Chương 61 – Dơi Vương
Lại nói đến Dơi Vương. Nó đang treo ngược trên nóc mật thất để nghỉ ngơi.
Cửa mở ra, một người một bò đi tới, oanh mộ tiếng, cửa lại đóng lại.
Căn mật thất tối đen như mực, theo lý thuyết thì người này phải là không nhìn thấy mới đúng.
Kết quả người kia lại ngẩng đầu lên, giọng nói mang theo sự kinh ngạc: “Một con dơi thật lớn a.”
Ánh đỏ trong mắt Dơi Vương càng nồng đậm, yêu khí quanh thân xao động, gào thét một tiếng rồi đập cánh bay xuống.
Người này, kẻ đến không thiện a!
Dơi Vương cũng không phải là kẻ ngây thơ gì, cường giả chết ở dưới tay nó không đến một trăm thì cũng có mấy chục.
Chỉ cần mắt đối mắt một cái, Dơi Vương đã có thể xác định, người này tuyệt đối không phải người lương thiện.
Tiên hạ thủ vi cường, hậu hạ thủ tao ương.
(Ra tay trước chiếm được lợi thế, ra tay sau thì bất lợi, có thể gặp tai ương.)
Từ trên cao lao xuống, Dơi Vương lấy thế Thái Sơn áp đỉnh nhào về phía Tần Hà, móng vuốt sắc bén lộ ra tia lạnh giá, tựa như đồng sắt.
Nó vô cùng thành thạo một chiêu này, đây là sát chiêu mạnh nhất của nó.
Chỉ trong chớp mắt, nó đã lao xuống gần đỉnh đầu người nọ, móng vuốt sắc bén mạnh mẽ chụp vào đầu hắn.
Nhưng mà đúng lúc này, người nọ vậy mà nhanh như chớp dịch sang bên cạnh nửa bước, nhanh nhẹn giống như một con chim sẻ.
Đúng, chính là nửa bước.
Nhưng nửa bước này, lại vừa vặn tránh đi phạm vi bao phủ của móng vuốt Dơi Vương.
Vô cùng tinh chuẩn.
Đây chính là bộ pháp chim sẻ mà Tần Hà vừa mới học được.
Bộ pháp chim sẻ: Học tập bộ pháp này, ngươi sẽ nhẹ nhàng giống như một con chim sẻ, nhảy chuyển na di, giữa một tấc vuông hiển lộ thần thông.
Đây cũng là điểm lợi hại của bộ pháp chim sẻ, mặc dù tên gọi có hơi quê mùa, nhưng kỹ năng này lại thực sự là đồ tốt.
Trong lòng Tần Hà, vô số kỹ xảo nhảy chuyển na di đã hoàn toàn thành thục, hoá thành bản năng, một khi học tập liền đạt đến trình độ cực kỳ cao thâm.
Không phải kỹ năng nào cũng xứng với hai chữ “thần thông”.
Trở lại chuyện chính.
Một kích của Dơi Vương bị vồ hụt không thành, suýt nữa tiếp xúc thân mật với mặt đất.
Nó vội vàng xoay người, muốn tiếp tục cho Tần Hà một trảo.
Nhưng vấn đề là, chuyện đánh nhau này cũng coi trọng thứ gọi là ngươi đến ta đi, giống như chơi cờ tướng, dựa vào cái gì ngươi có thể đi liên tục hai bước chứ?
Ài, một trảo này của nó còn chưa kịp vung ra, Tần Hà đã ra chiêu.
Một cái xẻng sắt lớn đen sì hung hăng nện vào mặt nó.
“Bành!”
Ngay lập tức, Dơi Vương bị đánh bay ra.
Hay lắm, răng nanh trong miệng đều bị đập gãy.
“Ngao ngao”
Dơi Vương bị đau, liên tục phát ra tiếng gào thét.
Loạng choạng nghiêng ngả đứng dậy, nhưng yêu khí của nó vẫn chưa hạ xuống, vỗ cánh một cái lại lao về phía Tần Hà một lần nữa.
Lần này không dùng móng vuốt mà là cánh.
Dực trảm!
Đây là kỹ năng ám sát của Dơi Vương, cánh dơi trông có vẻ mềm yếu nhưng thực tế lại nhanh như lưỡi đao.
Đã từng có không ít cường nhân không đề phòng đến một chiêu này, bị chém đứt cả người cùng vũ khí.
Một chiêu bị ăn thiệt, Dơi Vương sử dụng ra kỹ năng tất sát áp dưới đáy hòm.
Thế nhưng…. Tần Hà lại động.
Bao xa?
Một bước!
Tiếng gió rít lên, cái xẻng lớn màu đen lao đến, nhanh chóng phóng đại trước mắt Dơi Vương.
“Bành!”
Lần thứ hai bị nện vào mặt.
Lần này còn nghiêm trọng hơn lần trước, cả nửa bên mặt đều bị lệch đi.
“Rống!”
Dơi Vương đã hoàn toàn phát cuồng, trong bụng giống như là có thứ gì đó đang sôi sục, lộc cộc lộc cộc, huyết khí vờn quanh, đồng tử như rót thêm tinh mang, khí thế lập tức tăng thêm một cấp, ngay cả thân yêu kia cũng lớn thêm một cỡ.
“Sưu!”
Tốc độ của nó cũng tăng thêm gấp bội, lại lần nữa nhào về phía Tần Hà.
Tần Hà thấy vậy, chân chuyển liên tục, lại tránh né lần nữa.
Lần này tránh xa hơn một chút, hai bước.
“Bành!”
Dơi Vương lại trở lại vị trí cũ.
Một bên mặt khác cũng bị lệch đi.
Còn rất đối xứng.
Dơi Vương ấm ức a.
Đánh người không đánh mặt, đánh mặt tổn thương lòng tự trọng nha.
Người cần mặt mũi, yêu cũng vậy a, yêu bên ngoài mà biết nó đánh nhau lại bị người đánh mặt liên tục ba lần, sau này ra ngoài lăn lộn thế nào đây?
“Nhân loại, ngươi có gan thì không được đánh mặt.” Dơi Vương yêu cầu.
Tần Hà hơi sửng sốt, gật gật đầu: “Được, ta không đánh mặt.”
Đúng là đánh mặt thì không tốt lắm, lát nữa thanh lý thi thể thì lại phiền phức, cái tên này mặt mày lông lá, nếu như là đánh đến thiếu mất gì đó thì lại khó bù vào.
“Ngươi nói chuyện phải giữ lời!”
Dơi Vương không yên lòng, bởi vì nó nói chưa bao giờ giữ lời cả.
“Giữ lời, tuyệt đối sẽ giữ lời.”
Tần Hà giơ hai ngón tay lên làm động tác thề.
Dơi Vương thấy thế, lại xuất toàn lực, tiếp tục đánh về phía Tần Hà.
“Binh!”
“Bang!”
“Đông!”
“Bành!”
Lần này, Dơi Vương kiên trì lâu hơn một chút, được thêm vài chiêu.
Nhưng mà vẫn phải trở về, che lấy háng mà trở về.
“Nhân loại, ngươi không có đạo đức!”
Dơi Vương nói rít qua kẽ răng.
Đau!
Cái loại đau tận óc.
“Ta không có đánh mặt ngươi a.” Tần Hà tỏ vẻ vô tội.
Khuôn mặt Dơi Vương run rẩy, chiến ý đã bị cái xẻng lớn màu đen kia liên tục đập tứ phía đến mức vỡ nát.
Người này, sâu không thể lường.
Không xong, nhanh đập cánh chạy mau.
Vỗ cánh một cái, vội vàng lao về phía cửa chính.
Nhưng nó đã quên mất một việc.
Cánh cửa kia đã bị Tào Hắc Tử đóng lại, bên ngoài còn có khoá.
Lần này, muốn tính mạng khanh gia.
Tần Hà thấy thế, a?
Muốn chạy trốn?
Vậy thì không thể được, từ xa đến đây một chuyến như vậy, dễ dàng à?
Tiện tay vung lên.
Sưu sưu sưu!
Năm mươi cây đinh trấn thi phi nhanh như bạo vũ lê hoa.
Tiếng trầm đục vang lên liên tiếp, Dơi Vương đang mở rộng đôi cánh sau lưng đã bị đính lên cửa chính.
Uy lực nội kình hơn 140 năm, đã sớm mạnh đến không gì sánh nổi, dù cho Dơi Vương có yêu khí hộ thể cũng không ngăn cản được.
Đinh trấn thi phối hợp với Thuật phi châm, kim châm điểm huyệt, cho dù là vật sống, cũng có thể coi như thi thể mà trấn.
Dơi Vương không thể động đậy, ngay cả nói cũng không thể nói được.
Muốn dùng yêu khí làm tan rã đinh trấn thi, nhưng tốc độ lại cực kỳ cực kỳ chậm chạp.
Tần Hà tiến lên phía trước, tặc lưỡi ngạc nhiên.
Con dơi này, thật là to lớn cường tráng, cơ bắp nở nang, so với người còn cao hơn một cái đầu, rất có cảm giác áp bách.
Ánh mắt Dơi Vương lộ ra vẻ cầu xin tha thứ, nó tuyệt đối không ngờ đến, ban ngày mình vừa mới đánh cho Thiết Giản Thần Bộ phải rút chạy, giành được một trận thắng lợi, vốn cho rằng còn có thể nán lại nơi đây một thời gian nữa, kết quả là buổi tối đã bị rơi vào tình cảnh như thế này.
Nó còn không biết rõ tên họ người tới là gì, cũng chưa từng nghe nói đến có một người như vậy.
Đương nhiên Tần Hà sẽ không thèm để ý đến sự cầu xin của nó, một xẻng đập vào giữa cửa, gỡ ván cửa xuống, chuẩn bị đốt lửa.
Hắn thực sự đã không kịp chờ đợi, muốn biết cái tự tích tụ công đức này đến cùng là có phương pháp cụ thể như thế nào.
Chắc chắn không phải đơn thuần là làm việc tốt, Tần Hà đã từng thử, không được.
Nếu chỉ đơn thuần là làm việc tốt đã có thể kiếm lấy công đức, thế giới này thần tiên đã sớm đi đầy đất rồi.
Mới đầu, Dơi Vương không hiểu Tần Hà muốn làm gì, kết quả thấy Tần Hà lấy xẻng đập vỡ cửa làm củi đốt, bị doạ mất vía, ra sức giãy dụa.
Nhưng không có tác dụng gì, đợi đến khi Tần Hà đã chuẩn bị sẵn sàng củi lửa, nó đã không thể tránh thoát.
Thanh lý thi thể thì miễn đi, cái đầu dơi này, coi như là Âm Sai bị mù đi nữa thì cũng sẽ không nhận nhầm.
Mọi thứ diễn ra như đúng kế hoạch.
Xếp xong củi lửa, mời đá lửa ra.
Dơi Vương có chút danh tiếng tung hoành ở Yêu giới, đã trở thành dĩ vãng trong ngọn lửa Thâm Uyên cháy rừng rực.
Mang theo những tội ác mà nó đã gây ra.
Thiêu sống miễn cưỡng là hình phạt đầu tiên để chuộc tội.
Nhưng mà chuyện này cũng không liên quan đến Tần Hà, tự có Diêm Vương, Phán Quan Âm Tào Địa Phủ thẩm phán nó.
Hắn chỉ phụ trách tiễn nó lên đường, thuận tiện lấy một chút phần thưởng.
Chỉ vậy thôi.
Hơn một canh giờ sau, Dơi Vương hoá thành tro tàn.
Màn sân khấu xám trắng rơi xuống, tiếng gõ mõ xuyên qua ánh đèn mờ ảo, lung la lung lay.
Rối bóng biểu diễn, như thật như ảo, Tần Hà thấy được cuộc đời Dơi Vương.