Thiên Phú Quỷ Dị, Đốt Xác Liền Trở Nên Mạnh Mẽ

Chương 56 – Tần Hà lại động kinh rồi

Chương 56 – Tần Hà lại động kinh rồi

Huyện Phòng thuộc về phủ Thuận Thiên cai quản, vây xung quanh kinh kỳ. Lần này tiếp viện gấp rút, thực tế thì ôn dịch huyện Phòng đã uy hiếp đến kinh kỳ, đây nếu là ở nơi trời cao hoàng đế xa.
Người chết hết Hoàng Nhi Gia còn chưa hẳn đã hiểu rõ tình hình.
Từ xưa đến nay tham quan ô lại sẽ có hai tuyệt chiêu lớn, một là lạm dụng tất cả các quyền lực, hai là tô son trát phấn, che đậy khuyết điểm.
Quãng đường ngắn như vậy, đường đi còn là quan đạo, đội xe cứ thế đi một ngày một đêm.
Đến ngày thứ hai khi mặt trời đã ngả về tây, cuối cùng thì cũng đã đến huyện Phòng.
Huyện thành rộng như vậy mà lại yên tĩnh hệt như Quỷ Thành, không nhìn thấy một bóng người, hôi thối ngút trời, trên mặt đất phủ một lớp vôi mỏng dọc theo cửa thành đi thẳng đến lò hỏa táng.
Phàm là huyện thành thì đều có lò hoả táng, đây là một công việc thiết yếu của nha môn ở mỗi địa phương.
Nhưng điều kiện của lò hỏa táng nơi đây đúng là kém rất xa với cái ở kinh thành.
Cái gọi là phòng thiêu thi chính là mấy cái luỹ làng bằng đá không có mái che, một gian duy nhất có mái che thì là nơi chuyên dùng để cất chứa nhiên liệu, đa phần đều là phân trâu bò khô, có rất ít củi, không có bễ thông gió, chỉ có mấy cây trúc xanh dựa ở bên cạnh làm ống thổi gió.
Điều kiện nghèo nàn đến mức không có cách nào nhìn thẳng, đốt thi dựa vào phân, thông gió dựa vào miệng.
Chưa kể trời mưa, thời tiết hơi lạnh chút chỉ sợ là ngay cả thi thể cũng đốt không cháy.
Việc tìm, vận chuyển thi thể, nhiên liệu cụ thể đã có dân phu do Phi Ngư Vệ chiêu mộ phụ trách, đám thợ thiêu thi chỉ cần thu dọn tốt chỗ ở và chuẩn bị cho việc thiêu thi thể.
Sự việc khẩn cấp, tất nhiên là không thể nghỉ ngơi, Nguỵ Vũ ra lệnh thợ thiêu thi dỡ lò thiêu thi, bễ thông gió, dầu hoả, lều trại và các vật tư khác từ trên xe ngựa xuống, rồi bắt đầu xây dựng lò hỏa táng tạm thời.
Thoạt nhìn hỗn loạn, nhưng tốc độ làm việc không thể nói là chậm.
Khi trời sắp tối, đội xe vận chuyển thi thể liền tiến về thành.
Xe ngựa trông không thể thấy điểm cuối.
Tần Hà nhìn mặt mày rạng rỡ, kết quả này cái tên nhãi con Nguỵ Vũ kia lại sai người dựng lên một cái sào trúc, trên đó treo một ngọn đèn.
Tần Hà nhìn kỹ, lập tức mắng tổ tông mười tám đời hắn ta, mắng đi mắng lại hai trăm lần.
Gài cha ngươi a.
Là đèn nhiếp phách!
Phi Ngư Vệ đúng là có nhiều tiền, chạy đến tận huyện Phòng còn mang theo thứ này.
Tần Hà tức đến ngứa răng.
Có đèn nhiếp phách đè ép, phần thưởng thi thể thật sự là sẽ không có cách nào nhìn thấy a.
Đốt đại hung thi trong nội đường đều là cho nội kình cùng với đạo hạnh, những bộ ôn thi này có thể là trống luôn.
