Thiên Phú Quỷ Dị, Đốt Xác Liền Trở Nên Mạnh Mẽ

Chương 60 – Tiểu tử trông rất tinh thần

Chương 60 – Tiểu tử trông rất tinh thần

Nhưng con Dơi Vương này cũng quá tham lam, hơn nữa còn không chịu nói lý lẽ. Dân chúng huyện Phòng không chết cơ bản đều đã ở nơi này, công đức có thể tụ lại cũng đã là hạn mức cao nhất, nhưng con Dơi Vương này còn vẫn chưa thấy đủ.
Nếu là một người nào đó dám không nói lý lẽ như vậy, Tào Hắc Tử đã sớm chém cho một đao rồi.
Đây không phải gây khó khăn cho người khác à?
Nhưng mà Dơi Vương không phải là người, khi chuẩn bị hợp tác Tào Hắc Tử lại không tìm hiểu rõ ràng lai lịch của nó, trong khoảng thời gian này nó có lượng lớn công đức gia thân, ngoài cái đầu chuột cùng toàn thân lông lá ra thì đã càng lúc càng giống với một con người, xem chừng là chẳng bao lâu nữa nó sẽ có thể tu luyện ra hình người.
Yêu có đạo hạnh như vậy, Tào Đắc Tử không thể nào là đối thủ của nó.
Hôm nay đến ngay cả Thiết Giản Thần Bộ Phi Ngư Vệ, Vũ Văn Tĩnh còn thiếu chút nữa đã ngỏm ở đây.
Hơn nữa, theo đạo hạnh càng ngày càng cao, tính tình Dơi Vương càng ngày càng nóng nảy, không muốn nghe một câu cãi lại, bộ thi thể ở góc tường kia chính là nói sai một câu, đã bị nó hút máu chết.
Dơi Vương này không chỉ tham lam mỗi công đức, còn ăn rất nhiều tinh khí máu người.
Nanh dơi cắn xuống một cái, máu thịt hoá thành tinh khí bị nó hút đi sạch sẽ, chỉ còn dư lại da bọc xương khô quắt, thực sự là kinh khủng.
“Chết tiệt!”
Đôi con ngươi đỏ tươi màu máu của Dơi Vương lộ ra sự táo bạo nóng nảy.
Chỉ một bước nữa thôi, chỉ còn thiếu một chút công đức nữa, điều này đã kích thích nó.
“Dơi Tiên đại nhân, hay là tiểu nhân đi bắt giúp ngài vài người có đủ tinh khí để cho ngài tráng miệng?” Tào Hắc Tử thường dùng biện pháp này để chuyển hướng sự tức giận của Dơi Vương.
Quả nhiên, Dơi Vương gầm nhẹ một tiếng: “Vậy ngươi còn không mau lên?”
Tào Hắc Tử như được đại xá, vội vàng ra ngoài đi bắt người.
Xung quanh miếu thần có mấy vạn người tụ tập, muốn bắt vài người đàn ông có nhiều tinh khí không phải là một việc khó.
Chỉ cần bảo là Sơn Thần triệu kiến, tám chín phần mười liền kích động đi theo, sau đó lừa dối cho tắm rửa sạch sẽ rồi trói lại ném cho Dơi ăn.
Tào Hắc Tử đã quen với việc này, không bao lâu sau đã tìm thấy hai người.
Đều là người trẻ tuổi cực kỳ có tinh khí, một người vừa đến hai mươi, một người vẫn còn là thiếu niên.
Thời điểm hai người nhìn thấy Dơi Vương, hoảng sợ đủ kiểu, đôi mắt trợn tròn lên, giãy dụa điên cuồng muốn chạy trốn.
Dơi Vương cười gằn bước đến gần, gầm lên một tiếng, mỗi trảo một người, túm hai người xách lên, hướng về phía cổ thiếu niên mà cắn xuống.
“Ừng ực ừng ực”
Dơi nuốt từng ngụm từng ngụm lớn, mắt trần có thể thấy, thân thể thiếu niên nhanh chóng khô quắt lại, cuối cùng đã biến thành một bộ thi thể chỉ còn da bọc xương.
Người trẻ tuổi còn lại càng là sợ đến mất vía, nhưng nỗi sợ hãi của hắn ta cũng không kéo dài quá lâu, rất nhanh cũng đã trở thành một bộ thi thể khô quắt.
Dơi Vương ném xuống hai bộ thi thể, nói với Tào Hắc Tử một cách khó chịu: “Quá ít, tinh khí quá ít, ta muốn nhiều hơn, nhiều hơn nữa!”
Tào Hắc Tử chỉ có thể đồng ý, lại dẫn người đi ra ngoài bắt thêm, tiện thể mang thi thể dưới đất ra ngoài.
Ra khỏi cửa, hắn đem thi thể quăng thi thể sang cái sân bên cạnh, nơi đó, thi thể giống như vậy đã gần như chất đầy cả sân.
Tào Hắc Tử nhìn một chút, chỉ thấy sau lưng ớn lạnh từng trận, nhanh chóng lệnh cho thủ hạ đóng lại cửa sân.
Đối mặt mới một yêu vật hung tàn như vậy, dù hắn ta thân là một cường đạo giang hồ, vẫn có chút chống đỡ không nổi.
Thật ra, trong lòng của hắn ta đã sớm có ý định muốn rời đi, một trận ôn dịch, dân chúng tranh nhau móc bạc ra mua nước bùa, hắn ta đã sớm vơ vét của cải đến đầy bồn đầy bát, nơi này cũng đã chẳng còn bao nhiêu thứ có thể kiếm chác nữa.
Hắn ta đã đề nghị muốn rời đi, nhưng Dơi Vương không chịu, ngược lại là không ngừng thúc giục hắn ta đi tụ tập thêm càng nhiều người đến.
Xem ra, chưa tu thành thân người thì nó sẽ không chịu rời đi.
Tào Hắc Tử rất sốt ruột, ban ngày Phi Ngư Vệ thất bại, nhưng sớm muộn gì cũng sẽ quay trở lại, nhất định không thể ở lại nơi này lâu thêm nữa.
Trực giác mãnh liệt nói cho hắn ta biết, lần sau mà đánh thua, thì chính là vạn kiếp bất phục.
.....
Trở lại chuyện chính.
Tào Hắc Tử mang theo mười mấy tên sơn tặc xuống núi.
Kết quả là dạo một vòng cũng không phát hiện được ai có đầy đủ tinh khí như hai tên xui xẻo vừa rồi.
Bất đắc dĩ, hắn ta chỉ có thể dẫn người đi đến khu vực dưới chân núi.
Phần lớn người ở khu vực dưới chân núi là “tín đồ” miếu Nhàn Vân vừa mới tới, xem thử có thể tìm được hai người xui xẻo nào đó hay không.
Bằng không Dơi Vương tức giận đến nổi bão, còn chưa biết ai sẽ xui xẻo.
Một đám người tìm a, tìm a, đột nhiên phát hiện, trên con đường phía đối diện có một người trẻ tuổi đang cưỡi bò đi tới, trông khoảng hai mươi tuổi, sống lưng thẳng tắp, hai mắt sáng ngời có thần, người vừa xuất hiện đã giống như một con đom đóm trong đêm tối, không khiến người khác chú ý đến cũng khó.
Tốt một tên tiểu tử tinh thần!
Đôi mắt Tào Hắc Tử sáng bừng lên.
Rốt cuộc cũng tìm được một người, Dơi Vương nên hài lòng đi.
Hắn ta vội vàng tiến lên hỏi: “Tiểu tử, đến bái Thần à?”
Tiểu tử trông tinh thần hơi sửng sốt một cái, gật gật đầu, nhếch miệng nở nụ cười, lộ ra hai hàm răng trắng, “Đúng vậy, bái Thần.”
“Mới đến?”
“Mới đến.”
Tào Hắc Tử vỗ đùi, nói: “Sáng sớm hôm nay Đại Tiên trong miếu đã nói với ta, nửa đêm sẽ có một tên tiểu tử cưỡi bò đi đến dưới chân núi, để cho ta đợi ở đây, bảo tiểu tử có duyên với ngài, tới thì trực tiếp lên gặp mặt Đại Tiên, để ngài đưa tặng một cơ duyên, ngươi biết cơ duyên là gì không?”
“Chính là… ban thưởng à.”
Tên tiểu tử trông tinh thần lộ ra vẻ mặt không chắc chắn.
“Không sai, chính là ban thưởng, có muốn nhận hay không?” Tào Hắc Tử hướng dẫn từng bước.
“Đương nhiên rồi, ta đến đây chính là vì ban thưởng, không ngờ rằng các ngươi lại chủ động như vậy, thật sự là quá ngoài ý muốn.” Tên tiểu tử trông tinh thần tỏ ra khó có thể tin nổi.
Tào Hắc Tử hơi có chút không hiểu lời này của tên tiểu tử trông tinh thần là có ý gì, rất kỳ quái, nhưng mà có nhiệm vụ trước mắt hắn ta cũng lười quản nhiều như vậy, cười nói: “ Vậy bây giờ ngươi lập tức cùng ta đi lên núi a, Đại Tiên miếu chúng ta đợi ngươi đã lâu.”
“Được rồi, vậy trước tiên để ta buộc bò lại đã.” Tần Hà nhảy từ trên lưng bò xuống.
“Không cần, ta thấy con bò này của ngươi cũng rất hoạt bát, dẫn nó cùng đi thôi.” Tào Hắc Tử nói.
Không chỉ tiểu tử trông tinh thần, mà con bê hắn cưỡi trông cũng rất hoạt bát, đôi mắt nó rất sáng, lỡ như Dơi Vương không đủ ăn, lại đưa thêm cho nó một con bê, như vậy cũng nên đủ rồi đi.
“Đi, vậy thì cùng đi.”
Thế là tên tiểu tử trông tinh thần lại nhảy lên lưng con bê.
Tào Hắc Tử liền ra lệnh cho thủ hạ dắt bò đi, đưa tiểu tử trông tinh thần lên núi.
Một đường cua quẹo ngoằn ngoèo đi đến mật thất.
Lần này Tào Hắc Tử cũng lười trói lại, người dễ trói, bò lại không dễ trói, vậy nên dứt khoát không thèm trói lại.
Cả người tiểu tử trông tinh thần cũng rất sạch sẽ, không dính bùn đất, cũng bớt việc tắm rửa.
“Kẹt kẹt.”
Cửa chính mật thất mở ra, Tào Hắc Tử nói với tên tiểu tử trông tinh thần: “Đại Tiên miếu chúng ta ở ngay bên trong, ngươi cứ tiến vào là được.”
Tên tiểu tử trông tinh thần vậy mà chẳng hề sợ sệt gì, cứ như vậy mà dắt bò tiến vào.
Không biết là do to gan, hay là do đầu óc có vấn đề.
Mật thất tối tăm kia, những người khác đều là bị trói vào, chỉ có hắn là chủ động tiến vào.
Tào Hắc Tử không nghi ngờ gì, đợi Tần Hà một người một bê vừa tiến vào, lập tức sai người nhanh chóng đóng cửa khoá lại, hành động liền một mạch, chỉ sợ hắn chạy.
Không bao lâu sau, từ trong mật thất đã truyền ra bình bịch tiếng đánh nhau, còn có cả tiếng Dơi Vương gào thét.
“Lão đại, xem ra Dơi Vương rất vừa ý tên xui xẻo kia a, tiếng gào thét còn to hơn vừa rồi.” Bên ngoài mật thất, một tên thủ hạ nói với Tào Hắc Tử.
Tào Hắc Tử gật đầu, cũng thở phào một hơi: “Hy vọng là sau khi nó ăn xong một người một bê này, tâm tình của nó có thể tốt hơn một chút, ta muốn thương lượng chuyện rời khỏi đây càng sớm càng tốt.”


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất