Chương 55 – Được như ý nguyện
Lăng Trung Hải: “.....” Cái này có thể nhịn được sao?
Có thể.
Ở sau lưng người khác!
Còn trước mặt người khác thì sao?
Không thể!
Nhất quyết không thể!
Tất cả thợ thiêu thi đều ở đây, nếu như không nổi một trận bão thì sau này sao có thể tiếp tục làm một cái tiểu lãnh đạo ở lò hỏa táng này?
Đã từng mời cơm cũng không được!
Lãnh đạo có nhỏ thì cũng là lãnh đạo, đừng có mà không coi quan thôn là cán bộ.
“Ngươi cái thằng chó đẻ này, hôm nay ta giết ngươi cái thằng nhãi ranh!” Lăng Trung Hải ném văng thùng tro cốt đi, hướng về phía Tần Hà miệng phun hương thơm, còn rút nửa đao ra, lại bị Lý Thiết cùng Cao Lâm Khôn gắt gao giữ chặt lại.
“Đầu nhi, bình tĩnh! Đầu óc hắn có bệnh!”
“Không thể chấp nhặt với thằng ngốc, không thể chém quan thiêu thi được!”
Từ Trường Thọ cũng choáng váng, hay lắm, một thùng đập thẳng vào đầu đi.
Giờ làm sao đây?
Phải nói là Từ Trường Thọ người này thật là có thể làm bạn, ngay cả tình huống này hắn ta còn đi lên nói đỡ cho Tần Hà, lôi kéo Tần Hà, muốn cho hắn nói lời xin lỗi với Lăng Trung Hải.
Trong suy nghĩ của hắn ta, tên tiểu tử ngốc này đúng là đốt thi thể rất có nghề, thi thể tầm thường không làm khó được hắn, nhưng còn ôn dịch thì sao?
Cái thứ kia đâu có quan tâm bát tự ngươi cứng hay không.
Ngàn vạn lần đừng bị Lăng Trung Hải nổi nóng phái đi đến huyện Phòng.
Kết quả….
Sợ điều gì sẽ gặp điều ấy, Tần Hà hất đầu lên: “Ta cũng không phải cố ý, quỷ hẹp hòi.”
Cái dáng vẻ kiêu ngạo kia.
Từ Trường Thọ thiếu chút nữa phụt ra máu, ai yêu uy, ca ca, ta nên lấy cái gì để cứu vớt ngươi đây?
Lăng Trung Hải thì càng không cần phải nói, phổi đều sắp nổ, chỉ vào Tần Hà gầm lên: “Người thứ mười chính là ngươi, ngươi đi huyện Phòng cho ta, chết ở chỗ đó coi như xong.”
“Còn có ngươi!”
Lăng Trung Hải lại chỉ vào Từ Trường Thọ, “Bốn người chúng ta cũng không cần rút thăm, liền là ngươi đi!”
Nói xong quay vào phòng trực ban, rầm một tiếng đóng cửa lại.
Từ Trường Thọ choáng váng, tốt lắm, không có cứu được Tần Hà lại đem chính mình rơi vào.
“Lăng ca, đừng, ta và hắn không phải là cùng một bọn, oan uổng a.” Từ Trường Thọ vội vàng đi gõ cửa.
Các vị người xem đoán xem Lăng Trung Hải có thể thu hồi mệnh lệnh đã đưa ra hay không?
A!
....
Một canh giờ sau, trên xe ngựa đi huyện Phòng.
Từ Trường Thọ mặt đen nói: “Huynh đệ, việc này ngươi làm không phúc hậu a.”
Ở đối diện, Tần Hà không có chút áy náy nào với tên gia súc này, xoa mũi khẽ nói: “Bốn người các ngươi dù có bốc thăm, cũng là ngươi đi.”
Khi tập trung thợ thiêu thi Tần Hà đã nghe được, tổ ba người nhân vật phản diện thừa dịp Từ Trường Thọ không ở đó đã thì thầm tính kế hắn ta.
Việc thùng tro cốt đập trúng đầu đó có ảnh hưởng thế nào cũng không đến mức phải buộc Từ Trường Thọ không thể không đi đến huyện Phòng.
Từ Trường Thọ nghe vậy, khuôn mặt càng đen hơn, mắng to Lăng Trung Hải cùng Tư lại không phải thứ tốt lành gì, là con rệp, con gián.
Nhưng mà mới mắng hai câu hắn ta đã ỉu xìu.
Có ý nghĩa gì sao?
Hắn ta tới lò hỏa táng này, chính là để dự phòng, gánh trách nhiệm khi có chuyện gì đó xảy ra, nếu không hắn ta đã không thể đợi được cái chỗ trống này ngay từ đầu rồi.
Thợ thiêu thi đi mười người, 4 quan sai trực ban thế nào cũng phải đi một người, hắn ta không đi thì ai đi chứ?
Mặt trời chói chang, mấy chục cỗ xe ngựa dọc theo quan đạo mà đi, còn chưa đến cuối thu, cỏ cây nơi sơn dã đã là một mảnh khô vàng, nửa năm không có giọt mưa nào rơi xuống, cả cây lớn cũng đều khô héo.
Thỉnh thoảng bên đường có nạn dân kết bè kết đội đi ngang qua, dìu già dắt trẻ bước đi tập tễnh, người gầy như que củi.
Bọn họ đang hội tụ về kinh thành, khẩn cầu nơi đó có thể tìm được hy vọng sống sót; đáng thương là bọn họ cũng không biết, đi đến kinh thành, phần lớn trong đám người của bọn họ chẳng qua chỉ là chuyển sang nơi khác mà chôn, may mắn thì có thể giữ toàn thây mà xuống mồ, không may mắn thì thành thịt vụn dưới miệng chó hoang.
Trong loạn thế, mạng người giống như những cây cỏ dại khô vàng kia, không đáng giá.
Chỉ có khi người chết đã đủ nhiều, mâu thuẫn giữa con người và các vùng đất biến mất, mới có thể mở ra thịnh thế kế tiếp.
Vương triều mấy ngàn năm mưa gió, cái nào không như thế.
Trên xe, đám thợ thiêu thi nhìn nạn dân đi ngang qua, biểu tình trầm mặc.
Một nửa là bị khơi gợi mà nhớ lại chuyện cũ, một nửa là vì chuyến này cửu tử nhất sinh, rất nhiều người đã không ôm hy vọng có thể trở về.
Lúc tới lò hỏa táng, tình cảnh này, giống như là thế ngoại đào nguyên.
Mãi cho đến khi xe rời khỏi kinh thành, hai bên đường không nhìn thấy nạn dân nữa, bầu không khí mới sôi nổi hơn chút.
Vẫn là Từ Trường Thọ, tên gia hoả này do dự hồi lâu, hỏi Tần Hà: “Tên khốn khiếp Lăng Trung Hải kia nói là Long tiên hương có thể chống bách bệnh, ngươi nói xem, hôm qua chúng ta ngửi lâu như vậy, có thể chống được ôn dịch hay không?”
Đám thợ thiêu thi nghe thế, cũng đều hứng thú.
Tối hôm qua, cái mùi nặng ở lò hỏa táng kia tất cả mọi người đều hít rất nhiều, buổi sáng hỏi một chút mới biết được.
Là trong phòng Tần Hà đốt túi thơm Long Tiên Hương đấy.
“Chắc là hữu dụng, nếu không thứ kia có thể làm cống phẩm à.”
“Đúng vậy đúng vậy, khẳng định là có tác dụng.”
“Bệnh dịch cũng là bệnh mà.”
“Vậy thì chúng ta bách bệnh bất xâm đấy, không biết hôm qua chúng ta có hít đủ hay không.”
Thế là tất cả mọi người không tự giác mà nhìn về phía Tần Hà.
Thứ nhất là Tần Hà không có lên tiếng, thứ hai là hiện tại uy vọng của Tần Hà càng ngày càng cao.
Dù sao kinh thành bốn lò hỏa táng, cũng chỉ có một quan thiêu thi là Tần Hà.
Tần Hà hắng giọng một cái, nói: “Cái rắm….Ách, Long tiên hương kia có thể chống ôn dịch, người lò hỏa táng thành Đông chúng ta chắc chắn sẽ không bị nhiễm bệnh, cứ yên tâm đi.”
Đối với chuyện này thì Tần Hà rất có lòng tin, ôn đan mạnh đến mức thiếu chút nữa Cật tiên công không áp chế được, dược lực cực mạnh, ngửi một hơi có thể đủ để miễn dịch, so với vắc xin đời sau còn mạnh hơn không biết bao nhiêu.
Tức thì, dám thợ thiêu thi vui mừng quá đỗi, đều hoan hô lên, ngay cả Từ Trường Thọ cũng là tinh thần chấn động, mặt mày rạng rỡ.
Ai ai cũng đều hận chính mình lúc ấy không hít thêm vài hơi, mặc dù cái mùi kia có hơi quái lạ, nhưng có thể phòng bệnh thì chính là thơm a.
Một màn này khiến cho xe chở thợ thiêu thi trước sau cùng với Phi Ngư Vệ vòng đi vòng lại tuần tra thi nhau ghé mắt, không hiểu được đám người của lò hỏa táng thành Đông đang vui vẻ cái gì.
Phi Ngư Vệ từng bố trí đốt xác ở cùng dịch, kết quả đều là người đi thì đông, người về lác đác, cửu tử nhất sinh.
Mọi người đều lây bệnh.
“Yên lặng, trên đường đi không được ồn ào!” Một tên Xưởng vệ kỵ tuần phóng ngựa đuổi theo, lớn tiếng trách cứ.
Đám thợ thiêu thi vội vàng ngậm miệng lại, không ai dám cãi lời.
Tần Hà nhìn qua, yo, là thằng nhãi con Nguỵ Vũ kia.
Ngụy Vũ khi nhìn thấy Tần Hà thì hơi có chút ngoài ý muốn, lần trước ở thiêu thi đường bị ăn phải một cái đinh không mềm không cứng của hắn, còn đang chuẩn bị tìm cơ hội cho hắn chút xui xẻo, thì kết quả Đồ Bách Thú lại để cho hắn ta đưa cho Tần Hà một cái đồng tiền, hắn ta mới dừng ý định đó lại.
Theo lý thuyết có đồng tiền kia, Tần Hà đã có thân phận, không phải đi huyện Phòng mới đúng.
Trong lòng nghĩ thầm người này phải khiến cho người ta ghét đến mức nào chứ.
Đáng đời.
“Quan gia hảo.”
Tần Hà cười cợt nhả lên tiếng chào hỏi.
Lập tức Ngụy Vũ lại càng cảm thấy gương mặt kia đáng ghét hơn.
Không có cách nào, người cả ngày phải công tác ở cái nơi quỷ quái u ám như chiếu ngục kia, lòng dạ đều không lớn.
“Quan gia, cái bộ thi thể bị lang nha bổng thọc kia như thế nào rồi?” Trong mắt Tần Hà loé lên linh quang, lại hỏi một câu.
Vốn là hắn cũng không muốn chào hỏi Nguỵ Vũ, đều là nhìn nhau chán ghét cả, nhưng lại nghĩ đến “tiểu tiên nữ” tập hợp ngàn vạn cưng chiều vẫn đang được đốt trong thiêu thi đường kia, lòng lại ngứa ngáy.
Tần Hà bị hỏi giật mình sững sờ, nếu mà nói đến bộ thi thể đó, đằng sau còn có một câu chuyện ngắn.
Nói hết thì hơi dài dòng, nếu nói đơn giản thì chính là sau đó Đồ Bách Thú tốn kha khá công sức, muốn nhanh chóng đốt xong bộ thi thể kia, nhưng kết quả lại phát hiện chẳng có tác dụng gì, chỉ có thể dựa vào dương khí ẩn chứa trong địa hoả mài từng chút một, không còn biện pháp nào khác.
Hôm nay khi hắn ta tan ca, bộ thi thể kia mới đốt được một nửa, xương cốt còn lại mới là thứ càng khó đốt.
Đương nhiên là Nguỵ Vũ làm sao có thể nói cho Tần Hà những chuyện này, khiển trách: “Không có chuyện gì thì đừng có mà nghe ngóng lung tung, thành thật một chút.”
Nói xong thúc vào bụng ngựa, đi.
Đi được một đoạn ngắn thì đột nhiên hắn ta lại dừng lại, vị cao thủ tiến vào thiêu thi đường không thể giải thích kia, dù đã điều tra đến điều tra đi cũng không tra ra được dù chỉ nửa phần mặt mũi, hôm nay tiểu tử này nghe ngóng mị thi…. Sẽ không phải là?
“Không có khả năng.”
Tần Hà kiên quyết lắc đầu.
Nếu có bản lĩnh đó đã có thể đi khắp thiên hạ, vùi ở lò hỏa táng làm cái gì?
Nghiện đốt thi thể hay sao?