Thiên Phú Quỷ Dị, Đốt Xác Liền Trở Nên Mạnh Mẽ

Chương 98 – Bản tọa Thanh Ngưu Đại Tiên (2)

Chương 98 – Bản tọa Thanh Ngưu Đại Tiên (2)

Xếp hàng nhận lấy mười lăm đồng tiền cơ sở hàng ngày, mấy tên quan sai trực ban tan ca, Tần Hà xách theo hai thùng tro cốt đi ra ngoài. Tro cốt của Ngũ Tam Cừ thì đổ vào nhà xí, còn tro cốt của Thường Thấm Nhi thì được Tần Hà xách đi, dọc theo Vận Hà về phía nam, đến chỗ nghĩa trang nhỏ kia, vung lên xẻng sắt, một ngôi mộ mới được đắp lên ở bên cạnh mộ Kỷ Vô Bệnh, lại bổ một khúc gỗ khắc lên dòng chữ: Mộ của Thường Thấm Nhi, Huỳnh Dương.
Qua loa sơ sài, đến đây, một đời giai nhân yểu điệu đã bị chôn xuống, tuổi xuân trong nháy mắt đã vụt tắt, hồng nhan thành nắm tro tàn.
Tần Hà đánh giá khu nghĩa trang nhỏ mà hắn tiện tay lập ra này, thuật vọng khí đảo qua, phát hiện.
Không tồi.
Đây lại là một nơi phong thủy tốt, sau lưng là đồi núi trập trùng, tựa như sống lưng rồng, phía trước có tầm nhìn rộng rãi, có thể trông thấy dòng Vận Hà uốn lượn, hộ sa(1) mặc dù không thể nói là kỳ hùng, nhưng nó lại liên miên không dứt, đây được gọi là du long làm tổ.
(Note (1): Trong phong thủy Hộ sa chỉ những ngọn núi xung quanh long huyệt.)
Chôn ở nơi đây, đại phú đại quý thì còn phải xem số mệnh, nhưng đủ để sống dư dả an khang.
Đợi đến khi xuân về hoa nở, chắc chắn là cảnh vật say lòng người.
.....
Bận rộn xong, Tần Hà trở lại bến tàu Vận Hà, lúc này mặt trời đã lên cao.
Tần Hà ăn xong hai bát mì lại đi dạo ở bến tàu, ở đây xem người ta biểu diễn phun lửa, qua kia xem người ta đập tảng đá lớn trên ngực.
Chỗ nào náo nhiệt hắn đi chỗ ấy, hắn còn gặp phải hai cái Tào bang là Tam Giang bang cùng Tứ Hải Thông đánh nhau, đánh chết mấy người.
Xem xong đánh nhau Tần Hà lại tiến vào thành, hôm nay là ngày hành quyết chém đầu đám sơn tặc miếu Nhàn Vân cùng mấy tên cường đạo giang hồ bắt được vào đêm hôm trước.
Răng rắc, răng rắc, hai mươi mấy cái đầu người rơi xuống đất, cực kỳ kích thích.
Ở bên cạnh còn treo năm bộ thi thể của mật thám Địch Lỗ, nghe nói là muốn phơi thây mười ngày, hiện đã treo được hai ngày, thi thể cũng đã bắt đầu bốc mùi. Nhưng mà, lần này rốt cuộc thì không cần đến thế thân nữa.
Xem xong chặt đầu, Tần Hà sờ sờ bạc trên người, lại đi hỗn đường.
Hàn lộ cuối thu, tắm ngâm nước nóng phải nói là cực kỳ thoải mái, nửa lượng bạc thuê được một tên sai vặt tắm kỳ, hai lượng bạc có thể vừa ngâm trong bồn tắm vừa nghe bình thư.
Lưu Khoái Chủy không hổ là nghệ nhân truyền khẩu giỏi nhất ở vùng Vận Hà, còn làm kinh doanh đến cả trong nhà tắm, con đường làm ăn rộng hơn lão hán biểu diễn kịch đèn chiếu không biết bao nhiêu lần.
Tên Lưu Khoái Chủy này không có năng lực gì khoác ngoài nhanh, có thể viết cũng có thể bịa chuyện.
Còn không phải sao, miếu Nhàn Vân ở huyện Phòng có Thanh Ngưu Đại Tiên hạ phàm, diệt sát yêu nghiệt Dơi Vương, giải cứu mười vạn dân chúng huyện Phòng, chuyện này vừa mới truyền vào kinh thành chỉ được năm ba ngày, Lưu Khoái Chủy đã phát hành bình thư mới « Thanh Ngưu Đại Tiên đại chiến dơi yêu », còn chia ra năm chương mười hồi để kể.
“Lại nói, Thanh Ngưu tiên nhân kia cưỡi trâu về phía đông, bao quanh tường vân là ngàn vạn mây tía, thần mục đảo qua, phát hiện ở đông nam kinh thành có một miếu, trong miếu có yêu khí ngút trời. Thanh Ngưu tiên nhân thầm nghĩ, không tốt, đại yêu xuất thế tất có đại loạn, lập tức đánh trâu đi tới, vừa cưỡi lên lưng, Thanh Ngưu chính là bốn vó như gió, một bước trăm dặm, chớp mắt một cái là đã đến nơi. Ài, quý vị, ở đây ta phải nói thần ngưu dưới trướng vị Thanh Ngưu Đại Tiên này một chút, nó thực sự không phải là một con trâu, mà là một loài thụy thú thượng cổ, gọi là “tê giác”, cực kỳ lợi hại….”
Lưu Khoái Chủy nói thao thao bất tuyệt, nước miếng tung bay.
Phần mở đầu chỉ nói về con trâu kia thôi cũng đã gần nửa canh giờ.
Tần Hà kỳ cọ đến sắp bay lớp da mà màn đại chiến vẫn chưa bắt đầu, nhịn không được, phun một ngụm trà về phía hắn ta: “Phi, ngươi cái đồ lắm nước này!”
......
Ra khỏi nhà tắm đã là buổi trưa.
Tần Hà về đến lò hỏa táng.
Ngay cổng ra vào, quản gia Lương gia, Lai Phúc vẫn quỳ ở đó, thấy Tần Hà trở về, ông ta vội vàng quỳ tiến về phía trước.
Tần Hà vội vàng đi vòng qua, thật ra thì lúc Tần Hà đi ra lò hỏa táng cũng đã gặp ông ta, Lai Phúc hứa hẹn, chỉ cần phá giải được cục diện nguy hiểm của Lương gia thì sẽ cho một nửa gia sản, Tần Hà không thèm để ý.
Thái độ của Lương Thế Kiệt ngày đó khiến cho Tần Hà khó chịu, coi như là ông ta quỳ chết, Tần Hà cũng không muốn dính dáng đến chuyện này.
Mặc dù bạc quý giá thật, nhưng gia không vui.
Đang muốn bước vào cổng, lúc này Tần Hà lại nghe thấy Lai Phúc nói: “Tần đại sư, chỉ cần ngài có thể phá giải được cục diện nguy hiểm này của Lương gia, ngoài một nửa gia sản ra, Lương gia còn có thể lập cho ngài một sinh từ.”
Một câu nói khiến Tần Hà phải lập tức dừng bước lại.
Lập sinh từ?
Đó không phải là lập miếu sao?
Câu nói này tựa như đã đả thông hai mạch suy nghĩ Nhâm Đốc của Tần Hà.
Đúng vậy a, miếu Nhàn Vân có thể lập tượng thần tích tụ công đức, vậy tại sao không thể lập một ngôi miếu ở kinh thành?
Huyện Phòng cùng lắm là có hai trăm ngàn nhân khẩu, còn kinh thành Đại Lê phải có đến ba triệu nhân khẩu, nhân khẩu của toàn bộ kinh kỳ thì không dưới năm trăm vạn.
Như vậy có thể tụ được bao nhiêu công đức a?
Làm tốt, chính là lấy mãi không hết, cùng mãi không cạn.
“Bình tĩnh, bình tĩnh, không thể lỗ mãng!”
Trong lòng Tần Hà cực kỳ vui mừng, nhưng khi xoay người, khuôn mặt hắn lại tỏ vẻ nuối tiếc, nói với quản gia: “Lão quản gia, ngươi cho ta nửa gia tài, nếu như có năng lực thì ta đã đi rồi, hôm nay ta cũng nói rõ ràng với ngươi, ta không đáp ứng chính là vì ta thật sự không có năng lực đó, ngài vẫn nên đi mời cao nhân khác a, không nên lãng phí thời gian ở nơi này.”
Lão quản gia nghe vậy, trên mặt lập tức thoáng qua vẻ thất vọng.
Thật ra, khi ông ta đưa ra hứa hẹn sẽ cho một nửa gia tài mà Tần Hà vẫn không chấp nhận, ông ta đã có chút nghi ngờ rồi.
Một nửa gia tài của Lương gia, người thật sự có năng lực sao có thể không động lòng?
Vất vả chờ đợi một ngày, kết quả lại là như vậy.
Chẳng lẽ phải đi đến Phi Ngư Vệ thật sao?
Nhưng lão gia chết sống cũng không muốn, nói rằng mời Phi Ngư Vệ đến thì thật sự là xong rồi.
Bất đắc dĩ, lão quản gia chỉ có thể đứng dậy, thất hồn lạc phách đi về.
Đang đi trên đường, bỗng nhiên có một người đứng chắn trước mặt ông ta. Người mặc áo đen, đầu đội đấu lạp, còn đeo mặt nạ. Người nọ nhìn ông ta, nói: “Bản tọa Thanh Ngưu Đại Tiên, nguyện phá giải cục diện nguy hiểm của Lương gia ngươi!”


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất