Ngũ đại cao thủ đồng loạt quay đầu nhìn nơi phát ra thanh âm, liền thấy một bạch y nữ tử đang phá vòng vây xung quanh mà nhẹ nhàng đạp bước liên tục tiến đến. Bạch y bồng bềnh, đông đảo đệ tử ở phía sau bảo vệ, đặc biệt tươi đẹp chói mắt.
Thái độ các đệ tử phía sau một mực cung kính, ai cũng không dám vượt quá nàng nửa bước, trong lúc du tẩu lại mang đến cho người ta cảm giác giống như thần nữ hạ phàm trần, nắm giữ trong tay hết thảy mọi sinh linh.
Ngũ đại cao thủ liếc mắt nhìn nàng một cái, chỉ chốc lát sau khoảnh khắc tươi đẹp, là thần sắc miệt thị. Trong số bọn họ, tuổi cao nhất đã gần trăm, trẻ nhất cũng phải hơn bảy mươi, lấy tu vi của bọn họ, thì từ Thần huyền trở xuống, bọn họ đều làm như không thấy.
Nhìn bạch y nữ tử như tinh linh hạ phàm đi tới, bọn họ chỉ liếc một cái liền nhận ra huyền giai của nàng chỉ mới đạt tới Thiên Huyền nhị phẩm, không đáng nhắc đến!
(TND: Già đầu mà nông cạn a, cũng không xem người ta bao nhiêu tuổi đã đạt được mức ý, ắt hẳn phải có gì đó hơn người chứ)Đồng thời, trong lòng bọn họ cũng xác nhận sự thật, Long Thiên Tuyệt và mấy vị Đại hộ pháp đều không ở trong Lăng Thiên cung, nếu không, làm sao lại đến phiên một nữ nhân ra mặt gặp bọn họ chứ?
Dẫn theo các đệ tử đến nghênh địch, giờ phút này, trong lòng Vân Khê đều là một mảnh vô cùng lo lắng. Vừa nãy để Hách Liên Tử Phong giải khai phong ấn của Cửu Chuyển Linh Châu cho nàng, huyền khí trong tứ chi bách hài đều bùng phát lưu động một vòng, tựa như sắp tăng vọt khắp cả người nàng, nhu cầu cấp bách là tìm kiếm một cơ hội đột phá để phát tiết giải sầu.
Cũng trong nháy mắt phong ấn được giải, huyền giai liền trực tiếp từ Thiên Huyền nhất phẩm nhảy lên đến nhị phẩm, hơn nữa tấn chức còn không có ý muốn dừng lại.
Nhưng, nàng hiện tại không có thời gian.
Long Thiên Thần đi theo bên người nàng, bằng vào sự thân quen lâu ngày mà nhận thức rõ ràng nhất, giờ phút này nàng giống như một ngọn núi lửa, không ngừng phun trào nham thạch cùng nhiệt lượng, tùy thời đều có khả năng kịch liệt bộc phát.
Nếu không phải cần chống đỡ cho nàng, hắn đã sớm lẩn mất thật xa.
Nhìn sườn mặt nghiêng nghiêng của nàng, mặc dù vẫn là một người, nhưng rất nhiều thứ cũng đã thay đổi trong vô hình. Đến tột cùng là cái gì thay đổi, hắn cũng không nói lên được.
Lúc này, Đoan Mộc Tĩnh đang ngủ say trong phòng không biết là mơ tới cái gì, khuôn mặt từ từ vặn vẹo lộ ra vẻ thống khổ. Trên trán nàng có một khe hẹp từ từ hé ra, màu lam u quang dần tràn ra giống như tia sáng đầu tiên bắn ra từ chân trời, chậm rãi mà lên.
Từ từ, khe hẹp càng lúc càng lớn, cuối cùng để lộ ra một con mắt màu lam.
“Đừng, dì Vân!”
Đoan Mộc Tĩnh đột nhiên thức tỉnh, một ít lam quang từ con mắt kia vẫn còn tỏa sáng, một cảnh tượng khắc sâu vào đầu cô bé. Cô thấy dì Vân cả người toàn máu, vẻ mặt hung dữ, kinh khủng đến ghê người...
“Dì Vân!” Cô bé vội vàng nhảy xuống giường, vội vàng chạy ra cửa phòng. Cô nhất định phải tận mắt nhìn thấy dì Vân, xác định dì còn đang bình yên vô sự!
“Tiểu Tĩnh, muội làm sao vậy?” Vân Tiểu Mặc xa xa bắt gặp cô bé đang chạy vội liền đuổi theo phía sau, tình cờ liếc thấy con mắt thứ ba trên trán, hắn cũng hút một hơi khí.
“Tiểu Mặc ca ca, dì Vân gặp nguy hiểm! Ta thấy dì Vân toàn thân đều là máu!”
“A? Đi theo ta, mẫu thân đang ở ngoài cửa nghênh địch!”
Vân Tiểu Mặc tuy là nghi ngờ, nhưng quan tâm an nguy của mẫu thân, thằng bé cũng muốn tự mình xác nhận mẫu thân có an toàn hay không. Cậu chạy mau mấy bước vọt lên, dắt tay Đoan Mộc Tĩnh, bước nhanh hướng bên ngoài cửa cung, theo sát phía sau còn có Tiểu Bạch.
Độc Cô Mưu ôm kiếm đứng ở dưới mái hiên xa xa, nhìn hai đứa bé vọt ra ngoài cửa, chân mày dưới nón che nhẹ chau lại. Lăng Thiên Cung đại địch lâm môn, Vân Khê lại không dùng hiệp nghị uy hiếp hắn xuất chiến đối phó Đoan Mộc gia mà chỉ nhờ hắn ở lại Lăng Thiên Cung chiếu cố hai đứa trẻ, từ đó có thể thấy được phẩm tính chân thật của nàng.
Có lẽ, từ trước là hắn nhìn sai, nàng cũng không ác liệt như đã biểu hiện.
Cất bước, đi cách một khoảng phía sau hai đứa bé, hắn không muốn tham dự vào phân tranh giữa Lăng Thiên Cung với thập đại gia tộc, nhưng nếu ai muốn động tới một sợi lông của hai đứa bé này, kiếm hắn tất nhiên không ngại rút khỏi vỏ đâu.
“Ngươi chính là nữ nhân của Long Thiên Tuyệt?” Lão giả được gọi là Huy trưởng lão hiển nhiên chính là người lãnh đạo, khinh miệt liếc xéo Vân Khê, bước lên phía trước một bước, khí tức trên người cũng theo đó khẽ biến đổi, phóng mạnh về phía Vân Khê.
Lão đây là đang cảnh cáo, cho nàng một cái cảnh cáo nho nhỏ. Cường giả như bọn họ, không phải hạng kiến hôi như nàng có thể động tới cũng như đắc tội.
“Mấy vị có gì chỉ giáo?” Dưới chân Vân Khê nhẹ chuyển một bước, có chút không yên, ánh mắt của nàng đạm mạc quét qua chỗ năm người đang đứng, dung nhan trước mặt nhìn như vô cùng dễ dàng, thật ra trong lòng đang căng thẳng, không thể không nói, dưới cường thế uy hiếp của năm cao thủ Thần huyền, nàng cảm thấy vô cùng áp lực.
Huy trưởng lão cúi đầu cười lạnh: “Tiểu nha đầu, thức thời thì mau lui ra, để chủ sự Lăng Thiên Cung đi ra nói chuyện cùng lão phu. Ta đây khinh thường việc lãng phí lời lẽ cùng nữ nhân!”
“Tiền bối chớ nên coi thường nữ nhân, ngài có tin một mình ta cũng có thể đánh bại ngài hay không?” Nàng gần như đã nhìn ra, Huy trưởng lão có phong thái của lãnh đạo nhất trong năm người bọn họ.
“Nói mà không biết xấu hổ! Chỉ bằng sức của ngươi hiện giờ, đến một quyền của lão phu cũng không ngăn nổi, lại dám cuồng vọng nói sẽ đánh bại ta? Lão phu khuyên ngươi tốt nhất biết điều một chút, giao thần khí cùng Đoan Mộc Tĩnh ra, lão phu sẽ nể tình ngươi tuổi còn nhỏ chưa biết cao thấp, có lẽ còn có thể tha cho ngươi một mạng.”
“Không bằng thực hiện một cuộc tỷ thí công bình giữa chúng ta, song phương đưa ra một người tham gia. Nếu chúng ta thắng, mời năm vị lập tức rời khỏi Lăng Thiên Cung, nhưng nếu chúng ta thua, ta liền giao thần khí và người ra cho các vị.”
Đối phương có năm vị Thần huyền cao thủ, tùy tiện lấy một cũng có thể chống lại cả trăm. Nếu để hai bên chân chính xung đột, Lăng Thiên Cung nhất định sẽ máu chảy thành sông.
Hơn nữa phần lớn cao thủ Lăng Thiên cung đều đã đi cùng Long Thiên Tuyệt ra ngoài tìm người, chân chính có thể ngăn cản bọn họ, hiện giờ cũng chỉ có Hách Liên Tử Phong và Độc Cô Mưu, mà hai người bọn họ lại không thể dễ dàng xuất chiến được.
Nàng muốn bảo vệ người nhà, bảo vệ cơ nghiệp hắn cực khổ thành lập, chỉ còn cách được ăn cả ngã về không, buông tay đánh cược một lần như vậy!
Đem toàn bộ tiền cuộc đặt luôn vào cuộc tỷ thí một chọi một, thắng làm vua, thua làm giặc. Nàng cho là đáng giá!
Hơn nữa, cho dù thật sự thua thì sao chứ?
Lăng Thiên Cung là tà phái, thua không nhận, đấy cũng là đặc quyền của tà phái nha.
Bốn gã cao thủ còn lại nghe vậy, đồng loạt cất giọng cười to, chỉ một Thiên Huyền cao thủ mà cũng dám theo chân bọn họ đòi tỉ thí, thật đúng là kẻ gan to tày trời!
Huy trưởng lão cũng cười theo mấy tiếng dài, đến khi tầm mắt ông ta chạm tới khuyên tai trên tai trái của nàng, tiếng cười bắt đầu chậm lại rồi dừng hẳn, rõ ràng biểu lộ vẻ mặt vô cùng kinh ngạc.
Khuyên tai kia làm sao có thể tương tự với thần khí mà bọn họ mất đến thế? Không thể nào a, nếu không phải huyết mạch chân chính thuần khiết của Đoan Mộc gia tộc, nhất định không thể sử dụng thần khí được. Nhưng, khuyên tai này tuy đã biến ảo hình dáng thì nét chữ cổ bên trên nó vẫn còn, lão vô cùng nghi ngờ rất có thể đấy chính là thần khí Đoan Mộc gia tộc bọn họ đã đánh mất.
Chú ý tới tầm mắt nghi ngờ của lão, Vân Khê đưa tay chạm vào vành tai mình. Thần khí có linh tính, một khi nhận chủ, sẽ căn cứ theo hình thể chủ nhân yêu thích mà tự biến đổi, cũng khó trách Huy trưởng lão không có thể nhận ra ngay từ đầu.
“Chẳng nhẽ tiền bối sợ thua, sợ đánh mất mặt mũi của Đoan Mộc gia tộc?”
“Chê cười! Ngươi đã muốn tìm chết, lão phu sẽ thành toàn cho ngươi!”
Huy trưởng lão phất phất tay, bốn người còn lại vội vàng lui về phía sau, trên mặt mỗi người bọn họ đều là hờ hững cùng miệt thị, căn bản đều không tin Vân Khê có thể thắng được Huy trưởng lão.
Long Thiên Thần vừa thấy Vân Khê sẽ phải xuất chiến, lo lắng tiến lên trước, nói nhỏ: “Đại tẩu, chớ vọng động! Đại ca chắc rất nhanh là có thể về gấp rồi, chúng ta không ngại trì hoãn thêm một chút.”
Vân Khê giơ tay lên nói: “Yên tâm, ta sẽ không thua!” Chỉ cần nàng không chết, nàng tuyệt không chịu thua!
“Đại tẩu!” Long Thiên Thần không biết nàng rốt cuộc lấy tự tin từ đâu nữa, nhìn nàng kiên trì như vậy cũng không thể làm gì khác hơn là từ từ lui ra.
“Tiền bối, nếu là tỷ thí, chúng ta cũng phải định ra luật. Trong vòng trăm chiêu phân ra thắng bại, bên nào nhận thua trước mới coi là bên thua cuộc.” Vân Khê không nhanh không chậm nói.
Huy trưởng lão cuồng tứ cười lạnh: “Trăm chiêu? Đối phó ngươi, ba chiêu là đủ!”
Rút cuộc cũng chờ được một câu này của ông ta!
Nếu thật sự đấu trăm chiêu, nàng sợ rằng mình không biết đã chết bao nhiêu lần dưới tay lão nữa, nhưng chẳng qua là ba chiêu, ít nhất nàng cũng có năm phần nắm chặt. Chết, hoặc là không chết, đây chính là năm phần thắng.
“Vậy nếu sau ba chiêu ta vẫn không thua?”
“Trong vòng ba chiêu, lão phu nếu không thể đánh bại ngươi, liền xem như ngươi thắng!” Huy trưởng lão lời nói ra rất có khí phách.
“Thống khoái!” Vân Khê liếm liếm môi, nói, “Để có quyết định công bằng hợp lý, tại hạ muốn thỉnh một người tới làm bình phán, không biết tiền bối có ý kiến gì không?”
“Người nào?” Huy trưởng lão vừa buông lời liền bị một tiếng rống dài hù dọa, một bóng lớn từ trên bầu trời dần dần hạ xuống
Một đôi cánh lớn, che khuất cả tầng mây giữa bầu trời. Phía trên Côn Bằng rõ ràng đứng vững một người, hắn đón gió mà đứng, tử y ngạo diễm, không nói tiếng nào, chẳng qua chỉ là lặng yên ôm quyền hướng mấy người phía dưới.
“Hách Liên Tử Phong? Tại sao hắn lại ở chỗ này?”
“Côn Bằng! Hách Liên Tử Phong lại sở hữu Côn Bằng, khó trách thực lực hắn lại cường thịnh như thế!”
“Hắn sẽ không cùng tiểu nha đầu kia là một phe chứ?”
“Không thể nào! Ai cũng biết hắn và Long Thiên Tuyệt là tử địch, nói không chừng cũng là tìm đến Long Thiên Tuyệt trả thù.”
Hách Liên Tử Phong không thích hợp để tham dự tranh đấu giữa Lăng Thiên Cung với thập đại gia tộc, làm bình phán thì lại là người tốt nhất để chọn. Có hắn ở đây, người của Đoan Mộc gia sẽ không dám tùy tiện đổi ý. Vân Khê từ giữa không trung thu hồi tầm mắt, nói với Huy trưởng lão: “Tiền bối, để Hách Liên công tử tới làm bình phán, ông sẽ không có ý kiến gì chứ?”
“Hách Liên công tử, lão phu tất nhiên tin tưởng.”
Từ trong lời nói của đám người Huy trưởng lão liền có thể thấy được uy tín của Hách Liên Tử Phong trong thập đại gia tộc, ngay cả bọn họ mấy vị thái thượng trưởng lão bế quan trong gia tộc cũng phải cho hắn một phần mặt mũi.
Mọi người từ từ thối lui, đem một khoảng trăm bước để lại cho hai người trong vòng chiến kia.
Huy trưởng lão từ từ rút kiếm, đó là một thanh Thuần Ngọc Kiếm, không phải là kim loại, nhưng lại toát ra hào quang, hoa sáng lóng lánh.
“Bảo kiếm của ta cũng đã lâu không được uống máu người rồi, hôm nay liền để cho nó ăn mặn một chút cũng tốt, ngươi nhất định phải cẩn thận chống đỡ đấy!”
Lão lạnh lùng cười một tiếng, cố mượn khí thế của Ngọc kiếm mà tạo áp lực cho Vân Khê. Để cho ông, một Thần huyền cao thủ, tỷ thí với một sơ giai Thiên Huyền cao thủ, thật sự có chút hạ thấp, nếu đối phương có thể thức thời, không chiến mà nhận thua, đối với ông mà nói mới có cảm giác thành tựu.
Vân Khê lạnh lùng nhìn ông ta, khóe môi cười nhạt, cũng từ từ rút ra Trảm Lãng Kiếm. Chỉ một thoáng, vô số quang huy tụ lại, so với Ngọc Kiếm lại càng thêm hiển hách.
Thượng cổ Bảo kiếm, một kiếm xuất đầu, vạn kiếm thần phục!
Ngọc kiếm trong tay Huy trưởng lão bắt đầu run rẩy. Ánh mắt lão chuyển thành kinh nghi, từ từ lộ ra vẻ tham lam: “Thượng cổ Bảo kiếm?! Kiếm tốt như vậy lại rơi vào tay ngươi, thật sự đáng tiếc. Hôm nay lão phu liền thay ngươi thu kiếm!”
Lời lẽ âm tiết cứng rắn vừa dứt, ngọc kiếm trong tay tựa như xé gió trảm sóng bổ tới Vân Khê, không có bất kì đường nét hoa mỹ nào cả, chỉ là một kiếm trực tiếp nhất chém tới mà thôi.
Đối với cao thủ như thế mà nói, kiếm chiêu hoa mỹ ngược lại là dư thừa, bàn về tốc độ, bàn về sức mạnh, chỉ một cao thủ Thiên Huyền sơ giai, nhất định không thể tránh thoát một kiếm này.
“Huyền Dực!”
Vân Khê kinh hãi với tốc độ cùng sức mạnh của ông ta, trước tiên gọi Huyền Dực ra, mà mình thì lập tức lui về phía sau. Tốc độ lùi lại đã rất nhanh, song kiếm khí vẫn mãnh liệt đánh tới, va chạm khiến huyết nhục cả người nàng đều kịch liệt run rẩy.
“Rống~!”
Huyền Dực gào thét nghênh khó lao lên, ngăn trở hơn phân nửa lực công kích cho nàng, thân thể cứng rắn nặng nề đập vào Ngọc kiếm, âm thanh vang lên tiếng ken két như hai lưỡi mác đánh nhau, bắn ta tia lửa.
“Là Huyền Long?! Nàng ta lại có Huyền Long thủ hộ?! Khó trách có thể lớn lối cuồng vọng khiêu chiến với Huy trưởng lão như thế.”
“Vô dụng! Cho dù có Huyền Long, nàng ta cũng đánh không lại Huy trưởng lão.”
Vân Khê tăng tốc bay ngược, sóng khí trong cơ thể sôi trào, thân ảnh của nàng bỗng dưng biến mất.
Huy trưởng lão đang kinh dị trước việc Huyền Long đột nhiên xuất hiện, lúc này lại thấy nàng biến mất trong hư không, lão bắt đầu cẩn thận, cũng không dám khinh địch nữa.
“Kết giới!” Trong miệng ông rống to một tiếng, huyền khí vây quanh người trong nháy mắt tăng vọt, chỉ một khoảnh khắc, cả khoảng đất rộng trăm bước đã ngưng kết thành một kết giới không người nào có thể đột phá, đem Vân Khê cùng Huyền Dực bao phủ toàn bộ ở bên trong.
Huyền Dực vung vẩy cái đuôi, muốn đánh bại kết giới, đáng tiếc đã chậm một bước. Một khi đã bị nhốt hoàn toàn trong kết giới, thực lực cũng theo đó kịch liệt giảm xuống, rất nhiều sức mạnh bị ngăn trở, không cách nào thi triển thành công. Giống như là Tôn Ngộ Không ở dưới Ngũ chỉ sơn, cho dù hắn bay nhảy như thế nào cũng không thể chạy thoát được bàn tay Phật Như Lai.
Tình trạng của Vân Khê so với Huyền Dực lại càng thêm hỏng bét, một thân Thiên Huyền thực lực vào trong kết giới căn bản không có tí triển vọng để phát huy nào hết. May mà Na Di thuật của nàng không bị kết giới này bó buộc.
Sau khi nàng từ giữa không trung bỗng dưng biến mất, một khắc sau liền lặng yên không tiếng động xuất hiện ở phía sau Huy trưởng lão, trường kiếm trong tay quyết đoán đâm ra, cũng là vào giờ khắc này, kết giới tạo thành, trì hoãn tốc độ đường kiếm của nàng.
Huy trưởng lão đột nhiên xoay người lại, Ngọc kiếm cũng theo sát mà tới, không khí lại một lần nữa vặn vẹo, kiếm khí bắn ra giống như lướt gió vượt sóng, hướng thẳng tới cánh tay Vân Khê.
Không khí chung quanh hơi chút biến hóa, Vân Khê liền nhận ra không ổn, thu hồi kiếm, lui thân, ngưng tụ tinh thần,
Na Di —— đủ mọi hành động đều hoàn thành trong cùng một phản ứng.
“Phập—”
Ở thời khắc Vân Khê biến mất kia, cánh tay của nàng vẫn trúng một kiếm.
Một luồng máu nóng bắn ra giữa không trung.
Người lại mất tung mất tích.
“Đây rốt cuộc là loại công phu gì? Sao có thể quỷ dị như thế?” Huy trưởng lão cầm kiếm quét một vòng khắp cả kết giới cũng không thấy thân ảnh của nàng? Ngay cả Huyền Long cũng hư không tiêu thất theo đó.
Long Thiên Thần khẽ nhếch miệng, tràn đầy kinh ngạc, đây chính là Na Di thuật đại tẩu luyện lúc trước sao? Có thể dùng để chạy trốn trong lúc chiến đấu, quả nhiên là vô cùng hữu dụng!
Ánh mắt Hách Liên Tử Phong từ từ trở nên thâm thúy, dần nhiễm một tầng sương mù, nàng rốt cuộc còn che giấu bao nhiêu bí mật với hắn đây? Không vội, hắn vẫn còn rất nhiều thời gian để từ từ hiểu rõ nàng...
Các đệ tử Lăng Thiên Cung thấy vậy cũng vô cùng ngạc nhiên, công phu của phu nhân quá mức quỷ dị, một người sống sờ sờ cứ như vậy mà hư không tiêu thất a. Nàng rốt cuộc đã đi nơi nào, có phải một mình chạy trước rồi hay không?
“Người đi đâu rồi?”
“Người không thấy, còn tỷ thí thế nào?”
“Nàng ta sẽ không phải là sợ quá cho nên chạy trốn chứ? Ha ha ha —— ta thấy nàng ta bị thương không nhẹ, có lẽ trốn đi đâu dưỡng thương mất rồi.”
Bốn gã cao thủ còn lại nghênh ngang cười lớn, chỉ có một mình Huy trưởng lão lại không hề cười, lão tập trung tinh thần chú ý đến từng nhịp biến hóa hơi thở bên trong kết giới. Ông vẫn mơ hồ có loại cảm giác nàng ta chưa có rời đi, chỉ đang ẩn thân chung quanh mà chờ cơ hội cho ông một kích trí mạng.
Ở ngay phía sau, ông đã ngửi thấy được mùi máu tươi nhàn nhạt trong không khí, rất tốt, nàng có lẽ giấu mình rất bí ẩn, nhưng chính máu trên miệng vết thương đã bán đứng nàng. Ánh sang lạnh khẽ hiện, Ngọc kiếm chém xuống nhanh như thiểm điện, tiếng gió bi thương lại kèm theo sát khí bén nhọn, tựa như thanh âm quỷ lệ.
“Phốc!” Giữa không trung, dòng máu phóng ra, nở rộ như hoa thuốc phiện, trong hư không từ từ lộ ra một thân ảnh, đóa đóa trắng như tuyết, không phải ai khác, chính là Vân Khê vừa biến mất lúc trước.
Vốn định đánh lén từ sau lưng, không ngờ bị lão phát hiện ra, cúi đầu nhìn Ngọc kiếm xuyên thấu đầu vai nàng, Vân Khê phun ra một ngụm máu tươi lớn trong miệng.
Kiếm vừa tới, Huy trưởng lão liền đánh một chưởng theo sát phía sau. Chưởng phong mang theo kình phong bức toàn bộ máu tươi còn trong miệng nàng chạy ngược trở lại.
Vân Khê vừa khẽ nghiêng đầu, máu tươi liền chảy xuống từ tai trái. Trước ngực trúng một chưởng, Ngọc kiếm trên vai bắn ra, cả người nàng bay ngược lại đập vào kết giới, thuận thế trượt xuống.
“Đại tẩu!!”
“Phu nhân!!”
Mọi người vô cùng sợ hãi.
“Dì Vân!!!”
“Mẫu thân!!!”
Đoan Mộc Tĩnh cùng Vân Tiểu Mặc vừa vặn chạy tới hiện trường đã thấy một màn như vậy. Lời tiên đoán trong đầu Đoan Mộc Tĩnh cuối cùng cũng trở thành sự thật, cô hoảng sợ che miệng nhỏ, con mắt thứ ba trên trán lại phát tán ra ánh sáng u lam lần nữa.
Trường kiếm, bạch y nhiễm máu, hào quang vạn trượng –
Nàng bỗng nhiên mở to hai mắt, hoảng sợ nơi đáy mắt từ từ biến mất, thay vào đó là một loại nghi ngờ khó tả cùng mong đợi. Cô lại vừa xem được một lời tiên đoán sao?
Dì Vân sẽ không có việc gì thật chứ?
Vân Tiểu Mặc vội vàng gấp gáp không thèm suy nghĩ mà nhào tới chỗ mẫu thân, Độc Cô Mưu ở bên cạnh nhanh tay lẹ mắt, vững vàng bắt lấy giữ chặt cậu trong ngực.
“Buông! Ta muốn đi cứu mẫu thân! Mẫu thân nàng bị thương rồi!”
“Đừng ồn! Nàng sẽ không sao.” Thanh âm Độc Cô Mưu cứng còng nói ra cả câu nghiêm chỉnh.
“Tiểu Mặc ca ca, dì Vân không có việc gì đâu.” Đoan Mộc Tĩnh quay đầu nhìn cậu, con mắt u lam hiện lên ánh sáng kỳ dị.
Vân Tiểu Mặc vừa vặn thu hết lam quang kia vào đáy mắt, một cỗ tín nhiệm không khỏi nhảy ra trong đầu cậu, cũng làm cho tâm can đang lo lắng dần bình tĩnh trở lại. Mẫu thân, sẽ không có việc gì!
Độc Cô Mưu nhìn trừng trừng con mắt thứ ba trên trán Đoan Mộc Tĩnh, ngoại trừ kinh ngạc thì sững sờ, tâm tình còn có chút phức tạp.
“Nha đầu, đã qua hai chiêu, ngươi có nhận thua hay không?” Huy trưởng lão nâng trường kiếm chỉ hướng ngực Vân Khê, lạnh lùng nhếch môi, giờ phút này ông đã vào thế, chỉ cần, ông hoàn toàn có thể một kiếm kết liễu nàng ta.
Hách Liên Tử Phong đứng trên cao, quả đấm dưới ống tay áo nắm chặt, do dự không biết đến tột cùng có cần xuất thủ hay không.
“Vân tiểu thư, nếu ngươi nhận thua bây giờ, tin tưởng Huy trưởng lão tuyệt đối sẽ không lợi dụng lúc người ta khó khăn.” Hắn trầm thấp lên tiếng, muốn khuyên nàng buông tha đi. Nàng không có cần thiết vì bảo vệ Lăng Thiên Cung, bảo vệ một hài tử, mà mạo hiểm bỏ qua cả tính mạng của mình.
“Ha ha ha... Nể mặt Hách Liên công tử đã lên tiếng, lão phu có thể không giết ngươi, chỉ cần ngươi thừa nhận mình đã thua là được.” Huy trưởng lão cuốn lòng bàn tay, đem Trảm Lãng kiếm của Vân Khê thu vào trong tay mình, đắc ý cười to. Hiện tại ông đã nắm chắc phần thắng, quyết định dựng lên phong thái trưởng bối không so đo với nàng.
Chiếm được Thượng cổ Bảo kiếm coi như là đại thu hoạch rồi! Giữ lại tánh mạng của nàng ta, còn có chỗ khác để dùng.
Vân Khê té trên mặt đất, vết thương nơi đầu vai còn đang không ngừng rỉ máu. Bạch y trên người nàng sớm đã bị nhuộm đỏ, gương mặt, bên tai, trên cổ, cả người đều lốm đốm vết máu, thật giống như đắm chìm bên trong biển máu.
“Nhận thua? Trong từ điển của ta chưa từng có hai chữ này.” Nàng lạnh lùng cười, máu theo gương mặt trượt đến chiếc khuyên trên tai trái, hào quang lưu chuyển, khuyên tai bạc bắt đầu tham lam nuốt vào toàn bộ máu nàng.
Vân Khê đột nhiên cả người run lên, cảm giác giống như bị điện giật, từ tai xuyên thấu đến thần kinh, truyền đến tất cả các nơi trên thân thể. Hai đầu lông mày nhất thời tỉnh ngộ, phương pháp khởi động thần khí nàng đã phải đau khổ suy nghĩ, thì ra lại là thế này.
Sắc mặt trắng bệch từ từ chuyển sang hồng nhuận, huyền khí trong người vốn đã phình lên, giờ lại một lần nữa tăng vọt.
Kết giới hình cầu quanh người nàng từ từ mở rộng, Ngọc kiếm rung động ầm ỹ phát ra chiến ý.
Huy trưởng lão rút lui một bước, kinh ngạc nhìn Vân Khê cả người là máu trước mặt, lực lượng kinh người kia khiến ông ta cũng phải rung động.
Thiên Huyền tam phẩm…. Thiên Huyền tứ phẩm!
Điên rồi, cái thế giới này điên rồi!
Trong thời gian thật ngắn, Huyền giai Vân Khê liền nhảy vọt thăng tới Thiên Huyền tứ phẩm. Nàng rõ ràng cảm giác được, sức mạnh bàng bạc kia tới từ tai trái nàng.
“Uống! Ăn thật no quá đi!” Thanh âm kỳ quái không khỏi lần nữa xuất hiện trong đầu Vân Khê.
Vân Khê đột nhiên tỉnh ngộ, a, đây nhất định chính là linh khí của thần khí. Nàng chống hai tay, thân hình nhảy dựng lên một cái, bạch y nhuốm màu máu nghiêm nghị tung bay giữa không trung. Ánh mắt lạnh lùng từ từ quét về phía ngũ đại cao thủ của Đoan Mộc gia, thanh âm lạnh như băng từ trong miệng nàng dằng dặc phun ra: “Giết bọn họ! Động tới người của ta, tất phải chết!”
Ầm—!!!
Chỉ một thoáng, hào quang tỏa sáng vạn trượng!
Phong vân biến sắc!
Cả Lăng Thiên Cung đều được bao phủ trong vô biên vô hạn quang mang, vạn vật hỗn độn.
Côn Bằng đứng mũi chịu sào, vội vàng rống lớn, bổ nhào giương cánh thoát đi.
Cách Lăng Thiên Cung không tới một dặm, Long Thiên Tuyệt đang dẫn người vội vã trở về, chợt nghe được một tiếng ầm ầm nổ vang. Ngửa đầu nhìn, tia sáng vạn trượng giữa tinh không phía trên Lăng Thiên Cung không khỏi làm chói mắt mọi người.
“Đã xảy ra chuyện gì?”
“Đó là… Đó là sức mạnh thần khí!” Một lão nhân áo vải bên người hắn lớn tiếng kinh hô.
“Thần khí? Khê Nhi!” Sắc mặt Long Thiên Tuyệt kinh biến, chỉ trong phút chốc liền tung người nhảy dựng lên, tựa như một luồng khói đen phiêu hướng Lăng Thiên Cung.
“Băng hộ pháp, Long đại ca sao vậy?” Một thanh âm dịu dàng tinh tế vang lên, chính là Thượng Quan Như Nhi được đám người Long Thiên Tuyệt một lần nữa cứu về từ trong tay Thượng Quan gia tộc.
Băng hộ pháp lạnh lùng lắc đầu, lặng im không nói.
“Băng hộ pháp, chúng ta mau về Cung!” Viêm hộ pháp dứt lời liền quay đầu vừa thi lễ với lão nhân áo vải vừa nói: “Đoan Mộc tiền bối, chúng ta đi trước một bước, thứ lỗi.”
“Lão phu đi cùng các ngươi luôn!” Lão nhân áo vai vung mạnh hai tay, lao vút đi như chim ưng bay lượn phía chân trời, rõ ràng vừa rồi người còn tại chỗ này, trong nháy mắt đã biến mất ở cuối cánh rừng.
Ba người Viêm hộ pháp, Băng hộ pháp cùng Vân hộ pháp cũng không dám chậm trễ, theo sát chạy nhanh hướng Lăng Thiên Cung.
“Khê Nhi! Khê Nhi!”
Long Thiên Tuyệt chạy tựa như sắp phát điên, một mạch cho đến phụ cận hiện trường tỷ võ. Đôi chân mạnh mẽ dừng lại, hô hấp một trận ngưng trệ, làm sao cũng không tiến lên trước nổi nửa bước.
Nhìn lại một cái, trên mặt đất nằm ngổn ngang đầy người, có đệ tử Lăng Thiên Cung, cũng có cao thủ Đoan Mộc gia.
Toàn bộ mọi người đều ở chỗ này, một cũng không thiếu, không đúng, thiếu một, đó chính là Hách Liên Tử Phong đứng trên Côn Bằng đã bị cuốn đi.
“Khê Nhi? Khê Nhi? Nàng ở đâu?!!!” Ý niệm đầu tiên trong đầu Long Thiên Tuyệt thoáng hiện lên, không phải đông đảo thủ hạ của hắn có phải đã bỏ mạng rồi hay không, cũng không nghĩ đến thân đệ đệ, con ruột có bình yên vô sự hay không, điều duy nhất nghĩ đến, đúng là người trong lòng hắn yêu nhất.
Cát bụi tung bay, lá rụng che lấp đại bộ phận thân người, sắc mặt Long Thiên Tuyệt luân phiên thay đổi, hàng loạt những loại cảm xúc phức tạp quanh quẩn trong đầu, tự trách, đau lòng, sợ hãi —— Đáng lẽ hắn nên sớm trở về một chút, không nên để nàng một mình ở lại Lăng Thiên Cung, thời điểm nàng gặp nguy hiểm, hắn đáng lẽ nên là người đầu tiên chạy như bay đến bên cạnh nàng, bảo vệ nàng, che chở cho nàng!
Hắn sợ, sợ vạn nhất mất đi nàng, hắn nên đối mặt như thế nào?
“Khê Nhi, nàng rốt cuộc đang ở đâu?!”
Bạch y, bạch y nhuộm đầy máu, còn có khuyên bạc... Hắn lập tức ngồi chồm hổm xuống bên cạnh một thân thể, bụi đất cùng lá rụng che khuất hơn phân nửa khuôn mặt nàng. Hắn thấy không rõ mặt của nàng, chỉ dựa vào quần áo cùng đồ trang sức mà đoán được thân phận nàng.
Không sai, chính là nàng!
Máu huyết cả người trong khoảnh khắc đều như đóng băng.
Một nam nhân, gặp bất kì chuyện gì cũng bình ổn vững vàng như bàn thạch, hỉ nộ không lộ, vào giờ khắc này hoàn toàn hỏng mất, yếu ớt, thống khổ, tự trách, mờ mịt ——
Hắn quỳ một gối xuống bên người nàng, run rẩy nhẹ nhàng đưa tay về phía nàng, khoảng cách chỉ cách một tấc nữa thôi, tay của hắn cũng là vĩnh cửu bị định trụ, không dám tiến thêm nữa. Bạch y nàng mặc, tất cả đều là vết máu, cổ, gương mặt, cánh tay, mỗi một chỗ đều nhiễm đậm một mảnh huyết sắc, nhìn thấy mà giật mình.
“Khê Nhi, nàng không thể chết được!” Huyết lệ nóng hổi vòng vo nơi khóe mắt, đã bao nhiêu năm, từ khi hắn có thể hiểu chuyện tới nay, chưa từng rơi xuống quá nửa giọt nước mắt, mà giờ khắc này, hắn kìm lòng không nổi.
“Phốc!” Cấp hỏa công tâm, trong miệng hắn phún ra một ngụm máu ấm nóng, thấm đẫm thêm trên bạch y, sắc đỏ càng nồng đậm hơn trước.
“Tôn chủ!!!”
Ba người Băng hộ pháp, Viêm hộ pháp cùng Vân hộ pháp chạy tới vừa vặn thấy một màn này đều sợ ngây người.
Một đầu cánh rừng khác, Hách Liên Tử Phong vội vàng trở lại, trận khí tức vừa rồi thực sự quá mãnh liệt, hắn và Côn Bằng đều bị bắn văng ra xa, choáng váng một lúc lâu. Vừa thanh tỉnh, hắn liền vội vàng tìm đường quay về, muốn xem thử trạng huống bên này đến tột cùng như thế nào. Đến khi thấy Long Thiên Tuyệt rơi lệ phun huyết, cước bộ hắn cũng sững sờ dừng lại theo đó. Chẳng lẽ... Không thể nào, chuyện này không thể xảy ra! Nàng tuyệt không có việc gì!
Sức lực bên trong thân thể đột nhiên giống như bị rút đi hơn phân nửa, dưới chân lảo đảo, cả người hắn trống rỗng mềm oặt ngã dựa vào một gốc cây.
Hốc mắt hiện lên sương mù dày đặc, từng cái từng cái toàn bộ phần trí nhớ gắn liền với Vân Khê thoáng hiện ở trước mắt. Loạt ký ức tốt đẹp ấy chính là bảo vật ấm áp, trân quý nhất trong sinh mệnh hắn.
Mà bây giờ, tất cả đều dần dần rời xa hắn.
Hắn chợt hiểu ra, thì ra hắn vẫn hằng ước muốn phần ấm áp kia, mà thực sự, nàng chính là nguồn sáng tỏa ra ấm áp cho hắn.
Hắn bỗng nhiên hối hận, nếu cho hắn thêm một lần cơ hội, hắn nhất định sẽ ngăn cản nàng, thay nàng xuất chiến. Hắn mới không thèm để ý việc thân phận địa vị trong thập đại gia tộc sẽ bị ảnh hưởng hay không, chỉ cần nàng bình an vô sự, cho dù để hắn trả giá nhiều hơn nữa hắn cũng nguyện ý.
Đoan Mộc Hùng kiểm tra một loại với mấy tên cao thủ Đoan Mộc gia, phát hiện toàn bộ bọn họ đã tắt thở, chính là bị kiếm nhọn xuyên tim mà chết. Ánh mắt ông kinh dị liếc về mấy phía khác, trên mặt nổi lên một mạt nghi ngờ. Đây tuyệt đối không thể chỉ do thần khí tạo thành, giết chết năm vị thái thượng trưởng lão, là do người khác!
Sẽ là ai chứ?
Ánh mắt quét trọn một vòng, rất nhanh phát hiện hai hài tử được một hắc y nhân che chở dưới thân, ông cất bước hướng hai đứa nhỏ đi tới.
“Tiểu Tĩnh, ta là gia gia đây!”
Đoan Mộc Hùng từ bên dưới Độc Cô Mưu tìm được tôn nữ của mình, so với Long Thiên Tuyệt, ông còn lý trí nhiều lắm, ngay lập tức dò xét hơi thở cháu gái liền biết cô không có chuyện gì, chỉ là bị dòng khí tức quá cường đại đánh ngất, tạm thời hôn mê.
Đoan Mộc Hùng có thể gặp được tôn nữ của mình, nước mắt nhất thời tuôn đầy mặt, muốn đưa tay ôm cháu mới phát hiện tay nhỏ bé của cô đang nắm thật chặt một… một tay nhỏ khác. Ánh mắt của ông chếch đi, rơi vào trên người thằng bé trai bên cạnh, thuận tiện kiểm tra hơi thở của cậu luôn. May mắn, cũng là tạm thời hôn mê.
Ông ôm chặt cháu gái, tâm tình phá lệ vô cùng kích động, không nguyện ý buông lỏng ra một chút nào hết.
Long Thiên Tuyệt đưa tay nâng người Vân Khê lên, đem thân thể nàng ôm thật chặt. Lệ nóng ức chế không được liền mặc nhiên chảy xuống, từng giọt rơi trên gương mặt nàng hiện tại đầy đất và máu, từ từ gột rửa.
“Khê Nhi, sao nàng có thể bỏ lại ta một mình chứ? Không bằng cũng dẫn ta đi đi—” Hắn thấp giọng thủ thỉ, thanh âm rõ ràng mang theo run rẩy. Cõi lòng tựa như vỡ vụn thành ngàn vạn mảnh. Một thân ngạo khí cùng thần thái đột nhiên hoàn toàn biến mất.
“Đi nơi nào?”
“Bất kể đi nơi nào đều được, chỉ cần là nơi có nàng, đấy chính là nơi có ta.”
Long Thiên Tuyệt bật thốt lên, bỗng nhiên giật mình bừng tỉnh, thanh âm mới vừa rồi kia......
Cúi đầu nhìn lại, người trong ngực khe khẽ nâng mi, từ từ mở mắt.
“Khê Nhi, nàng không chết! Không, là ta đáng chết! Ta không bảo vệ tốt nàng!”
“Người đâu, nhanh đi tìm đại phu! Đem tất cả đại phu quanh đây toàn bộ tìm về cho ta!”
Nhìn hắn kích động gầm thét, Vân Khê vô lực cười khẽ. Trên thực tế, nàng hoàn toàn không có gì đáng ngại, chỉ là do mất máu quá nhiều mới ngất đi. Lúc trước trúng hai kiếm đã chảy không ít máu, sau lại bị thần khí điên cuồng hấp thụ, cho nên mới dẫn đến tình trạng mất máu quá nhiều mà hôn mê như thế.
May mắn chính là, lúc trước nàng rơi vào hôn mê đã quyết đoán giết chết ngũ đại cao thủ của Đoan Mộc gia, diệt trừ tận gốc!
Trong mơ hồ nghe được giọng hắn gọi, nàng mới sửng sốt cố gượng tỉnh lại. Thì ra, cõi đời này thật sự có người nguyện ý cùng nàng sinh tử tùy tướng, bất ly bất khí. Cả đời này của nàng không sống uổng phí!
Đưa tay xoa khóe môi hắn, nhìn nơi đó còn lưu lại dấu vết hắn nôn ra máu, hốc mắt nàng dần nóng lên, thanh âm khàn khàn nói: “Thiên Tuyệt, cuộc đời này chỉ nguyện cùng chàng, chấp tử tay cùng tử giai lão.”
(Nắm tay nhau, cùng nhau đến già)Nồng đậm tình cảm giống như thủy triều tràn vào, đôi mắt đen láy của Long Thiên Tuyệt lóe sáng như bảo ngọc, là mừng như điên, là cảm động, lại càng là hưng phấn.
Hắn vững vàng nắm tay nhỏ bé của nàng, dán bên gò má, giọng nói từ tính trầm trầm vang lên: “Sinh tử tùy tướng, bất ly bất khí!”
Hai người thật chặt ôm nhau, giữa thiên địa chỉ còn mình ta với ngươi.