Thiên Tai Mạt Thế Tích Trữ Vật Tư

Chương 14: Ba ba và mụ mụ

Chương 14: Ba ba và mụ mụ
Từng cây rau dưa dưới bàn tay Thẩm Tầm nở hoa kết trái, Thẩm Tầm cảm nhận được trong lòng bàn tay thứ lực lượng vô danh kia, đó là năng lực đề cao của thực vật.
So với trước càng thêm mạnh mẽ và nóng nảy, đúng, chính là nóng nảy.
Thẩm Tầm biết, điều này trực tiếp liên quan đến tinh thần lực của bản thân, tựa như một cái khí cầu, bên trong nó rõ ràng đã tràn đầy khí, nhưng đột nhiên lại bị cưỡng ép nhồi vào lượng khí gấp đôi so với trước.
Nó cần được giải phóng, đồng dạng Thẩm Tầm cũng cần giải phóng, nàng muốn làm chủ cỗ dị năng này, chứ không phải bị chính tinh thần lực cường đại của mình phản phệ.
Thẩm Tầm ngồi xổm một bên vườn rau, thật khó tưởng tượng, có một ngày nàng lại học được trồng rau.
Rời khỏi không gian, Thẩm Tầm đặt đồng hồ báo thức ba giờ sáng, rồi buông điện thoại ngủ.
Thời gian luôn trôi qua nhanh như vậy, Thẩm Tầm khi tỉnh lại trong mắt còn mang theo chút mờ mịt, phảng phất chỉ vừa mới nhắm mắt lại.
Rời giường mặc áo khoác, đội mũ lưỡi trai và đeo khẩu trang ngụy trang, Thẩm Tầm dắt xe đạp điện ra khỏi biệt thự, gió đêm thổi vào mặt, khiến Thẩm Tầm tỉnh táo hơn nhiều.
Xe vận tải đỗ ở ngoài biệt thự, Thẩm Tầm tìm góc khuất camera để xe đạp điện vào không gian, rồi lái xe vận tải đến kho hàng ven biển.
Một đường đèn xanh, thông suốt, nửa giờ sau đến nơi, Thẩm Tầm xuống xe nhìn quanh một vòng, xác nhận không có ai rồi lấy chìa khóa mở cửa lớn kho hàng.
Trước cửa, góc tường vẫn còn chiếc bàn và ghế, quạt điện đã bị mang đi, xem ra ông chủ than đá đã rút lui, Thẩm Tầm đóng cửa kho hàng lại.
Đi đến phía sau kho, tìm hộp biến áp, ngắt nguồn điện bên trong, camera cũng không thể sử dụng, Thẩm Tầm mới yên tâm.
Bàn tay vung lên, toàn bộ đồ đạc trong kho hàng đều bị Thẩm Tầm thu vào, xác nhận không sót thứ gì, Thẩm Tầm mở cửa kho hàng rời đi, cả đi lẫn về cũng mất gần hai tiếng.
Lúc trở lại biệt thự đã gần sáu giờ, Thẩm Tầm mở ứng dụng gọi đồ ăn, lần này Thẩm Tầm gọi nhiều hơn, dù sao đây là ngày cuối cùng.
Buông điện thoại, nàng ngủ một giấc nữa.
Chín giờ rưỡi, nhân viên giao đồ ăn đúng giờ bấm chuông cửa, Thẩm Tầm mở cửa nhận đồ ăn, tất cả đều được đóng gói trong hộp lớn, một phần tương đương với mười người ăn.
Sau khi nhận đủ đồ ăn, Thẩm Tầm lấy ra một phần bữa sáng, còn lại cất vào không gian.
Cháo hải sản, rau cải chíp xào, chim bồ câu hầm, một quả trứng luộc, Thẩm Tầm ăn rất ngon miệng.
Ăn no, Thẩm Tầm đi thang máy lên tầng hai, tay nắm chặt chùm chìa khóa, đứng trước một cánh cửa do dự hồi lâu, rồi mở cửa phòng.
Căn phòng đã mười ngày không quét dọn, trên tủ đầu giường phủ một lớp bụi mỏng, Thẩm Tầm bình thường rất ít khi vào căn phòng này, nàng sợ thấy vật nhớ người.
Trên tủ là bức ảnh chụp chung của ba người trong gia đình, trong ảnh, cô bé ngây thơ nở nụ cười tươi rói, hai má lúm đồng tiền tròn trịa, ba ôm một tay, tay kia ôm mụ mụ.
Phía sau còn rất nhiều ảnh chụp, là Thẩm Tầm từ một tuổi đến mười ba tuổi, cho đến khi họ rời đi, không ai chụp ảnh cho nàng nữa.
Kéo ngăn tủ ra, Thẩm Tầm không kìm được nữa, nước mắt trào ra từ hốc mắt, trong ngăn tủ để giấy khen Thẩm Tầm đạt được khi tham gia cuộc thi ngâm thơ ở mẫu giáo.
Huy chương hạng ba môn chạy marathon khi học tiểu học.
Giải khuyến khích cuộc thi vẽ tranh khi học sơ nhất, lúc đó cô bé còn nhỏ dại, cái gì cũng muốn tranh thứ nhất, những phần thưởng này căn bản không để vào mắt.
Không ngờ rằng những kỷ niệm tuổi thơ này đều được ba mẹ cất giữ, Thẩm Tầm ngồi xổm trên mặt đất, tựa lưng vào mép giường, vuốt ve hai bóng hình trong bức ảnh...

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất