Chương 39: Hư Thối Nữ Thi
Gần đây mưa lớn liên tục, nhiệt độ lại hạ, tầng 29 vẫn còn khá đông người.
Cả khu trung tâm thương mại hình vành, tủ kính thủy tinh bên ngoài các cửa hàng quần áo đều bị đập vỡ. Thẩm Tầm rọi đèn pin vào bên trong.
Rất nhiều đồ đã bị lấy đi hết, chỉ còn lại áo sơ mi tay ngắn mùa xuân, mùa hạ, lơ thơ treo trên giá. Thẩm Tầm tiếp tục đi về phía trước.
Mấy cửa hàng sau mới thấy rõ có áo phao trẻ em. Thẩm Tầm nhặt bình chữa cháy trên đất, đập vào cửa kính. Cửa kính đã vỡ, nhưng lỗ hổng còn nhỏ.
Tiếng kính vỡ răng rắc không gây chú ý cho ai, vì người làm như cô không ít. Thẩm Tầm dùng chân đá văng mảnh kính trên đất, bước vào.
Đèn pin rọi từng lượt, Thẩm Tầm lấy hơn hai mươi chiếc áo phao trẻ em. Bấy nhiêu đủ dùng, Lai Phúc lớn nhanh, chẳng mấy chốc sẽ không mặc vừa.
Bỏ áo phao vào không gian, Thẩm Tầm tượng trưng mặc một chiếc áo phao dáng dài màu đen, rồi đi ra. Thẩm Tầm cầm đèn pin lên lầu trên. Tầng 30 là khu ăn uống, không biết có thứ gì dùng được không.
Thẩm Tầm vừa lên lầu thì có người đi xuống. Cô nghiêng người tránh đường, đợi người kia đi khỏi mới đẩy cửa ra.
Khác với tầng 28 và 29, tầng 30 tràn ngập mùi hôi thối, quanh quẩn nơi chóp mũi, mãi không tan. Thẩm Tầm mặt không đổi sắc bước vào. Đời trước cô còn ngửi thứ thối hơn, bấy nhiêu tính là gì.
Ruồi muỗi bay đầy trời. Mất điện mất nước, nguyên liệu nấu ăn trong bếp các quán ăn không thể bảo quản, đều hư thối sinh giòi, hóa thành ruồi muỗi chiếm cứ tầng 30.
Nơi này hiển nhiên cũng bị người lục soát rồi. Thẩm Tầm nhìn bàn ghế hỗn độn, đi đến khu bếp. Mùi thối ở đây đặc biệt nồng nặc. Thẩm Tầm đá chiếc ghế chắn trước mặt.
Tủ lạnh không nằm trong phạm vi cân nhắc của cô, cô cũng không tự tìm khổ mở chúng ra. Thẩm Tầm vung tay xua lũ muỗi bay trước mặt, lấy nước hoa trong không gian xịt lên người. Lập tức lũ muỗi tránh xa cô.
Thẩm Tầm mở lò vi sóng, rất sạch sẽ, có dấu vết sử dụng nhưng không ảnh hưởng. Cô thu nó vào không gian. Ngoài tủ lạnh ra, Thẩm Tầm thu hết đồ điện nhìn thấy vào không gian.
Tiếp tục đến chỗ khác, những thứ này không cần bỏ tiền mua.
Kế bên là cửa hàng trà sữa. Trong tiệm cũng có muỗi, nhưng ít hơn nhiều. Thẩm Tầm kéo hết ngăn tủ trong cửa hàng trà sữa, bỏ vào những thứ chưa hỏng, máy làm đá cũng không bỏ qua.
Cửa hàng trà sữa sát vách là quán lẩu. Thẩm Tầm phát hiện rất nhiều gia vị lẩu trong bếp, thu hết vào không gian. Cô nhìn cái đồ vật to lớn trước mắt, trông không giống tủ lạnh, hình như dùng để nấu cơm.
Bên trong rửa rất sạch, còn đặt mấy cái khay, giống kiểu nhà ăn trường học. Thẩm Tầm cất nó vào không gian, "nhạn qua nhổ lông".
Lại thêm mấy cửa hàng nữa, Thẩm Tầm tiếp tục đi, đẩy cửa bếp một quán ăn. "Ông" một tiếng, đàn muỗi đang đậu trên mặt đất giật mình bay tán loạn. Mùi thối xộc thẳng vào mũi Thẩm Tầm.
Cô rọi đèn pin xuống vũng đen ngòm trên đất. Là người, một người đã thối rữa phân nửa.
Mặt đất đầy vỏ trứng giòi màu vàng đen, khắp nơi đều là. Người kia có vẻ là phụ nữ, khi chết mặc váy ngắn ôm sát và áo sơ mi trắng, đồ công sở.
Thẩm Tầm đóng cửa, lùi ra ngoài. Còn 20 phút nữa là đến giờ tập hợp, cô quay về đường cũ.
"Thứ này ta thấy trước, phải là của ta chứ."
"Đúng vậy, bọn tao ngắm trúng nó rồi, mày không được lấy."
"Mày nói mày ngắm trúng là của mày à? Thế tao bảo cả cái trung tâm thương mại này tao ngắm trúng rồi, có phải cũng là của tao không?" Trương Viện Triều tức giận đỏ mặt tía tai.
Anh ta nắm chặt túi ni lông, bên trong gấp ba chiếc áo phao. Lúc này năm người chặn anh ta và Trần Trình lại, không cho hai người rời đi.
"Tao nói, thứ này bọn tao vừa ngắm trúng, chỉ là lúc đó còn muốn đi lấy đồ khác nên chưa kịp lấy. Giờ đến lấy, mày bỏ xuống."
"Tao mặc kệ mày lúc đó đi lấy cái gì, tao chỉ biết đây là tao tìm được, lấy từ trên giá." Trương Viện Triều nhất quyết không nhường. Hai bên giằng co hồi lâu.
Thẩm Tầm đứng trong đám đông nhìn, không định giúp đỡ.
Trương Viện Triều xách đồ định xông ra, mấy người túm lấy anh ta định giật túi. Anh ta ôm túi lùi lại hai bước.
Tầng 29 hết áo phao rồi. Vừa rồi lại có thêm nhiều người đến, ba chiếc này là anh ta vất vả lắm mới tìm được.
"Bỏ đồ ra," một gã đàn ông rút dao bấm trong túi ra, lưỡi dao trắng loáng vạch về phía Trương Viện Triều, "Á á..."
Trương Viện Triều sợ cứng người. Trần Trình kéo anh ta tránh được dao, nhưng áo khoác của Trương Viện Triều vẫn bị rách một đường.
Thấy đồng bọn động thủ, bốn tên còn lại cũng xông lên. Trương Viện Triều bị đẩy ngã xuống đất. Gã kia cầm dao đâm xuống. Trong hoảng loạn, Trương Viện Triều giơ túi đồ lên đỡ.
"Phập", dao đâm vào áo phao. Những tên còn lại vây quanh Trần Trình, giơ dao bấm đâm tới...