Chương 91 – Lại có một con muỗi chết
Mặt trời ngả về tây, bốn tên quan sai trực ban đã tới, đang ở cổng chờ thi thể Binh mã ty vận chuyển tới. Bốn người thì thà thì thầm, không biết là đang nói cái gì.
Tần Hà đi tới, thứ nhất là vì tò mò, thứ hai là muốn nghe ngóng xem tên thợ thiêu thi có vết sẹo ở khóe mắt kia có lai lịch gì.
Hai này nay Tần Hà không chú ý đến người này lắm, vẫn chưa biết hắn ta ở phòng thiêu thi số mấy.
“Đầu nhi, nói về chuyện này, lò hỏa táng chúng ta ngoài việc bị mật thám Địch Lỗ tập kích lần trước, đã coi là rất yên ổn.
“Đương nhiên rồi, hôm qua Lưu đại nhân còn khen lò hỏa táng thành Đông chúng ta có biểu hiện tốt đấy.” Tần Hà đến gần liền thấy được Lăng Trung Hải vỗ vỗ ngực, cười nói.
“Các ngươi đang nói chuyện gì vậy?” Tần Hà hỏi.
Bốn người thấy là Tần Hà đến, rất tự giác tránh một vị trí cho hắn, Từ Trường Thọ nói: “Chúng ta đang nói chuyện gần đây lò hỏa táng ở hai thành khác xảy ra chuyện.”
“Lò hỏa táng hai thành khác như thế nào?” Tần Hà hơi tò mò.
“Tần Hà, ngươi có cảm thấy lò hỏa táng chúng ta gần đây hơi yên tĩnh quá mức không? Thời gian gần đây, mỗi đêm đều bình an, thi thể cũng không bật dậy tấn công người, những lò hỏa táng còn đang hâm mộ chúng ta đâu.” Lý Thiết nói.
Tần Hà cười cười, cái này không phải nói nhảm sao, con hắc xà ngưng kết từ oán niệm cùng sự đen đủi hút lấy dương khí từ thợ thiêu thi đã bị một đao của hắn làm thịt rồi, đám thợ thiêu thi có thể giữ lại được dương khí, đương nhiên là cũng sẽ không dễ dàng xảy ra chuyện.
Lại có hắn được công đức gia thân, thứ chẳng lành như thế nào cũng có thể trấn. Hiện tại, lò hỏa táng này muốn có một bộ thi thể bật dậy, thật đúng là không dễ dàng như trước.
Tất nhiên là việc này chỉ có Tần Hà biết, hắn cũng không có hứng thú bộc lộ ra ngoài, bèn nói: “Chắc là… thi thể được phân đến chỗ chúng ta không hung a.”
“A, không thể nói như vậy được.”
Lăng Trung Hải khoát tay áo, nói: “Chắc là ngươi không biết, thi thể mà Ngũ thành Binh mã ty vận chuyển đến đều là phân phối ngẫu nhiên, không nói là thi thể nào hung, thi thể nào không hung. Khoảng thời gian trước, hai lò hỏa táng thành tây, thành bắc chết quá nhiều người, thi thể không đốt hết được, còn đặc biệt đưa thi thể khó xử lý đến chỗ chúng ta, kết quả thì sao, lò hỏa táng chúng ta mỗi đêm vẫn cứ bình an như cũ.”
Nói đến câu cuối cùng, vẻ mặt Lăng Trung Hải đã biến thành vẻ kiêu ngạo.
Hắn ta được xem như thủ lĩnh trong đám quan sai trực ban ở lò hỏa táng, gặp chuyện tốt như vậy, đương nhiên là mặt mày cũng rạng rỡ. Tham gia tụ tập gì đó ở Ngũ thành Binh mã ty, nói chuyện cũng có thể lớn tiếng hơn vài phần.
“Nói như vậy, đúng là rất lợi hại a.” Tần Hà nhếch miệng cười, hắn hơi ngừng lại một chút, lại hỏi: “Vậy cái kia, lò hỏa táng hai thành tây, bắc là có chuyện gì xảy ra?”
Chuyện này cũng sẽ chỉ lưu truyền giữa những tư lại của Binh mã ty, dân chúng bình thường cũng không để tâm đến những chuyện như vậy, thợ thiêu thi cũng chỉ là những tên ăn mày lưu dân từ bên ngoài đến, không có ai quan tâm đến sống chết của bọn họ.
Đừng nói là chỉ mấy người chết ở lò hỏa táng, ngay cả Lưu Dân Doanh bạo loạn có mấy vạn người chết, qua hai ngày đã không có ai nhắc đến.
Cho nên Tần Hà cũng không biết tình huống của lò hỏa táng ba thành khác.
“Cực kỳ thảm.”
Từ Trường Thọ lắc đầu, nói: “Đầu tiên là lò hỏa táng thành bắc, một ngày có hai ba người chết, không hề thay đổi, chỉ sáu bảy ngày trôi qua, toàn bộ lò hỏa táng đã thay hết người cũ. Khó khăn lắm lò hỏa táng thành bắc mới an tĩnh lại thì lại đến thành tây, một ngày chết hai, một ngày chết hai, cứ như vậy, bảy tám ngày đi qua cũng lại đổi hết toàn bộ người cũ. Mấy tên thợ thiêu thi có thể làm việc một chút thì đều đã chết hết.”
“Thảm như vậy?”
Theo bản năng, khuôn mặt Đào Đại Dũng, Lý Nhị Cẩu, Tiền Mãn Thương lướt qua trong đầu Tần Hà.
Lúc giải thể không có ai nói gặp lại, bởi vì ngoại trừ Tần Hà ra, không có ai biết mình có ngày mai hay không.
Chỉ là không thể ngờ được rằng, nhanh như vậy đã thật sự không có cách nào gặp lại nữa.
“Loạn thế này, đến bao giờ mới kết thúc a.” Cao Lâm Khôn không khỏi cảm khái một câu.
Mấy người nhìn nhau một cái, đều lắc đầu thở dài, ngay cả vẻ kiêu ngạo trên mặt Lăng Trung Hải cũng đã biến mất.
Nói cho cùng, lò hỏa táng thành đông cũng không dễ gì mới có được may mắn.
Thi thể không tấn công người, nhưng mật thám Địch Lỗ lại tập kích lò hỏa táng thành Đông.
Một đêm chết tám tên thợ thiêu thi, nếu không phải là ba người Cao Lâm Khôn chạy nhanh, cũng đã trở thành vong hồn dưới lưỡi đao Địch Lỗ.
Đang nói chuyện, Tần Hà phát hiện ra từ cách đó không xa có một người đi đến.
Sắc mặt màu xám đen trông có vẻ không được khỏe mạnh, đuôi mắt trái có một vết sẹo kéo dài từ khóe mắt đến sau tai, người gầy gò mảnh khảnh, dường như là chỉ cần một trận gió thổi qua cũng có thể đẩy ngã hắn ta.
“Có việc?”
Lăng Trung Hải thấy người này đến gần, hỏi.
“Quan gia, ngày mai trời có mưa không?” Người gầy gò nói với vẻ nhút nhát.
Lăng Trung Hải rõ ràng hơi giật mình một cái, sau khi phản ứng lại, tỏ vẻ không còn lời gì để nói: “Ta làm sao biết được ngày mai trời có mưa hay không, cả cái kinh thành này đã nửa năm không mưa rồi, ngươi có bệnh hay sao mà hỏi như vậy?”
“A, ta đúng là có bệnh.” Nam tử gầy gò xoa xoa hai tay nói.
“Ân?” Lăng Trung Hải ngây ngẩn cả người, ba người còn lại cũng không tự chủ mà liếc nhìn nhau.
“Quay về phòng đi, thi thể chuẩn bị tới rồi.” Lăng Trung Hải không nhịn được, phất phất tay với hắn ta.
“Được rồi.”
Nam tử gầy gò vội vàng gật đầu, đang định quay người đi lại đột nhiên ngừng lại, chỉ thẳng vào Lăng Trung Hải nói: “Quan gia, ngươi đừng động.”
“A?”
Lăng Trung Hải lại sững người.
Ngay trong nháy mắt hắn ta ngây người, nam tử gầy gò tiến về phía trước, tát thẳng vào mặt hắn ta một cái.
“Ba” một tiếng.
Thanh thúy vang dội.
Đám người: “....”
Tần Hà: “Ài?!!”
“Có con muỗi.”
Nam tử gầy gò nở nụ cười, hắn ta xòe bàn tay ra, trên lòng bàn tay có một con muỗi chết cùng với một ít máu.
“Ngươi…. Ngươi dám đánh ta?!”
Lăng Trung Hải bưng má, lập tức nổi bão, rút đao ra chỉ vào nam tử gầy gò, “Ta con mẹ nó chém chết ngươi cái con bê quắt queo này! Ngươi cũng dám đánh ta!”
“Đừng, thủ lĩnh!”
“Thủ lĩnh, không thể!”
Lý Thiết cùng Cao Lâm Khôn giật nảy cả mình, vội vàng kéo Lăng Trung Hải ra đằng sau.
“Thả ta ra, ta phải chém chết hắn!”
“Đầu lĩnh, tỉnh táo, tỉnh táo! Hắn cũng là một thằng ngốc a!”
“Không thể chấp nhặt với thằng ngốc a, bằng không người khác sẽ cho rằng chúng ta cũng là thằng ngốc!”
“Không thể chém thợ thiêu thi a.”
Lăng Trung Hải ra sức giãy dụa lại không thể thành công, bị hai người vừa lôi vừa kéo vào phòng trực ban.
Tần Hà: “....”
Từ Trường Thọ: “....”
Thật sự là có con muỗi, ta đi trước.” Nam tử gầy gò bị dọa đến xoay người bỏ chạy, chạy đến phòng thiêu thi số mười tám, “rầm” một tiếng đóng cửa sắt lại.
“Thủ lĩnh, ngươi tỉnh táo lại a, có thể là ngươi dễ hấp dẫn muỗi đốt!”
“Thả rắm chó mẹ ngươi đi, hàn lộ cuối thu con muỗi ở đâu ra!”
“Hắn chính là đang gây hấn với ta!”
Trong phòng trực ban, Lăng Trung Hải gầm thét liên tục.
“Không cần phải động đao, không đáng, cứ nhét thi thể cho hắn ta là được.”
“Đúng vậy, lấy ba bộ thi thể hung nhất cho hắn, đảm bảo ngày mai hắn chết chắc.”
Lý Thiết cùng Cao Lâm Khôn hết sức khuyên nhủ.
“Bốn bộ! Nhét bốn bộ cho hắn, ta muốn hắn phải chết, ta muốn hắn phải chết!”
Lăng Trung Hải cực kỳ tức giận, gầm lên, hắn ta không nhịn được, vì sao lúc nào người thụ thương cũng là hắn ta vậy.
Lò hỏa táng này sao vậy, mặt hắn ta luôn là trăm phần trăm bị đánh hay sao?
Tốt xấu gì hắn ta cũng là tiểu đầu lĩnh, có mất mặt không chứ?
“Bốn bộ?”
Tần Hà nghe vậy liền trợn mắt, vội vàng nhìn trái nhìn phải.
Từ Trường Thọ thắc mắc: “Ngươi đang tìm cái gì vậy?”
“Ta tìm thử một chút…. xem còn có con muỗi nào hay không?”
Từ Trường Thọ: “.....”