Chương 97 – Bản tọa Thanh Ngưu Đại Tiên (1)
“Đương!” “Đã đến canh giờ, mở cửa phòng!”
Tia nắng vừa hé, một tiếng chiêng vang lên, mười tám phòng thiêu thi theo thứ tự lần lượt mở ra.
Tần Hà ngáp một cái, tay không đi ra phòng số bảy.
Bốn bộ thi thể bình thường phía sau cũng đã lần lượt hỏa táng xong.
Không hổ là thi thể được cẩn thận chọn lựa ra, phần thưởng xem như không tồi.
Tất cả cho bảy năm nội kình, một viên Tẩy tủy đan, một viên Kim sang hoàn, cùng với một bản «Thuật chạm khắc gỗ».
Thuật chạm khắc gỗ: Học tập thuật này, ngài sẽ trở thành đại sư điêu khắc gỗ, kỹ nghệ điêu khắc độc nhất thiên hạ.
Thoạt nhìn thì thứ này giống như là không có tác dụng gì, nhưng thật ra lại khá tốt.
Bởi vì Tần Hà đã phát hiện ra một hiện tượng, khi hắn thanh lý thi thể, phàm là tứ chi không lành lặn, phần thưởng sẽ kém hơn một chút.
Giống như là Ngũ Tam Cừ cùng Thường Thấm Nhi tối hôm qua.
Thường Thấm Nhi thân thể toàn vẹn, cho Kình khí công cửu phẩm, theo lý thuyết thì Ngũ Tam Cừ không kém Thường Thấm Nhi là bao, nhưng hắn ta lại bị thiếu một cánh tay, nên chỉ cho thuật cách âm.
Khác biệt rõ ràng.
Tần Hà phân tích trái phải, cảm thấy là do độ hoàn thành việc thanh lý thi thể của hắn chưa đủ.
Nhất là những thi thể cần bổ khuyết tứ chi như vậy, thường thì hắn chỉ lấy bừa một khúc gỗ nối lên cho có, quả thực là không thể nhìn.
Có thuật chạm khắc gỗ này thì khác rồi, sau này nếu như điêu khắc cái gì, đừng nói là tay, ngay cả đầu cũng có thể điêu khắc cho ngươi sinh động như thật.
Nếu là lại gặp phải thi thể tàn khuyết thì cũng sẽ không để ban thưởng bị hạ thấp nữa.
Một kỹ năng khá tốt.
Ngoài cửa, bốn quan sai trực ban lần lượt mở ra cửa sắt lớn của từng phòng.
Khi Từ Trường Thọ mở ra cánh cửa của căn phòng thiêu thi cuối cùng, lò hỏa táng thành đông rốt cuộc cũng lại đón lấy cảnh báo đã lâu không thấy: “Phòng số mười tám trống chỗ, phòng số mười tám trống chỗ, mau chóng bổ sung hồ sơ, mau chóng bổ sung hồ sơ!”
Dương Bạch Đầu đã đến lò hỏa táng để lên ban từ sớm, vội vàng mở ra quyển sổ nhỏ, ghi chép lại.
Sau khi ghi chép xong lại vội vàng đi đến Binh mã ty thành Đông để yêu cầu một tên thợ thiêu thi mới, rồi lại nhanh chóng quay về lò hỏa táng để kịp đổi ban với đám Từ Trường Thọ trước khi bọn họ tan làm.
Đối với Binh mã ty thành đông mà nói, chết một tên thợ thiêu thi chỉ là thêm một cái ghi chép trên sổ. Không qua bao lâu, ngay cả ghi chép cũng bị đem đi dán cửa sổ hoặc cầm đi nhà xí.
Rồi sau đó, sẽ chẳng có ai nhớ, đã từng có một người như thế đến lò hỏa táng này.
Vòng đi vòng lại, mãi mãi cũng không có điểm kết thúc, cho dù là vương triều thay đổi thì điều này cũng vẫn như vậy.
Nhưng đặt ở hiện tại, Lăng Trung Hải lại có phần đen mặt.
Thầm nghĩ, ngươi cái tên đoản mệnh này.
Xem Tần Hà người ta, nhiều lần miễn cưỡng bị nhét thi thể như vậy vẫn có thể nhảy nhót tưng bừng, lúc này còn đang đứng trước cửa duỗi người kìa, sức chịu đựng mạnh cỡ nào.
Không có năng lực thì không biết quỳ xuống cầu xin ta hay sao, học người ta đánh người, mà đánh xong lại lập tức chạy đi?
“Phi, chết rồi không thể làm lại, đáng đời!”
Lăng Trung Hải hướng về phía phòng số mười tám chửi một câu, vẻ mặt tức giận nhưng ánh mắt lại có hơi chút mất tự nhiên.
Lý Thiết cùng Cao Lâm Khôn liếc nhìn nhau một cái, đều là yên lặng lắc đầu.
Chuyện như vậy ngươi có thể trách ai được a?
Tần Hà đứng ở cửa phòng thiêu thi số bảy xem kịch, khóe miệng hơi hơi giương lên.
Nhân vật phản diện này, e là vĩnh viễn cũng không thể hợp cách được.
“Chết như thế nào, tại sao ngay cả một động tĩnh cũng không có?” Lăng Trung Hải hướng về phía phòng số mười tám hô một tiếng.
“Thủ lĩnh, ngươi nên đến đây xem một chút a, hình như là sự kiện linh dị.” Lúc này, Từ Trường Thọ chạy ra, hô một câu đáp lời.
Lăng Trung Hải biến sắc, vội vàng mang theo Lý Thiết cùng Cao Lâm Khôn chạy tới.
Vào phòng xem xét.
Khá lắm, trên nóc phòng có một cái lỗ thủng.
Lò đốt xác còn chưa tắt lửa, hai bộ tro cốt đã bỏ vào thùng, hai bộ thi thể còn đang đốt ở trong lò.
Cả ba người chợt thấy có một luồng gió lạnh thổi qua sau lưng.
Bốn bộ thi thể, không sai.
Nhưng thợ thiêu thi số mười tám thì lại không thấy, bàn thanh lý thi thể hỗn loạn, mơ hồ có thể thấy được vết máu.
Mấu chốt là lỗ thủng kia, lớn như vạc nước, trông tựa như là do người đập ra.
“Ta nhớ Tần Hà vào đêm đó cũng như vậy, thi thể bị đốt, nóc phòng bị phá mất một lỗ thủng.” Lúc này, Lý Thiết nhìn về phía Từ Trường Thọ, nói.
Đám Lăng Trung Hải liếc nhìn nhau một cái rồi đều nhìn về phía Từ Trường Thọ, bởi vì ngày đó, cũng là Từ Trường Thọ đi tra xét phòng số bảy.
“Chuyện ngày đó, hỏi Tần Hà thì cái gì cũng không biết, quỷ mới biết là tình huống như thế nào.” Từ Trường Thọ giang tay ra.
“Được rồi, được rồi, vậy cứ báo như vậy a, phòng số mười tám phát sinh sự kiện linh dị, thi thể đã đốt nhưng thợ thiêu thi mất tích, nóc phòng xuất hiện một lỗ thủng có thể đủ cho một người chui qua, chưa gây họa cho người bên ngoài.”
Lăng Trung Hải không kiên nhẫn phất phất tay, đưa ra kết luận.
Thợ thiêu thi số mười tám cứ như vậy trở thành dĩ vãng, chẳng có ai quan tâm nữa.
Không có ai biết thật ra hắn ta là một tên nhân ma.