Thiên Phú Quỷ Dị, Đốt Xác Liền Trở Nên Mạnh Mẽ

Chương 90 – Thoải mái một chút, không mất mặt

Chương 90 – Thoải mái một chút, không mất mặt

“Như vậy là đúng rồi, có cốt khí như vậy làm cái gì, để cho bản thân mình thoải mái một chút, không mất mặt đâu.” Tần Hà nở nụ cười, xoay người, dẫn dắt từng bước. “Ngươi đừng hỏi quá đáng, ta tuyệt đối sẽ không nói chuyện trọng yếu cho ngươi.” Yêu nhân bịt mặt cắn răng nói.
“Biết rồi, đừng kích động, ta cũng không phải là người của Phi Ngư Vệ, không cần thiết phải tìm hiểu rõ toàn bộ mọi việc từ trong ra ngoài, giao dịch đi, có thể cò kè mặc cả.”
Tần Hà lại lần nữa kéo ghế, thản nhiên ngồi xuống, cười nói: “Vậy, chúng ta bắt đầu trò chuyện thôi.”
“Hỏi tên trước đi, ngươi tên gì?”
“Phong Kinh Vũ.” Yêu nhân bịt mặt hơi chần chờ một chút rồi nói với vẻ không tình nguyện.
“Viết như thế nào?”
“Phong trong nổi gió, Kinh trong kinh hồng, Vũ trong lông vũ.”
“Cái họ Phong này cũng không thường gặp nhỉ.” Ánh mắt Tần Hà mang theo vẻ dò xét.
“Ngươi thấy ta sẽ ngu đến mức lừa gạt cả chuyện này à?” Giọng điệu của Phong Kinh Vũ rất sắc bén.
“Được rồi, câu tiếp theo, bộ thi khôi người lùn kia là do ngươi luyện chế ra à?” Tần Hà cũng không giận, tiếp tục hỏi.
“Không phải.”
“Bạch Liên giáo luyện chế?”
Ánh mắt của Phong Kinh Vũ hơi lấp lóe, chần chờ một chút hắn ta mới nói: “Phải, cũng không phải.”
“Nói như thế nào?” Tần Hà hứng thú.
“Nội bộ Thánh giáo ta đã sớm không còn là một khối, đám người luyện thi kia trên danh nghĩa là thuộc về Thánh giáo, nhưng trên thực tế thì đã tự tạo thành một phái, ta chỉ có thể nói cho ngươi như vậy.”
“Rất tốt, đây là một điểm khởi đầu rất tốt.”
Tần Hà hài lòng cười, nói: “Vậy ta hiểu như vậy có đúng hay không, tin tức về đám người luyện thi kia, không tính là bí mật hạch tâm của Bạch Liên giáo, ít nhất thì đối với phái của ngươi là không phải.”
“Ngươi, cái tên ma quỷ này.” Sắc mặt Phong Kinh Vũ thay đổi, lại không có ý cự tuyệt rõ ràng.
“Hoan nghênh ngươi đến địa ngục, tin tưởng ta, thường thì ma quỷ còn giữ chữ tín hơn cả Thần Linh.” Nụ cười của Tần Hà càng trở nên rạng rỡ.
“Ngươi hỏi đi.” Phong Kinh Vũ đấu tranh trong chốc lát, lựa chọn thỏa hiệp.
“Đám người luyện thi kia có lai lịch như thế nào, mục đích luyện thi là gì”
“Luyện thi là một môn truyền thừa từ cổ xưa, còn lâu đời hơn cả Bạch Liên giáo, chuyện quá khứ đã không thể nói rõ, hơn trăm năm gần đây, bọn họ dần dần tạo thành một trường phái, gọi là luyện thi môn, rất thần bí.”
“Mục đích luyện thi là gì?”
“Thi khôi có thể sử dụng để chiến đấu, vơ vét của cải, tu luyện, có rất nhiều tác dụng, nghe nói có một vài thi khôi đẳng cấp cao không khác gì với người sống, ẩn nấp ngay trong phố phường.”
“Bọn họ đều dùng người sống để luyện thi sao?”
“Luyện thi từ người sống chỉ là một loại trong số đó, còn rất nhiều phương pháp khác.”
“Thi khôi trên tay các ngươi lấy từ đâu?”
“Mua từ luyện thi môn.”
“Dùng để làm gì?”
“Đây là chuyện cơ mật trọng yếu, ta cự tuyệt trả lời.” Phong Kinh Vũ trợn mắt nói.
“Tốt, vậy ta đổi lại một câu, người bán thi khôi cho các ngươi ở đâu?” Tần Hà híp híp mắt.
“Đây cũng là cơ mật trọng yếu, ta không thể…” Phong Kinh Vũ nói.
Tần Hà đứng lên, trực tiếp cắt ngang lời hắn ta: “Đây là câu hỏi cuối cùng liên quan đến Bạch Liên giáo, ta phải biết.”
Sắc mặt Phong Kinh Vũ lập tức giống như là mở xưởng nhuộm, qua hồi lâu hắn ta mới lên tiếng: “Chỉ một lần này, hành tung của người này cực kỳ bí hiểm, ta cũng không biết rõ hắn ở đâu, chỉ biết được là vào đêm trăng tròn mỗi tháng hắn ta đều sẽ khai đàn luyện thi.”
“Rất tốt.”
Tần Hà hài lòng gật gật đầu, nói: “Như vậy, câu hỏi cuối cùng, chú ngữ túi này của ngươi là gì?”
Vừa nói, Tần Hà vừa lấy túi vải vàng từ trong túi ra.
....
Một lát sau, Tần Hà hài lòng đi ra phòng giam số mười.
Đám người Thường Ôn đang chờ ở cách đó không xa, không dám nghe lén dù chỉ là một chút.
Tần Hà gọi hắn ta tới nói vài câu, giỡn cái uy quan một chút rồi rời đi, đi thiêu thi đường.
Bấm ngón tay tính toán, trước sau bộ mị thi kia đã đốt được hơn mười ngày rồi.
Lần trước Tần Hà thấy Nguỵ Vũ cầm thanh lang nha bổng đâm vào mị thi kia đi ra ngoài, xem chừng là cũng không bao lâu nữa.
Đúng lúc này có một tên quan thiêu thi đi ngang qua, Tần Hà túm lấy hỏi thăm một phen, thấy tình hình không khác bao nhiêu so với hắn dự đoán, trong mấy ngày nay sẽ đốt xong.
Thế là, mục đích chuyến đi này của Tần Hà đã được viên mãn, đi ra chiếu ngục trả lại trang phục, hắn lại quay về lò hỏa táng.
Vừa đến cổng lò hỏa táng đã thấy có một người quỳ ngay ngoài cổng.
Nhìn kỹ lại, thế mà lại là lão quản gia của nhà Lương Thế Kiệt, Lai Phúc.
A!
Không cần khỏi Tần Hà cũng biết, đương nhiên là nhà Lương Thế Kiệt lại gặp nạn.
Lần trước đốt đi thi thể Lương lão gia bật dậy, chỉ là trị được ngọn, không trị được tận gốc.
Thứ ẩn náu trong bóng tối hại người còn chưa được trừ khử.
Đúng như dự đoán, Lai Phúc thấy Tần Hà trở về, lập tức đứng dậy lao đến trước mặt Tần Hà, nước mắt rơi đầy mặt nói: “Tần đại sư, ngài mau cứu Lương gia ta a, Lương gia có yêu vật làm loạn, chỉ mấy ngày đã hại chết hơn hai mươi mạng người trong Lương gia ta, Lương gia đã cửa nát nhà tan, cửa nát nhà tan rồi!”
“Chết hơn hai mươi người?”
Tần Hà hơi kinh ngạc, cái thứ kia hung hơn mình đoán rất nhiều.
Lai Phúc gật đầu, túm lấy vạt áo Tần Hà, khóc lóc cầu xin: “Còn xin Tần đại sư ra tay, cứu cứu Lương gia ta.”
“Trên đời này có nhiều pháp sư, hòa thượng, đạo sĩ như vậy ngươi không tìm, lại tìm một tên quan thiêu thi như ta, không phù hợp a. Lại nói, chuyện như vậy ngươi báo Phi Ngư Vệ không phải là tốt hơn sao?” Tần Hà thắc mắc, hỏi.
“Không dám lừa gạt Tần đại sư, lúc trước đúng là đã từng mời mấy vị pháp sư, nhưng đều không có tác dụng gì, ngược lại yêu vật kia bị kích thích, càng lúc càng hung, còn về Phi Ngư Vệ, lão gia nhà ta, ngài ấy….”
“Không cùng đường, Đảng Đông Lâm?”
Lai Phúc hơi chần chờ một chút, gật đầu, nói: “Còn xin Tần đại sư….”
“Ngại quá, không có hứng thú.”
Tần Hà sầm mặt lại, trực tiếp hất tay ông ta ra, tiến vào lò hỏa táng.
Buồn cười.
Ngươi cầu xin ta là ta phải đi à?
Lần trước khiến ta không thoải mái, lần này không có tâm tình.
Còn về việc Lương gia chết bao nhiêu người, hai vấn đề cuối của triết học có thể trả lời một cách hoàn mĩ.
Một là liên quan gì đến ngươi.
Hai là liên quan cái rắm gì đến ta.
Không sai, chính là liên quan cái rắm gì đến ta.
Lai Phúc ngây ngẩn cả người, Tần Hà đột nhiên từ chối khiến cho hy vọng vừa dấy lên trong lòng ông ta đã bị đập tắt trong nháy mắt, theo bản năng ông ta muốn đứng dậy ngăn cản Tần Hà, nhưng lại bị Dương Bạch Đầu từ phòng trực ban lao ra cản lại, Dương Bạch Đầu vểnh râu lên, nói: “Trọng địa Binh mã ty, người không phận sự chớ vào, ngươi dám đi vào một bước, có tin là ta sẽ khiến ngươi tiễn đi Binh mã ty hay không.”
Dương Bạch Đầu bực tức chuyện này hơn Tần Hà, lần trước, ít nhất thì Tần Hà còn có được phần thưởng, còn Dương Bạch Đầu chỉ được một lời hứa sẽ “trọng tạ” của Lương Thế Kiệt, kết quả một đồng cũng không thêm, khiến ông ta tức gần chết.
Lão nhân này thoạt nhìn hòa hòa khí khí không tranh quyền thế, thực ra thì lòng dạ cũng không lớn.
Chuyện sau đó Tần Hà lười bận tâm, trực tiếp trở về phòng thiêu thi.
Đại vương bát thấy Tần Hà trở về, cái cổ dài từ trong nước vươn ra, nói: “Gia, tên kia nhân lúc ngươi không ở, lại tới.”
“Ai?” Tần Hà ngẩn người.
“Chính là người lục lọi đồ của ngươi lần trước.”
Đôi mắt Tần Hà hơi híp lại, trong lòng có tia lửa bốc lên.
Ông nội nhà ngươi, thiên đường có lối ngươi không đi, địa ngục không cửa ngươi lại xông vào hai lần.
Hai ngày trước không rảnh thu thập ngươi, hôm nay vẫn còn dám tới.
Được rồi, tối hôm nay ta sẽ xử lý đẹp ngươi.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất