“Khê Nhi, ngươi làm sao vậy?” Long Thiên Tuyệt cảm giác được người trong ngực có điều lạ, không khỏi cúi đầu hỏi thăm.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng trắng bệch, chóp mũi có tầng mồ hôi mỏng, hơi thở không ổn định, trong đôi mắt có bối rối cùng mờ mịt.
“Khê Nhi, gặp ác mộng sao?” Lời của hắn càng thêm nhu tình, giống như lông chim nhẹ thổi qua.
Vân Khê tâm thần rất loạn, đây là lần đầu tiên nàng có cảm giác bất an, bàn tay nhỏ bé nắm lấy quần áo của Long Thiên Tuyệt, thanh âm mềm yếu nói: “Tuyệt, ta mơ thấy Tiểu Mặc xảy ra chuyện, ta thật lo lắng. Hắn có thật hay không đã…”
“Đừng đoán bậy, chỉ là giấc mộng thôi”, đưa tay vuốt ve mặt nàng, Long Thiên Tuyệt giọng điệu ôn nhu trấn an “Nàng là ngày nghĩ nhiều nên đến tối nằm mộng, tự mình dọa mình thôi”.
“Không phải! Ta có cảm giác thật không tốt.” Vân Khê lắc đầu, trong lòng bất an không thể nào quên được “Thiên Tuyệt, Tiểu Mặc nhất định xảy ra chuyện. Mẫu tử liên tâm, ta có thể cảm giác được.”
Long Thiên Tuyệt cúi đầu nhìn nàng, nhìn nàng lòng bất an, hai cánh tay của hắn càng thêm siết chặt, đem nàng ôm trọn trong vòng ngực.
Lúc này, bên ngoài xe ngựa truyền tới thanh âm của Phong hộ pháp
“ Tôn chủ, phu nhân, có thư của Đông Lăng quốc.”
Xe ngựa từ từ dừng lại, rèm được nhấc lên, Long Thiên Tuyệt nhận lấy phong thư của Phong hộ pháp đưa tới, vừa mở ra nhìn, mi tâm không khỏi nhíu lại.
Vân Khê nhìn thấy như vậy, nhìn nội dung bức thư tâm thần càng thêm rối loạn.
“Tiểu Mặc thật sự tới Thánh Cung! Đông Phương Vân Tường tại sao có thể để Tiểu Mặc một mình đi đến Thánh Cung? Hắn làm sao lại hồ đồ như vậy?” Nàng không khỏi đối với Đông Phương Vân Tường sinh ra cảm xúc bất mãn, đem tội này đổ toàn bộ lên người Đông Phương Vân Tường.
Long Thiên Tuyệt ánh mắt híp lại, trầm tư “Khê Nhi, hôm nay chuyện đã như vậy, chúng ta phải chuẩn bị chiến lược ứng chiến.”
“Như vậy đi, ta đối với hoàn cảnh địa hình của Thánh Cung quen thuộc, trước tiên ta lẻn vào đó xem một chút, nghe ngóng tin tức, sau đó ta sẽ trực tiếp đem Tiểu Mặc về, nếu có chuyện gì nàng liên kết người của thập đại gia tộc cùng nhau tấn công Thánh Cung, chúng ta trong ứng ngoại hợp, được như thế thì cơ hội càng lớn.”
Vân Khê suy nghĩ một chút, hắn nói đúng, một mình hắn làm việc so với việc đem nàng theo thì dễ hơn rất nhiều, hơn nữa nhất định phải hợp lực người của thập đại gia tộc, hai người bọn họ chia nhau hành động có lẽ đây là phương pháp lưỡng toàn kỳ mỹ.
“ Tốt, vậy chàng phải cẩn thận một chút, chú ý an toàn, không nên quá mạo hiểm. Nhưng nếu Tiểu Mặc hắn…..”
Lời của nàng còn chưa nói xong, Long Thiên Tuyệt cắt đứt lời nàng, cho nàng một ánh mắt kiên định: “Ta nhất định không để cho Tiểu Mặc có chuyện gì.”
“Thiên Tuyệt…” đáy mắt Vân Khê ngấn lệ, nàng cũng không biết vì sao mình trở nên yếu ớt như thế, Tiểu Mặc là điểm yếu ớt nhất trong lòng nàng, chỉ cần nơi đó bị một ít rối loạn, cũng khiến cả trái tim nàng cũng trở nên không chịu nổi kích động.
“Tin tưởng ta, ta sẽ mang Tiểu Mặc bình yên vô sự trở về.” Long Thiên Tuyệt nhìn thấy vẻ nhu nhược trên khuôn mặt nàng, lòng cũng vì thế mà mềm mại hơn, rồi hắn nhẹ nhàng đặt một nụ hôn trên trán nàng. Hắn âm thầm thề trong lòng, cho dù mình có phải lao vào hang hổ, hi sinh cả mạng sống, cũng phải mang được nhi tử bình yên vô sự trở về đoàn tụ cùng nàng. Bởi hắn không muốn thấy nàng rơi lệ, không muốn nàng bối rối bất an.
Long Thiên Tuyệt rời đi.
Vân Khê cũng quyết định rời đi cùng đại đội nhân mã tới gia tộc Hách Liên. Nếu Long Thiên Tuyệt có thể đem Tiểu Mặc trở về thì thật tốt biết mấy, nhưng nếu không, nàng cũng không thể ngồi chờ chết. Nàng phải nghĩ mọi biện pháp vận động thập đại gia tộc đối địch cùng người Thánh Cung, hy vọng có thể tiêu diệt chúng, trừ đi tai họa, thật là nhất cử lưỡng tiện.
Đi cùng Vân Khê, còn có Long Thiên Thần, còn về phần tứ đại hộ pháp cùng đám người Thượng Quan Như Nhi thì đem theo đội nhân mã tiếp tục lên đường.
——————————————–
Dân cư Tu La phố sắp xếp cho Vân Tiểu Mặc ở một gian phòng trống, các đại phu tụ lại một chỗ, thương nghị bệnh tình, nhưng tất cả đều phải bó tay.
“Tiểu công tử bệnh tình rất kì quái, mạch tượng rối loạn, nhưng không tìm ra bệnh trạng. Không nội thương, không ngoại thương, nhưng vẫn hôn mê bất tỉnh, quả thật quá kì quái.”
“Có phải là trúng tà rồi hay không?”
“Chớ nói nhảm, nhất định là y thuật của chúng ta không đủ cao minh, cho nên mới không tìm ra được bệnh trạng”
“……………”
Mấy tên đại phu cũng tự hiểu rõ, nếu y thuật của họ đủ cao minh, vậy trước đó người của hai cái gia tộc bị mắc phải quái bệnh, bọn họ như thế nào không nghĩ ra biện pháp chữa trị?
Lưu Xuyên Nhất Hùng nghe các đại phu mỗi người một câu nhưng không ai tìm ra cách chữa trị. Lửa giận trong lòng hắn cứ thế dâng lên.
“Mau cho ta một câu trả lời chắc chắn, rốt cuộc các ngươi có thể chữa trị hay không?”- hắn rống to, khiến các đại phu đang rối rít tức thì im lặng, không dám nói thêm bất cứ câu nào.
“Đại hiệp, người cùng tiểu công tử quan hệ như thế nào? Có biết nguyên do hắn hôn mê không? Vẫn là Anh Mộc Đại Lang nhanh trí, tính tình cũng trầm ổn chút ít, đem lực chú ý chuyển dời đến trên người Độc Cô Mưu.
Độc Cô Mưu đứng im một bên, cũng không trả lời, dường như hắn đang suy nghĩ về tình huống vừa rồi.
Đôi mắt cậu bé bỗng hơi ngả vàng, rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra??
Hắn cảm thấy được việc Vân Tiểu Mặc hôn mê cùng với năng lượng màu vàng trên người bộc phát ra có liên quan, không giống như bị thương, mà giống như bị năng lượng màu vàng kia phản phệ (bị tổn thương ngược trở lại)
Anh Mộc đại phu cất giọng hỏi lại, nhưng vẫn không nhận được câu trả lời của hắn, mà trên thực tế, từ khi Độc Cô Mưu xuất hiện ở nơi này, hắn cũng chưa nói qua câu nào, cho nên mọi người liền chấp nhận một sự thật, đó chính là Độc Cô Mưu là một người câm!
“Tiểu Bạch...... Cứu Tiểu Bạch......” Cúi đầu nghe thanh âm từ trong miệng Vân Tiểu Mặc phát ra, chân mày hắn cũng nhíu lại, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn thành một đoàn. Bản thân vẫn còn trong hôn mê, nhưng thủy chung không quên an nguy của Tiểu Bạch, Độc Cô Mưu thấy vậy, trong lòng khẽ chấn động.
Có lẽ, hắn hẳn là trước tiên đem Tiểu Bạch cứu về, chờ Tiểu Bạch trở lại, chắc cậu bé cũng đã tỉnh.
Độc Cô Mưu trầm ngâm chốc lát, xoay người rời khỏi phòng.
Lưu Xuyên Nhất Hùng cùng đám người Anh Mộc Đại Lang nhìn hắn mặc nhiên xoay người rời đi, nhất tề liếc nhau một cái, đối với hành động của hắn rất là không giải thích được. Nếu không phải lúc trước ở trên đường cái thấy hắn xuất thủ cứu người, bọn họ tuyệt đối sẽ không nghĩ đến hắn quen Vân Tiểu Mặc, hơn nữa rất quan tâm đến an nguy của Tiểu Mặc.
Dạ Cô Phong sau khi từ Long trì trở về, tìm kiếm xung quanh nơi Vân Tiểu Mặc rơi xuống, sau phát hiện cậu mất tích, trong lòng hắn chợt cảm thấy không ổn, lúc này mới tỉnh ngộ, thì ra là lúc trước mí mắt nhảy nguyên nhân chính là đến từ cái tiểu quỷ kia.
Ở Từ Vân Sơn, sống chung gần ba năm, hắn đã sớm đem Vân Tiểu Mặc coi là cháu, dạy cậu bé tập võ, dạy cầm kỳ thi họa, nhưng phàm là tài nghệ hắn biết, hết thảy đều dạy, Tiểu Mặc từ nơi hắn học được các loại tài nghệ, mà hắn đối với Tiểu Mặc xem như cháu, cho nên một khi Tiểu Mặc xảy ra chuyện, hắn lập tức cảm ứng được, điều này có lẽ là tình thân giữa người với người.
Chỉ cần vừa nghĩ tới tiểu quỷ gặp nguy hiểm, trong con ngươi đầy thâm thúy của Dạ Cô Phong nổi lên tầng tầng u quang, ánh sáng lạnh bén nhọn, nếu để hắn biết là ai động đến tiểu quỷ đó, hắn sẽ đem đối phương quăng vào trong bể cho cá ăn!
“Phong gia gia, ngươi thấy Tiểu Mặc không? Ta từ ngày hôm qua bắt đầu thì không thấy hắn, sáng nay hắn cũng không có đi lên lớp, hắn có thể xảy ra chuyện gì hay không?” Hiên Viên Nghễ Nhi vừa vặn bắt gặp Dạ Cô Phong ở trong phòng của Vân Tiểu Mặc bồi hồi suy ngẫm, liền đi vào hỏi.
“Gia gia cũng không có nhìn thấy hắn......,... Nghễ Nhi, ngươi cẩn thận nghĩ xem, trong những người các ngươi ai cùng Tiểu Mặc quan hệ không tốt? Hoặc là nói, có thể hại Tiểu Mặc.”
Hiên Viên Nghễ Nhi ngẫm nghĩ lại, ánh mắt đột nhiên sáng lên: “Là Tống Tu! Tiểu Mặc từng đánh bại hắn, cho nên hắn đối với Tiểu Mặc vẫn bất mãn. Phong gia gia, người có phải hoài nghi, có người đem Tiểu Mặc bắt lại, Tiểu Mặc hiện tại có gặp nguy hiểm hay không?”
“Bây giờ còn không biết, gia gia sẽ đi tra rõ ràng. Ngươi ở chỗ này đợi, nếu là Tiểu Mặc trở lại, ngươi không cho hắn chạy loạn, chờ gia gia trở lại.”
“Ừ, tốt.” Hiên Viên Nghễ Nhi biết điều gật đầu, đồng thời cũng thật lòng vì an nguy của Vân Tiểu Mặc mà lo lắng.
Dạ Cô Phong bề ngoài nhìn như lão ngoan đồng, kì thực khôn khéo nội liễm, xử sự quyết đoán giỏi giang. Không mất nhiều thời gian, hắn đã dò thăm được chỗ ở của Tống Tu, nghe nói hắn xuất cung, chưa trở về. Dạ Cô Phong vừa tìm mấy người dò thăm hành tung của Tống Tu, lúc này mới biết được một chút ngọn nguồn của câu chuyện, xác nhận Vân Tiểu Mặc đích xác là cùng đi với Tống Tu. Cho nên Dạ Cô Phong ở lại phòng hắn, dự định ngồi ôm cây đợi thỏ.
Thánh Đảo nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, nhưng nếu muốn ở trong Thánh Đảo tìm người thì thật không dễ, trước mắt biện pháp tốt nhất, cũng chính là từ trên người Tống Tu hạ thủ.
Một tả một hữu, trước sau vẫn chưa đợi được Tống Tu, nhưng thật ra đến đây tính sổ Tống Tu còn có Độc Cô Mưu.
Hai đại cao thủ gặp nhau nhưng vẫn chưa biết.
Hai người bọn họ đều đi theo bên người Vân Tiểu Mặc, một ở ngoài sáng, một ở trong tối, Độc Cô Mưu là nhận ra được Dạ Cô Phong, mà Dạ Cô Phong có thể nhận thấy được bên người Vân Tiểu Mặc có người âm thầm bảo vệ, cũng là chưa từng thấy bản thân Độc Cô Mưu.
Hai người lạ lẫm, Dạ Cô Phong không biết đối phương, cho là người của Tống Tu, sợ hắn tiết lộ hành tung, hắn không nói hai lời, một đạo chưởng phong đẩy đi ra, khí thế như bài sơn đảo hải.
Độc Cô Mưu kinh hãi, bị khí thế đối phương hù dọa, đây là đầu hắn gặp phải địch thủ hung hãn mạnh mẽ như thế, hắn lui nhanh về phía sau, cho đến thối lui đến góc tường. Bảo kiếm ở trong tay lượn vòng, tạo thành một đạo khí tượng, đem đại bộ phận chưởng phong đánh ra ngoài, mà thân hắn thì chịu phần lớn chưởng lực.
Oanh một tiếng, giá sách bên cạnh gãy nát.
Độc Cô Mưu thân hình thoáng một cái, trong miệng nôn ra một ngụm máu tươi, mặt nạ đeo trên mặt hắn bị chưởng phong đánh bay rơi trên mặt đất.
Dạ Cô Phong không ngờ đến đối phương lại có thể tiếp được một chưởng này của hắn, đồng thời kinh ngạc, lại là một chưởng sắp xuất ra. Lúc này, hắn thấy rõ mặt của đối phương, con ngươi mở lớn, trong lúc nhất thời hiện lên vô số cảm xúc, chưởng phong vội vàng thu hồi.
“Ngươi, ngươi là tiểu tử của Độc Cô gia?”
Độc Cô Mưu ánh mắt lóe lên, một tay che lồng ngực của mình, một tay nhặt lên mặt nạ, một lần nữa đeo lên. Hắn vẫn tiếp tục duy trì yên lặng, không nói tiếng nào, cũng là chấp nhận suy đoán của hắn.
Dạ Cô Phong hai mắt liễm tinh quang, tỉ mỉ quan sát hắn, khẽ thở dài nói: “Quả nhiên là tiểu tử Độc Cô gia! Khó trách có thể tiếp được một chưởng của lão phu, không tệ không tệ, so ngươi với những huynh đệ kia, ngươi không kém chút nào!”
“Đúng rồi, tiểu tử ngươi tại sao lại ở chỗ này? Ngươi cũng gia nhập Thánh cung sao? Cha ngươi nếu biết ngươi rời đi Độc Cô Lĩnh, gia nhập Thánh cung, cái tính tình dễ nổi lửa như hắn, sợ rằng có thể đem cả Độc Cô Lĩnh lật ngược.”
Dạ cô Phong trêu ghẹo nói, một đôi con ngươi chìm liễm cũng đang tinh tế chú ý đến nhất cử nhất động của đối phương.
Độc Cô Mưu thân hình cứng ngắc lại, tựa hồ là nghe được từ ngữ gì nhạy cảm.
“Ngươi là ai?” Lời nói cứng ngắc.
Hắn thật tò mò, đối phương vì sao có thể nhìn thấu thân thế của hắn? Hay hắn cũng là từ Độc Cô Lĩnh tới.
Sẽ không! Nhưng nếu hắn thật là từ Độc Cô Lĩnh tới, như vậy hắn cũng sẽ không dùng giọng đó để miêu tả người kia...
Dạ Cô Phong cúi đầu cười cười, nhưng không có trả lời.
Độc Cô Mưu trầm mặc chốc lát, đột nhiên mở miệng nói: “Tiểu Mặc, gặp nguy hiểm!” Bất kể đối phương là người nào, hắn có cảm giác mãnh liệt, đối phương võ công hung hãn, nhất định có biện pháp bảo vệ cùng cứu chữa cho Tiểu Mặc. Coi như là khi tuyệt vọng cái gì cũng có thể thử, chỉ cần có chút hi vọng, hắn cũng muốn thử một chút.
“Ngươi nói cái gì? Tiểu quỷ hắn làm sao, hắn ở đâu?”Dạ Cô Phong nhãn thần chợt biến hóa, lộ ra thần sắc lo lắng.
Con ngươi Độc Cô Mưu quét một lần gian phòng, Tống Tu không có ở trong phòng, đoán chừng là nghĩ tới sẽ có người tới tìm hắn trả thù, tạm thời trốn. Hắn tiếp tục ở đây chờ cũng không làm được gì, không bằng trước mang lão giả trước mắt đi xem Tiểu Mặc một chút, có lẽ sẽ có cơ hội.
Hắn không nói một lời, lạnh lùng xoay người rời đi.
Hắn suy đoán thật không sai, Tống Tu chính xác là tìm chỗ an toàn núp vào. Nhận thấy Độc Cô Mưu lợi hại, Tống Tu như thế nào còn dám mạo hiểm tùy ý lộ diện, nhất là ở trong cung trưởng lão cùng thái thượng trưởng lão đều bận rộn vì cung chủ đang ở tình trạng bế quan, an toàn của mình không được bảo đảm, chỉ có thể tạm thời tránh đi mũi nhọn tấn công, thuận tiện thừa dịp trong khoảng thời gian này, thuần phục Tiểu Bạch, để mình chân chính sử dụng.
Dạ Cô Phong không chần chờ, vội vàng đuổi theo chân Độc Cô Mưu.
Hai người một trước một sau, vòng qua thủ vệ, mất một phen trắc trở, rời đi Thánh cung, không thể không nói, Thánh cung thủ vệ cực kỳ nghiêm mật, nếu không phải hai người bọn họ võ công cảnh giới xuất thần nhập hóa, thì rất khó lén xuất nhập cửa cung.
Bên trong nhà, Vân Tiểu Mặc vẫn rơi vào trong hôn mê, trong miệng không ngừng lẩm bẩm, chỉ có”Tiểu Bạch” hai chữ lập đi lập lại.
“Tiểu quỷ ở nơi đâu đây? Tiểu quỷ, Phong gia gia tới nè!” Dạ Cô Phong người chưa tới thanh âm đã tới trước, không đợi Lưu Xuyên Nhất Hùng cùng Anh Mộc Đại Lang kịp phản ứng, chỉ thấy một đạo bóng dáng màu xám tro từ ngoài cửa nhẹ nhàng đi vào, nhanh kinh người.
Lưu Xuyên Nhất Hùng cùng Anh Mộc Đại Lang hai người vừa định lên tiếng chất vấn, sau đó thấy được đi theo ở phía sau Dạ Cô Phong là Độc Cô Mưu.
“Đại hiệp, vị lão nhân gia này là ai? Là ngươi mời tới xem bệnh cho tiểu công tử đấy sao?”
Trước sau như một, bọn họ từ trong miệng của Độc Cô Mưu không nhận được bất kỳ đáp án nào.
Dạ Cô Phong kiểm tra thân thể cùng mạch tượng Vân Tiểu Mặc, chân mày nhíu chặt, đột nhiên hướng người trong phòng: “Ai có thể nói cho ta biết, đến tột cùng là chuyện gì xảy ra? Tiểu qủy làm sao bị hôn mê bất tỉnh?”
Thanh âm của hắn không cao không thấp, cũng không giận tự uy, tràn đầy uy hiếp. Ở Huyễn Dạ Tinh Hải, hắn cho tới bây giờ đều là người ra hiệu lệnh, bẩm sinh đã có khí thế, đủ để uy hiếp mỗi người.
Lưu Xuyên Nhất Hùng cùng Anh Mộc Đại Lang hai người ngu ngơ, không giải thích được lão giả này đến tột cùng là người phương nào, vì sao trên người lại có khí thế sắc bén, nhìn hắn, hai người bọn họ đều có loại cảm giác kính sợ.
“Tiền bối, chúng ta cũng không biết là chuyện gì xảy ra, thời điểm lúc chúng ta chạy tới, tiểu công tử cũng đã ngất đi rồi.”
“Đúng vậy a, chúng ta thấy có một bầy Hắc y nhân dùng lưới bao lất tiểu công tử, có thể là muốn giết hắn. Bất quá chờ thời điểm chúng ta chạy tới, những hắc y nhân kia bị vị đại hiệp này toàn bộ giết chết. Tiểu công tử cũng ngất đi, chúng ta còn tưởng rằng tiểu công tử bởi vì kinh sợ quá độ mới hôn mê......”
Dạ Cô Phong quét ánh mắt qua hai người, cuối cùng rơi vào trên người Độc Cô Mưu, ánh mắt tăng thêm mấy phần, không tiếng động hỏi.
Độc Cô Mưu tiến lên một bước, rốt cục lên tiếng nói: “Tiểu Mặc, ánh mắt màu vàng, ánh sáng vàng,…
Dạ Cô Phong trong con ngươi thâm thúy u quang chớp động, ánh mắt sắc bén bắn về phía hai người Lưu Xuyên Nhất Hùng cùng Anh Mộc Đại Lang, uy nghiêm mười phần: “Hai người các ngươi, đi ra ngoài!”
Lưu Xuyên Nhất Hùng cùng Anh Mộc Đại Lang hai người tiếp thu lệnh, trong lòng rất có bất mãn, tại sao hắn nói ra, bọn họ phải đi? Nơi này chính là địa bàn của bọn họ... Song, lần nữa chống lại ánh mắt không giận mà uy của lão nhân gia, bọn họ vẫn khuất phục. Chỉ cần hắn thật có thể chữa trị cho tiểu công tử, ân nhân cứu mạng của bọn hắn, đừng nói là để cho bọn họ đi ra ngoài, chính là để cho bọn họ làm trâu làm ngựa, bọn họ cũng nguyện ý.
Đợi hai người sau khi rời đi, bên trong gian phòng chỉ còn lại hai người.
Dạ Cô Phong sắc mặt rất là ngưng trọng, hắn nhìn chằm chằm Độc Cô Mưu, hỏi lại lần nữa: “Ngươi mới vừa nói là, ánh mắt Tiểu Mặc biến thành màu vàng, còn có lực lượng màu vàng phóng thích đi ra?”
Độc Cô Mưu gật đầu: “Sức mạnh màu vàng, phản phệ, cho nên, hôn mê.” Đây là hắn suy đoán cùng phán đoán.
Dạ Cô Phong khom người, mở ra ánh mắt Vân Tiểu Mặc, vẻ kỳ quang chợt lóe lên. Con ngươi màu vàng, quả nhiên là con ngươi màu vàng!
Bởi vì Vân Tiểu Mặc hôn mê nên gấp gáp, còn chưa kịp đợi đến con ngươi khôi phục bình thường, cho nên hiện tại con ngươi màu sắc vẫn như cũ là màu vàng.
Ba năm chung đụng, Dạ Cô Phong không nhìn thấy mắt của Vân Tiểu Mặc có dị trạng, bởi vì … dạng tình huống kỳ dị này, chỉ có thời điểm khi Vân Tiểu Mặc cực kỳ tức giận mới có thể phát sinh, Vân Tiểu Mặc từ nhỏ không buồn không lo, rất ít thời điểm có cực độ tức giận, ngay cả khi giận Vân Khê hắn vẫn không nói chuyện, cũng là lúc đói bụng cực hạn mới phát sinh tình trạng, lần đó mới thấy qua hắn có phản ứng kỳ dị. Đây là bí mật của Vân Tiểu Mặc, Vân Khê tự nhiên sẽ không tùy ý nói cùng người khác, bởi vì nàng không hy vọng người ngoài nhìn con trai của nàng bằng ánh mắt như nhìn yêu quái.
Con ngươi màu vàng, làm cho tâm bình tĩnh của Dạ Cô Phong nổi sóng, liên tưởng đến rất nhiều, thần sắc của hắn từ từ xa xăm, từ trước luôn luôn không nghĩ hiểu rõ chuyện, ở trong nháy mắt thông suốt.
“Con ngươi màu vàng, Long Huyết bảo điển, Bàn Long thành Long gia..... Thì ra là như vậy!”
Thân hình cao to của Độc Cô Mưu khẽ động, mũi chân hướng phương hướng của hắn, quanh thân trên dưới bị hơi thở mê hoăc bao phủ. Hắn không giải thích được, không rõ trong lời nói Dạ Cô Phong có mấy danh từ đến tột cùng là hàm nghĩa gì, chẳng qua là mơ hồ cảm thấy cùng thân thế gia tộc Vân Tiểu Mặc có liên quan, bởi vì phụ thân của hắn họ Long.