Tần Hà nhìn đèn nhiếp phách đang đong đưa trong gió tựa như đang chế nhạo hắn, ý nghĩ xấu trong lòng giống như là núi lửa cuộn trào từng đợt muốn phóng ra ngoài, muốn đè nén cũng không được.
Nhưng cuối cùng, Tần Hà vẫn bỏ qua.
Muốn phá huỷ chiếc đèn nhiếp phách này, Tần Hà có cả một trăm biện pháp, còn rất bí mật, sẽ không có ai biết là do hắn làm.
Nhưng cái giá bỏ ra, là mất đi bản tâm.
Có một số việc nhìn như nhỏ nhặt không đáng kể gì, nhưng một khi vượt qua ranh giới, con người sẽ trở nên thoải mái buông thả.
Tần Hà thật sự thiếu thi thể à?
A.
Xông bừa vào một toà thành rồi giết hết người bên trong đó, xếp chồng một chỗ, châm một mồi lửa thiêu huỷ.
Một đêm hắn có thể đốt hơn vạn thi thể.
Có thể làm như thế sao?
Không thể!
Người làm vậy nhất định không phải là người, mà là ma.
Đối với việc này, Tần Hà vô cùng tỉnh táo, có thể giở ít trò vặt đốt để đốt thêm vài bộ thi thể, nhưng làm phá hoại thì sẽ vượt qua điểm giới hạn.
Cuộc sống sau này còn rất dài, căn bản vốn là không đáng.
Đây đều là thu hoạch của Tần Hà từ việc xem rối bóng biểu diễn từ khi đốt xác đến nay; có rất nhiều người chết chính là bắt đầu từ những chuyện nhỏ nhặt nhìn như không đáng kể, rồi sau đó từng bước biến thành nhân ma.
Trở lại chuyện chính, đợt phân phối thi thể đầu tiên.
Mỗi người nhận một bộ, ở đây thì sẽ không tồn tại việc mỗi người được phân cho bao nhiêu bộ, mà là liên tục đốt, đốt đến hùng đông mới thôi.
Cảm nhận được khí tức tàn phách của thi thể, đèn nhiếp phách toả ra ánh sáng lờ mờ, từng tia từng tia tàn phách liền từ thi thể chậm rãi tụ lại trên bảy mặt đèn nhiếp phách, đèn nhiếp phách cũng bắt đầu dần dần xoay tròn.
Đám thợ thiêu thi đều tò mò nhìn về cái đèn kia, không nhịn được mà nghị luận ầm ĩ.
Ngoại trừ Tần Hà.
Gia hoả này ném thi thể vào lò đốt xác một cái đã lập tức xúc than đá nhóm lửa, một khắc cũng không để lỡ.
Hắn muốn làm gì?
Hắc hắc.
Ngươi có kế Trương Lương, ta có thang trèo tường.
Phẩm chất không đủ, vậy lấy số lượng tới góp.
Đấy, Lý Qua Tử ở bên cạnh vừa ngắm xong đèn nhiếp phách, mới cầm lên một búi cỏ khô định châm lửa, Tần Hà đã hét lớn một tiếng: “Này, cái đồ ngốc nhà ngươi, ai dạy ngươi châm lửa như thế này?”
“A?”
Lý Qua Tử đều ngẩn ra.
Nhìn kỹ lại, không biết từ khi nào Tần Hà đã đeo đồng tiền vàng sáng lóng lánh kia lên, chỉ vào lò đốt xác nói: “Quá trình thiêu thi thuận lợi hay không, đều dựa vào ngọn lửa này có châm cẩn thận hay không, đưa đồ đây.”
Lý Qua Tử hoang mang mơ màng đưa búi cỏ khô đưa cho Tần Hà.
Tần Hà nhận lấy, thổi lửa đốt cháy búi cỏ khô rồi nhét vào trong lò, sợ bị tắt, lại dội lên đó một muôi dầu hoả, lập tức ngọn lửa bùng cháy.
Lý Qua Tử thấy vậy đầu đầy dấu hỏi chấm.
Châm lửa như vậy, khác nhau ở chỗ nào?
Cứ như vậy trong lúc hắn ta còn đang ngây người, Tần Hà lại chạy đến chỗ của Lưu Tam Cân ở bên cạnh, hai tay chống nạnh: “Này, thằng ngốc này, châm lửa thì ngươi phải quay về phía Hoả thần tinh, như vậy thì châm lửa mới có thần lực.”
Lần này đến lượt đầu Lưu Tam Cân đầy dấu hỏi chấm.
Cái gì là thần lực, cái gì là Hoả thần tinh?
Ở đâu vậy?
Không để ý đến dấu hỏi chấm của Lưu Tam Cân, Tần Hà giật lấy búi cỏ khô trong tay hắn ta, giúp hắn ta châm lò.
Người tiếp theo, Lão Lương Đầu.
“Lão Lương thúc, ngươi đứng gần như vậy rất dễ bị cháy râu.”
Tiếp đó, toàn bộ doanh địa đều là tiếng hô hô gào gào của Tần Hà.
“Dừng tay! Trước khi châm lửa cần phải mời thần đến, ngươi làm sao có thể chổng mông về phía Hoả thần tinh như thế?”
“Ngừng! Châm lửa phải có cảm giác nghi thức, vì sao ngươi không kéo quần lên hết?”
“Châm lửa phải chú ý tư thế, muốn có mỹ quan, ai bảo ngươi đứng châm lửa?”
“Tư thế châm lửa của ngươi xấu như vậy, cha mẹ ngươi có biết không?”
“....”
Một trận hỗn loạn, tất cả 10 tên thợ thiêu thi của lò hỏa táng thành Đông đều bị làm cho hoài nghi nhân sinh.
Đốt lửa thôi mà còn cần chú ý nhiều như vậy?
Điều quan trọng là Lưu Tam Cân phát hiện ra, hai ba lần Tần Hà chỉ phương hướng của Hoả thần tinh đều là trái ngược.
Có lòng muốn hỏi một câu, lại bị Tần Hà mắng ngược lại: “Đó là Hoả thần tinh có thể di chuyển, một ngôi sao lớn như vậy, ngươi mù à?
Lưu Tam Cân ngẩng đầu, hiện tại trời âm u mây mù, ngôi sao ở đâu chứ?
Cứ như vậy, mười bộ thi thể ở chỗ lò hỏa táng thành Đông mơ mơ màng màng đều bị Tần Hà châm lửa, dù vậy hắn vẫn còn chưa thấy đủ, lại mở rộng phạm vi ra đến chỗ các thợ thiêu thi của ba thành khác.
Đám thợ thiêu thi của ba thành khác nhìn thấy “đồng tiền” vàng óng trước ngực Tần Hà, đều bị trấn đến không dám nói lời nào.
Ngươi là quan thiêu thi, ngươi nói cái gì chính là cái đó.
Dù sao thì một trận làm ầm ĩ như thế.
Đám thợ thiêu thi cũng dần dần tỉnh táo lại.
Tần Hà nha, đây là lại động kinh.
Đầu óc có vấn đề, không nên chấp nhặt với hắn, hắn thích châm lửa thì cứ để cho hắn châm chút thôi.
Ngươi không muốn để cho hắn châm lửa, lát nữa hắn lại chạy tới chỉ vào mặt ngươi, nói chỗ nào đó của ngươi không làm tốt, chỗ nào đó không làm đúng, mất mặt a.
Quan trọng là ngươi còn không thể phản bác lại, đẳng cấp của người ta cao hơn ngươi đấy.
Thế là một tới hai đi, đến đêm khuya, dù là Tần Hà ngồi xuống vắt chân nghỉ ngơi, thì thỉnh thoảng cũng sẽ có một tên thợ thiêu thi chạy đến, vẻ mặt tươi cười nói: “Tần ca, cái kia, chỗ ta bên kia chuẩn bị châm lửa.”


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất