Chương 54: Tòa nhà chưa hoàn thành trong bóng đêm
Không có Thẩm Tầm, lần này Dư Kiến Quốc đi cùng một người nữa, đó là người bạn ở căn hộ E của anh ta.
Họ đi ngược chiều với Thẩm Tầm.
Mặt trời lên cao, nhưng không ai cảm thấy chút ấm áp nào, băng tuyết cũng không có dấu hiệu tan ra. Thẩm Tầm dừng xe đạp, mở bình giữ nhiệt uống một ngụm nước gừng.
Vật tư cô tích trữ đã quá nhiều, ăn uống ba đời cũng đủ, nhưng kinh nghiệm chiến đấu với dị hóa động vật thì đời trước cô không có.
Thẩm Tầm cúi xuống nhìn Lai Phúc, chiếc áo phao nó mặc trên người quả thực có vẻ hơi chật.
Sau khi đổi cho Lai Phúc một chiếc áo phao khác, Thẩm Tầm thong thả đạp xe đi chậm rãi, trông như đang dắt chó đi dạo sau bữa sáng.
Lai Phúc lại đào hố. Đi được một đoạn đường, Thẩm Tầm thấy vài xác người chết cóng trên đường.
Cô đạp xe đến con ngõ nhỏ hôm qua, Thẩm Tầm muốn thử vận may, xem có gặp được dị hóa động vật nào không, dù sao bây giờ nơi đó đối với chúng nó mà nói, là một "nhà hàng" có thể ăn no bụng.
Thẩm Tầm không có thuộc tính "ngốc" về đường đi, hôm qua đi qua một lần, cô đã nhớ đường trong đầu.
Lai Phúc tỏ ra khá bình thường, Thẩm Tầm giảm tốc độ. Đến con ngõ nhỏ, nơi đó vẫn như hôm qua, dấu vết đánh nhau đã bị tuyết vùi lấp.
Xác nhận không có gì bất thường, những thi thể này cũng không bị động vào, Thẩm Tầm ung dung đạp xe rời khỏi trung tâm thành phố.
Cho dù có dị hóa động vật, nhưng trung tâm thành phố dân cư đông đúc, chắc hẳn không có nhiều dị hóa động vật. Thẩm Tầm đạp xe ra khỏi trung tâm thành phố, hướng về một hướng chạy.
Đạp xe hơn nửa tiếng, Thẩm Tầm xuống xe dắt bộ. Kiến trúc ở đây đổ sụp nhiều, gió thổi qua không có gì cản lại, ban nãy cô chỉ để ý chạy nhanh, mặt đã bị gió thổi đến tê rần.
Thẩm Tầm dắt xe định vượt qua lan can thì Lai Phúc cắn ống quần cô, kéo cô đi hướng khác.
"Dẫn đường đi," Thẩm Tầm dạng chân lên xe đạp, Lai Phúc mạnh mẽ dùng bốn chân chạy nhanh trên băng.
Vượt qua vài căn nhà lầu đổ sụp, Lai Phúc dẫn Thẩm Tầm đến một tòa nhà chưa hoàn thành. Thẩm Tầm dựng xe đạp tại chỗ, đạp lên những mảnh đá vụn, theo Lai Phúc đi vào tòa nhà.
Vật liệu xây dựng của tòa nhà này khá tốt, dầm mưa một tháng cũng không bị hỏng.
Trên đá vụn đều có dấu vết đóng băng. Dù Thẩm Tầm đi giày chống trượt, cô vẫn bị trượt hai lần.
Bước qua đá vụn, Thẩm Tầm nhảy xuống. Lúc này cô đang ở vị trí tầng hai của tòa nhà dang dở, cả tầng hai trống rỗng, chỉ còn lại hơn chục cây cột đứng trơ trọi.
Nước đọng màu đen trên mặt đất đã đóng băng.
Lai Phúc không còn hưng phấn như hôm qua, càng đi vào trong càng đến gần Thẩm Tầm. Thẩm Tầm quan sát phản ứng của Lai Phúc, tay đã cầm sẵn súng lục.
Cô cảm giác như bị thứ gì đó nhìn chằm chằm, toàn thân bất an. Mỗi khi đến gần một cây cột, Thẩm Tầm đều cẩn thận, nhỡ có thứ gì đó nấp phía sau, cô sẽ không kịp né tránh.
Đi đến chỗ cầu thang tầng hai, Thẩm Tầm nhìn thấy vết máu trên cầu thang, một vệt máu dài kéo từ trên lầu xuống, màu sắc đậm nhạt khác nhau.
Nhìn hướng đi của vết máu, có vẻ như nó bị kéo xuống dưới lầu. Dưới tầng một tối om, Thẩm Tầm không dám tùy tiện đi xuống, cô lấy đèn pin siêu sáng từ trong không gian ra.
Thẩm Tầm chiếu đèn xuống, một bóng đen vụt qua ánh đèn với tốc độ rất nhanh. Lai Phúc trong tư thế tấn công, luôn trong trạng thái cảnh giác.
Thẩm Tầm chiếu đèn pin vào sâu hơn, không gian quá lớn, thứ kia đã trốn đi. Ánh đèn loé lên một cái rồi biến mất, căn bản không nhìn rõ là gì.
Không dám phủ nhận là thứ đó đã phát hiện ra mình, nó đang trốn ở đâu đó dưới tầng một, chờ cơ hội cho cô một đòn chí mạng. Thẩm Tầm thu đèn pin, bước lên cầu thang.
Mười hai bậc thang. Thẩm Tầm nắm chặt súng trong tay, từng bước đi lên. Tầng ba còn tốt, trừ những cây cột đứng trơ trọi kia, ánh mặt trời vẫn chiếu vào được, có thể nhìn thấy mọi vật.
Không biết tòa nhà bỏ hoang bao lâu, lớp vôi trên tường đã biến thành màu đen.
So với tầng hai, mặt đất tầng ba có nhiều dịch nhầy màu nâu vàng và vết bò trườn hơn. Thẩm Tầm nhìn xuống chân, dịch nhầy đã đóng băng trên mặt đất, trông thật ghê tởm.
Lai Phúc cắn chặt ống quần Thẩm Tầm, ngăn cô tiến lên. Thẩm Tầm cảnh giác nấp sau một cây cột, súng đã lên nòng.
Cách chỗ tối khoảng sáu bảy cây cột, Thẩm Tầm nhìn thấy một bóng đen. Cô nhẹ nhàng bước về phía chỗ tối, mở to mắt nín thở.
Một con mãng xà to như thùng nước lớn đang chiếm cứ một góc. Lai Phúc áp sát vào người Thẩm Tầm, cô có thể cảm nhận được sự sợ hãi của nó.
Đuôi mãng xà thỉnh thoảng quệt xuống đất, thân nó căng phồng, có thể thấy hình dáng giống như người. Dưới bụng nó liên tục tiết ra dịch nhầy màu vàng, toàn thân nó phủ đầy thứ dịch đó.
Mãng xà cuộn tròn năm sáu vòng, trên cùng là cái đầu rắn to lớn. Thẩm Tầm không nhìn ra nó dài bao nhiêu.
Trong bóng râm, mãng xà mở mắt, im lặng nhìn Thẩm Tầm. Lai Phúc gầm gừ. Thẩm Tầm xoay người bỏ chạy, không ngờ mãng xà đã tỉnh.
Cô cứ tưởng mình đã đủ cẩn thận.
Mãng xà đã phát hiện Thẩm Tầm khi cô bước vào tầng ba, chỉ là nó đã ăn no, không có ý định ăn nữa...