, nếu như lúc đó người phụ nữ kia bán bản đồ cho cậu ta mà cậu ta không mua, thì sẽ không có chuyện sau đó phát hiện ra tiền âm phủ, nếu như trong mơ cậu ta không trả lời người phụ nữ kia, thì sẽ không bị đeo bám.
Cũng giống như khi bạn ở một mình, vào ban đêm sau giờ Tý, nếu như có người gọi tên bạn ở phía sau, bạn ngàn vạn lần đừng quay đầu lại, nếu có người vỗ vai bạn, bạn càng không được quay đầu lại, nếu không sẽ gặp chuyện không may.
Bạn có thể nhớ lại xem, có người thân hoặc bạn bè nào sau khi qua đời, đôi khi bạn nằm mơ thấy họ, họ gọi bạn đi theo, có phải đa số bạn đều từ chối và không đồng ý đi theo hay không? Nếu như đi theo, có thể sau khi tỉnh dậy bạn sẽ bị ốm nặng một trận.
Vương Cường gủ gật đầu, nói: “Đúng vậy, tôi nói với cô ta là bản đồ đã bị tôi vứt đi rồi, sau đó đột nhiên cô ta lao về phía tôi, lúc đó tôi sợ muốn chết, dưới mái tóc của cô ta toàn là máu, bóp cổ tôi không buông, đến lúc tôi cảm thấy mình sắp chết đến nơi rồi, thì tôi đột nhiên tỉnh dậy.”
“Cậu ở ký túc xá trong trường học, đổi chỗ khác cũng khó nói” Trường học là nơi có dương khí thịnh nhất.
Quốc chi trọng khí, yêu ma quỷ quái làm sao dám hung hăng càn quấy?
“Cậu xem…”, Vương Cường kéo cổ áo ra, trên cổ cậu ta xuất hiện hai dấu tay đỏ thẫm, trông rất đáng sợ.
“Từ đó về sau, mấy hôm nay cứ đêm nào nằm mơ tôi cũng gặp người phụ nữ kia đến đòi bản đồ, sau đó tôi vội vàng chạy đến ga tàu mua rất nhiều bản đồ để trên giường ôm ngủ, nhưng đều vô dụng, cô ta vẫn cứ bám lấy tôi không tha…”


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất