Thiên Tai Cầu Sinh: Không Gian Tích Trữ Hàng Sảng Khoái

Chương 22: (4)

Chương 22: (4)
Nơi này cách Gia Phúc chung cư không xa, nếu thuận lợi mở hết công suất đất tuyết môtơ thì cũng chỉ mất chừng mười phút đồng hồ, chỉ cần nửa đường hơi ngừng lại một chút, cũng có thể đi thẳng về.
Thời vận không đủ, Quý Dạng không có ý định tiếp tục đến điểm hối đoái.
Nói đến thì cũng đáng tiếc, kiếp trước nàng không có điện thoại, cũng chẳng có thói quen tùy thân mang theo lịch, hơn nữa mấy ngày nay cũng không có thời gian mà nhớ, bởi vậy cơ hồ tất cả mọi chuyện, nàng đều chỉ có thể nhớ kỹ thời gian đại khái.
Lại thêm việc nàng trùng sinh khả năng mang đến những ảnh hưởng nhất định, thời tiết càng phát ra biến ảo Vô Thường.
Trận mưa tuyết này, nàng cũng đã từng trải qua, lần đó thật không may khi nàng ra ngoài tìm kiếm vật tư thì gặp phải, nhưng cũng rất may mắn là nàng đã kịp thời tìm được chỗ để tránh né, cuối cùng dựa vào số đồ ăn vừa tìm được mà sống sót.
Nhưng nàng lại không biết thời gian cụ thể của trận mưa tuyết.
Không nghĩ tới hai đời nàng đều cùng mưa tuyết như thế hữu duyên.
Ở kiếp trước mưa tuyết kéo dài đại khái ba ngày, vì cái gì lại nói là đại khái? Bởi vì nàng phải tiết kiệm đồ ăn, mà lại chung quanh không có ai khác, nàng chỉ ăn rồi ngủ, ngủ rồi lại ăn, dùng chút ít đồ ăn sống qua ba ngày này, bởi vậy thời gian trôi qua ngơ ngơ ngác ngác.
Cho nên ở kiếp này, chắc cũng phải chừng ba ngày trở lên.
Nhưng Quý Dạng nhớ kỹ là mưa tuyết ở giữa sẽ ngừng
Một hồi, nếu chọn đúng thời điểm này để trở về thì hoàn toàn không có vấn đề gì. Mà nàng cũng không biết liệu... đất tuyết môtơ có chạy được trên mặt băng hay không?
Ôm nghi vấn như vậy, Quý Dạng mang theo Hi Hi đi vào cao ốc lầu 7, nơi này vừa lúc là một công ty sản xuất đồ chơi lông nhung. Cao ốc đã được người quét dọn qua, các loại đồ chơi đẹp đẽ, búp bê vứt lung tung khắp nơi, nhưng mà bụi bặm thì lại không có một chút.
Tuyết lớn đã cuốn theo bụi bặm trong không khí xuống hết, ngược lại không có nhiều bụi bay vào trong phòng.
Quý Dạng tìm được một chiếc ghế sô pha lười trong đống đồ chơi, lúc này thoải mái nằm xuống, lại tìm cho Hi Hi một cái 'Ổ chó' hình gấu bông, Hi Hi thông minh nằm lên đó, thoải mái vẫy đuôi.
Nhưng nghỉ ngơi một lát, nàng lại đứng lên.
Đi ra ngoài mới thấy bất tiện, nhiệt độ âm năm sáu mươi độ, không thể trực tiếp nằm xuống nghỉ ngơi được, phải nhóm lửa sưởi ấm, nếu không một lát sau, người sẽ đông lạnh đến chết lặng, không phát hiện ra thì sẽ bị chết cóng, giống như rất nhiều người trong mộng đã bị đông cứng đến chết vậy.
Cũng may bên này là cao ốc, bàn ghế ở khu làm việc không nên quá nhiều, Quý Dạng cầm rìu tùy tiện bổ mấy cái, liền có được một đống tấm ván gỗ.
Tiếp đó, nàng xé một khối đồ chơi lông nhung ra làm mồi nhóm lửa.
May mắn là mặt đất bên này được lát gạch men sứ, có thể trực tiếp nhóm lửa.
Nếu không, nàng còn phải làm một cái bồn sắt nữa.
Rất nhanh lửa đã cháy tốt, Quý Dạng lấy thau đựng đồ ăn của Hi Hi ra trước, để lên nửa bát thức ăn cho chó, nhưng không cho nó ăn ngay, mà lấy ra một khối thịt ấm từ trong không gian, trực tiếp nhét vào miệng nó.
Cửa lớn ở đây đều làm bằng thủy tinh, mà lại đã bị đập vỡ, nếu lỡ có người ở dưới lầu nhìn thấy thì việc cô cho chó ăn thịt sẽ không ổn lắm.
Về phần bản thân nàng, sau khi Hi Hi ăn lưng lửng dạ, bắt đầu ăn thức ăn cho chó, Quý Dạng lấy cơm tự hâm nóng từ trong ba lô ra. Điều kiện có hạn, nhưng cũng không thể quá làm khổ chính mình, nàng chọn món đậu hũ Ma Bà, nghĩ nghĩ, lại thêm ngô bao tử cùng xúc xích.
*
Dưới lầu
Sau khi xác nhận có người đến cứu, Phùng Diệp Tinh cùng với biểu ca Nghiêm Thành dẫn dắt các đồng đội hướng về phía cao ốc mà đi.
Đám người vốn đã cùng đường mạt lộ, nếu không phải Phùng Diệp Tinh tinh mắt trông thấy một người một chó biến mất vào trong cao ốc, thì họ cũng không thể đoán được bên trong có thể vào được, bởi vậy, có được một tia hy vọng, những người khác liều mạng chạy về phía tòa cao ốc.
Chưa đầy một phút, một đoàn người đã tới gần.
Phùng Diệp Tinh vừa mừng rỡ chưa được hai giây thì sắc mặt bỗng trở nên kinh ngạc: "Tiểu Nhã đâu? ! Sao không thấy cô ấy?"
"Trương thúc đâu? !"
"Mọi người nói gì đi chứ!"
Nhưng không ai để ý đến họ, ai nấy đều cắm đầu chạy trốn, đến khi nhảy được vào trong, họ mới cảm thấy như vừa thoát khỏi được cửa tử. Bộ 'Băng khôi giáp' nặng nề trên người cũng không ai buồn cởi ra, họ cố gắng bình phục trái tim đang muốn nhảy ra khỏi cổ họng.
Thật là đáng sợ!
Ai có thể ngờ rằng đột nhiên lại gặp phải trận mưa tuyết quỷ dị như vậy?
Đến khi có người phát hiện ra điều gì đó bất thường, một nam sinh nhút nhát khẽ nói: "Tiểu Nhã... hình như trượt chân, không đứng dậy được nữa..."
"Ô ô ô..." Một tiếng khóc đột nhiên vang lên.
Mọi người nhìn theo hướng tiếng khóc, thấy Phương Lan đang khóc đến lê hoa đái vũ: "Xin lỗi, đều tại tôi không tốt, vừa rồi tôi không cẩn thận bị ngã, làm Tiểu Nhã ngã theo, Trương thúc vì cứu tôi và Tiểu Nhã nên đã bị tụt lại phía sau, bây giờ chắc là đã... Ô ô ô, xin lỗi... đều tại tôi..."
Vừa khóc, ba người trong đội liền cuống lên, vội vàng an ủi: "Không trách cậu, tại họ xui xẻo thôi!"
"Đừng khóc nữa, thời buổi này chết người là chuyện thường, huống chi là thời tiết quỷ dị thế này, nếu không phải chúng ta may mắn thì giờ này cũng chết rồi..."
"Tiểu Phương, cậu đừng đổ hết tội lên đầu mình, ai...?"
Phùng Diệp Tinh lặng lẽ nhìn mọi chuyện, chỉ cảm thấy bất lực vô cùng, nhất là khi cô gái kia được mọi người dỗ dành xong vẫn chưa đủ, đôi mắt đẫm lệ nhìn về phía cô và biểu ca Nghiêm Thành: "Các cậu... các cậu không nói gì, là đang trách tôi sao?"
Phùng Diệp Tinh quay mặt đi, không lên tiếng.
Cô không trách, cô chỉ là... có chút cảm giác khó tả.
Họ là những người sống sót trong cùng một chung cư, vì sống sót, cả đám người liều mạng đi thu thập vật tư, nhưng vì đi lẻ nên thường xuyên bị cướp, sau đó Nghiêm Thành đứng ra, tập hợp hơn hai mươi người cùng nhau đi.
Cuối cùng thì cũng có thể bình an trở về.
Nhưng khi họ mạo hiểm tính mạng đi tìm kiếm vật tư, trong khu chung cư lại có những kẻ lười biếng, sợ chết không chịu ra ngoài, chỉ chăm chăm vào việc cướp đoạt của người khác, còn có những kẻ chuyên gây chuyện, hết náo loạn chuyện này đến chuyện khác, cuối cùng hơn hai mươi người chỉ còn lại mười một người.
Kết quả hôm nay lại gặp phải trận mưa tuyết này, trơ mắt nhìn ba người không kịp phản ứng bị mưa đóng băng, trực tiếp đông cứng tại chỗ, không thể nhúc nhích.
Những người còn lại nhanh chóng tìm chỗ ẩn nấp, mãi đến khi Phùng Diệp Tinh và Nghiêm Thành tìm được lối vào cao ốc.
Trong lúc nguy cấp, họ xông lên trước, nào ngờ chỉ mới một hai phút mà đội đã mất đi hai người!
Chỉ còn lại sáu người.
Hết lần này đến lần khác hai người chết lại có liên quan đến cô gái hay gây chuyện kia, nghĩ đến những hành động kỳ quặc của cô ta trước đây, Phùng Diệp Tinh thật sự không thể tin rằng cô ta vô tội, chỉ là cô không có bằng chứng để chứng minh điều gì.
Chỉ là trong lòng cảm thấy lạnh lẽo.
Trước đó, Phương Lan đã luôn ngấm ngầm nhắm vào Tiểu Nhã vì dung mạo xinh đẹp của cô ấy, Tiểu Nhã lại ăn nói vụng về, không biết cách cãi lại, nếu không phải trong nhà thực sự đói khát, cô ấy đã không muốn tiếp tục đi cùng đội.
Trương thúc là bố dượng của Tiểu Nhã, nhưng đối xử với cô ấy không khác gì con ruột, trước đây Phương Lan từng tìm cách lấy lòng Trương thúc, nhưng bị ông từ chối nên thỉnh thoảng lại bóng gió chế giễu mối quan hệ của hai cha con, hai bên đã trở mặt từ lâu.
Phùng Diệp Tinh không tin Trương thúc cứu Phương Lan, nhưng Phương Lan lại nói như vậy, chắc là có người nhìn thấy cảnh cô ta cùng với Trương thúc và Tiểu Nhã giằng co trong lúc nguy cấp, nên cô ta mới phải giải thích như vậy.
Và cô, cũng vì vậy mà không thể kìm lòng được mà suy đoán về cảnh tượng lúc đó, có thể Tiểu Nhã và Trương thúc đã bị cô ta hại chết.
Nhìn ba người khác vây quanh Phương Lan hỏi han ân cần, Phùng Diệp Tinh hít sâu một hơi, im lặng đi lên lầu.
Cô không phải là đại lão, không có khả năng ép hỏi để xác minh suy đoán của mình, cũng không có đủ sức mạnh để báo thù cho Tiểu Nhã và Trương thúc, điều duy nhất cô có thể làm là rời xa đám người này, nếu còn tiếp tục đi cùng họ, cô sợ rằng mình sẽ chết mà không biết vì sao.
Thấy Phùng Diệp Tinh quay người rời đi, đôi mắt Phương Lan tối sầm lại, lập tức ủy khuất nhìn về phía Nghiêm Thành.
Nghiêm Thành, với khuôn mặt lạnh lùng, càng thêm căng thẳng, trầm giọng nói: "Tôi lên lầu tìm chỗ nghỉ ngơi trước, mọi người tự tiện."
Anh vội vàng đuổi theo em gái mình.
Haiz, ban đầu là anh đề nghị nhiều người thì sức mạnh lớn hơn, thật không ngờ càng nhiều người thì càng lắm tâm tư, biết vậy thì dù có nguy hiểm hơn một chút, anh cũng tình nguyện cùng em gái mình ra ngoài một mình.
Vả lại, trước giờ, anh và em gái luôn làm theo những gì em gái chỉ đạo, anh chỉ phụ trách chấp hành mà thôi.
Phương Lan tức giận dậm chân, vừa vặn dẫm phải một tảng băng, suýt chút nữa thì trượt chân.
Một người đàn ông bên cạnh đỡ lấy cô ta.
Cô ta lạnh đến run cả người, vội nói: "Thôi được rồi, chúng ta lên trên trước đi, mọi người đã sống sót rồi, không thể chết ở đây được."
"Đúng vậy!" Ba người còn lại lập tức hưởng ứng.
Phương Lan dẫn đầu đuổi theo Nghiêm Thành, còn Nghiêm Thành thì cố gắng đi chậm lại.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất