Thiên Tài Nhi Tử Và Mẫu Thân Phúc Hắc

Quyển 5 - Chương 121: Kinh Hồng kiếm xuất thế

Đúng vậy, thiết kiếm đang rất phấn khích.

Vân Khê rõ ràng có thể cảm nhận được.

“Tiểu Bạch, thay hắn giải phong ấn!”Nàng đã sử dụng một lần thuật đóng băng, hơn nữa còn sử dụng toàn bộ lực lượng, hiện tại không có thực lực để sử dụng thêm một lần nữa. Muốn sử dụng một lần thuật đóng băng nữa, chỉ có thể đợi nàng khôi phục lại thực lực của chính mình mới được.

“Nữ ma đầu, ngươi không sợ nó chạy trốn hay sao?”Tiểu Bạch chần chừ nói.

“Không sợ, nó đã động tâm rồi. Nếu như nó thay đổi chủ ý, cùng lắm thì chúng ta bắt nó lại một lần nữa thôi!”Vân Khê nói.

Nếu là thú cưng có linh tính hoặc kiếm có linh hồn, có thể thông qua khế huyết* để đạt thành một loại hiệp nghị đặc thù, khiến chúng nó dốc sức vì mình. Thú cưng cùng với kiếm linh càng có lực lượng cường đại, thì càng khó thu phục, nhưng một khi bị người thuần phục, nó sẽ trở thành trợ lực mạnh nhất cho con người.

*(khế huyết: khế ước bằng máu)

Vì nhận được tín nhiệm của kiếm linh (linh hồn kiếm), Vân Khê nguyện ý mạo hiểm.

Tiểu Bạch không chần chờ nữa, phun ra một ngọn lửa lớn hướng về chỗ đóng băng, ngọn lửa giống như một cái lướt bắt cá được giăng ra. Khối băng không có lập tức tan ra, mà chậm rãi tan rã.

Bởi vậy có thế thấy được, hiệu quả khi thi triển thuật đóng băng, không phải tầm thường a.

Không có thuật đóng băng trói buộc, thiết kiếm khôi phục tự do, tại chỗ nhảy lên mấy cái, phát tiết hết bất mãn của nó.

“Như thế nào? Nguyện ý khế ước với ta sao?”Vân Khê hỏi.

Thiết kiếm tiếp tục nhảy lên tại chỗ, thân kiếm phát ra âm vang vù vù, có chút bướng bỉnh.

“Ngươi có muốn hay không?”Vân Khê dò hỏi.

Thiết kiếm nặng nề nhảy lên mấy cái, trả lời nàng.

Vân Khê híp mắt, suy nghĩ một chút: “Ta biết, muốn ngươi lập tức thuần phục ta, khẳng định là ngươi không phục. Không bằng như vậy đi, trước hết ngươi đi theo ta, lấy thời gian một năm làm kỳ hạn. Trong vòng một năm, ta tìm cho ngươi các loại thần binh lợi khí, để ngươi nuốt chúng nó. Một năm sau, nếu như ngươi nguyện ý đi theo ta, chúng ta liền khế ước, còn nếu ngươi không muốn đi theo ta, muốn rời khỏi, ta cũng sẽ không ngăn cản ngươi. Nhưng ngươi cũng phải đảm bảo, trong vòng một năm này, ngươi phải nghe lời của ta, thời điểm khi ta cần ngươi ra lực để giết địch, đến lúc đó ngươi không được lật lọng, như thế nào?”

Thiết kiếm ngã nghiêng trái phải, tựa như con lật đật, giống như là đang suy tư. Một lúc sau, nó mới ngừng lay động, sửa thành đong đưa trước sau, coi như là đáp ứng.

(TM: thanh kiếm này vui tính dễ sợ =]]])

Vân Khê hai mắt lóe ra kỳ quang, đáy lòng mừng thầm.

Tuy nói chỉ là một năm, nhưng nàng có lòng tin tuyệt đối, nhất định sẽ làm cho nó thần phục. Nhớ ngày đó, Độc Cô Mưu không phải là bị nàng lừa gạt tới như vậy sao? Nàng cũng không tin, một thanh kiếm so sánh với người còn khó khăn hơn!

Nàng đưa ra tay phải, bốn ngón giơ lên, hướng tới nó ngoắc ngoắc tay.

Thiết kiếm tại chỗ vòng vo vài vòng, lại xấu hổ, giống như một đại cô nương sắp lên kiệu hoa, khiến người ta cảm thấy một trận lạnh lẽo, muốn nôn.

“Ngươi tới đây a!”Vân Khê nhìn nó, cảm giác mình là một ác bá đang bức bách đại cô nương người ta lên kiệu hoa, người càng thêm lạnh, buồn nôn.

Két két két két ——

Thiết kiếm kéo thật dài dấu vết, ma sát với mặt đất từ từ đi lại, tư thái xinh đẹp, thấy vậy Vân Khê thật muốn bổ nhào vào nó.

Kiếm linh này sẽ không phải là một đại cô nương chứ? Nếu không sao động tác càng xem càng không được tự nhiên a?

Sau một khắc, trong tay run lên, thiết kiếm đã vững vàng đặt trong tay Vân Khê.

Không đúng, đây không phải là thiết kiếm.

Lúc trước ngọn lửa thần cấp đã làm tan chảy tầng rỉ sắt ở bên ngoài của nó, nõ đã lột xác trở thành một thanh kiếm tuyệt thế, xinh đẹp nhất thiên hạ a!

Trong nháy mắt nắm được thiết kiếm, đáy lòng Vân Khê tự nhiên sinh ra một loại cảm giác quân lâm thiên hạ hùng bá khí thế*, có một thanh tuyệt thế bảo kiếm ở trong tay như vậy, nàng còn cần sợi hãi gì nữa?

*(quân lâm thiên hạ hùng bá khí thế: khí thế quân vương oai phong lẫm liệt)

“Bắt đầu từ hôm nay, ngươi tên là Kinh Hồng! Kinh Hồng kiếm pháp kết hợp với ngươi – một thanh Kinh Hồng kiếm, ngày sau nhất định sẽ làm cho người trong thiên hạ này phải kinh hãi!”

Vân Khê ánh mắt lấp lánh, từng tia hưng phấn trong mắt bắn ra tứ phía.

Đúng vậy, hào quang đầy trời, cùng mây tỏa sáng, biến ảo muôn trùng, kinh hồng* tại thiên!

*kinh hồng: dùng để miêu tả tư thái dịu dàng, uyển chuyển, động lòng người của người con gái hoặc dùng để miêu tả thân thủ nhanh nhẹn, hoạt bát, linh động của kiếm khách.

Hô…….

Đột nhiên, xung quanh thân nàng nổi gió cuồn cuộn.

Tất cả như không biến hóa nhưng thực ra lại biến hóa trong lặng lẽ.

Huyền Hoàng tam phẩm trung giai!

Lập tức hiểu được, Vân Khê tấn chức, tấn chức lên một cấp, từ Huyền Hoàng tam phẩm hạ cấp tấn thăng lên Huyền Hoàng tam phẩm trung cấp!

Tấn chức một cấp, không thể so với tấn chức một phẩm cấp, cho nên cũng không biểu hiện rõ ràng, hơn nữa Vân Khê cũng đang cố ý áp chế huyền khí không tiết ra bên ngoài, phòng ngừa bị người có tâm phát hiện điều dị thường, cho nên lần tấn chức này, cơ hồ là lặng lẽ không một tiếng động.

Kinh Hồng kiếm cảm nhận được biến hóa của Vân Khê, đột nhiên run rẩy chốc lát, cuối cùng cũng an tĩnh nằm trong tay của nàng, không còn bướng bỉnh nữa.

Thủy Quy cự thú ngưng mắt nhìn về phía Vân Khê, ánh mắt dần dần mê ly.

“Bắt đầu từ hôm nay, ngươi tên là Kinh Hồn! Kinh Hồng kiếm pháp kết hợp với ngươi – một thanh Kinh Hồng kiếm, ngày sau nhất định sẽ làm cho người trong thiên hạ này phải kinh hãi!”

Lời nói của Vân Khê, rơi sâu vào trong lòng nó, khiến nó rung động, kích động.

Vạn năm rồi, nó đã vượt qua cuộc sống an nhàn vạn năm, đã sớm quên mất một đoạn nhiệt huyết trùng trùng của cuộc chiến năm xưa.

Mà nay, nhìn Vân Khê, những ký ước chôn sâu dưới đáy lòng của nó như một ngọn sóng lớn lại một lần nữa được khơi lên, dâng trào mãnh liệt!

Ánh mắt mê ly từ từ tập trung, hóa thành kiên định.

Rốt cuộc nó cũng có quyết định.

“Vân Khê cô nương, ta nguyện ý khế ước với ngươi! Hi vọng ngươi có thể chấn hưng Vân tộc huy hoàng như ngày xưa, hoàn thành tâm nguyện chưa đạt được của chủ nhân.Vì chí nguyện to lớn này, ta nguyện ý cúc cung tận tụy, dốc hết khả năng!”

Thanh âm của nó ép xuống rất thấp, giọng nói phát ra nghiêm nghị, chân thật.

Nói thay đổi cách xưng hô đối với Vân Khê, chính là thể hiện thành ý của mình.

Vân Khê nghe vậy nhất thời kích động không thôi. Đúng vậy, trên người nàng chảy dòng máu thuần chính nhất Vân tộc, bất kể là kiếp trước hay là kiếp này, nàng không thể không có quan hệ với Vân tộc được.

Nàng muốn trở thành chủ nhân của Vân tộc, triệt triệt để để nắm giữ Vân tộc, để cho Vân tộc dương oai tứ hải, thiên hạ kinh sợ!

“Vậy sau này chúng ta chân thành hợp tác.”Vân Khê cong môi, cười nhạt, lạnh nhạt nhưng kinh tài tuyệt diễm.

Khế huyết thành lập, một lực lượng vô cùng vô tận như thiêu thân lao vào lửa tràn vào trong cơ thể, toàn thân Vân Khê huyền khí tràn đầy, như muốn nổ tung!

Thủy Quy cự thú có công lực vài ngàn năm, thực lực so sánh với Cửu cô cô bị thương chưa lành thì còn hơn. Sau khi khế huyết, người khế ước nhận được một phần lực lượng của người được khế ước, năng lượng này khi tràn vào trong cơ thể Vân Khê, lông tơ toàn thân nàng đều bạo phát, từng tế bào như hưng phấn cực độ.

Một lượng huyền khí cường đại như thế làm cho Vân Khê có phần chống đỡ không nổi!

“A!……..”

Một tiếng hét điên cuồng, phá hầu mà ra.

Vân Khê không nhịn được nữa.

Sâu trong linh hồn của nàng kịch liệt chấn động, sấm sét tung trời, núi hô biển gầm, cũng chỉ như thế mà thôi.

Rốt cuộc, cũng ầm ầm chấn động

Vân Khê tấn chức rồi!

Lần này, không phải tấn chức một cấp, mà là đầy đủ cả một phẩm cấp!

Huyền Hoàng tứ phẩm!

Không đúng, hẳn là một phẩm cấp lại thêm một cấp a, là Huyền Hoàng tứ phẩm đỉnh!

Mái tóc đen tung bay, váy áo bay múa, da thịt toàn thân Vân Khê tràn đầy huyền khí hoàn toàn gột rửa, làn da trong sáng như nước, tạp chất trong cơ thể cũng như trong máu đều được tẩy sạch hết, cả người nàng ở trong gió dần dần mờ ảo, như ẩn như hiện.

Qua một thời gian, không thấy Vân Khê trở về, Côn Luân lão giả mang theo bốn đồ đệ của mình đi về phía trước tìm kiếm, vừa vặn bắt gặp một màn này, cả năm người nhất tề ngớ ngẩn.

Thật đẹp a!

Chỉ có thể dùng bốn chữ “Kinh Hồng tiên tử” để hình dung Vân Khê giờ phút này.

Một bộ bạch y trắng như tuyết, mờ ảo bất định, tùy thời có thể phi thăng biến mất, những sợi tóc trên trán nàng tung bay, hóa thành vĩnh viễn……….

“Thật sự……..Thật là đẹp a!” Đinh Phong nhỏ tuổi nhất nuốt nuốt nước miếng, hai mắt nhìn đăm đăm. Tiếng nói vừa dứt, thì liên tục có sáu quả đấm, hướng trên người của hắn nện xuống, bốp bốp, một chút cũng không nhường!

“Ngươi điên rồi sao? Muốn đánh chủ ý đến ai cũng không được phép đụng đến nữ ma đầu!”

“Đồ háo sắc! Thay vì để cho cái bình dấm chua của trượng phu nàng tới đánh ngươi, không bằng trước hết để cho chúng ta ca ca ngươi đánh tỉnh ngươi đi!”

“Nhanh lên tẩy não cho hắn đi! Nhìn hắn còn dám háo sắc như vậy không?”

Ba vị huynh trưởng ngươi một quyền ta một quyền, tụ lại quần đấu, đánh đến đầu óc Đinh Phong choáng vàng, nhìn không ra Bắc Nam, ủy khuất kêu lên: “Đừng đánh! Đừng đánh nữa! Các huynh hiểu lầm rồi, ta chỉ là thuận miệng nói như vậy thôi, một chút cam đảm cũng không có! Thực sự.. thật sực… Chính là đánh chết ta, ta cũng không dám sinh ra nửa điểm xấu xa với nữ ma đầu a…”

Côn Luân lão giả nhìn hành động của bốn đồ đệ mình, bình tĩnh vô cùng, một chút cũng không có ý tứ muốn ngăn cản.

Song, sau một khắc, hắn cũng không có biện pháp bình tĩnh nữa.

Vân Khê tấn chức không có dừng lại, vô luận trong cơ thể hay bên ngoài cơ thể nàng, huyền khí đang tiếp tục bạo phát, dư âm khuấy động nổi lên mở ra, thổi qua mặt thầy trò năm người, nổi lên một trận nóng bỏng.

Bốn người Ngọc Thụ Lâm Phong đang đánh nhau rối rít bình tĩnh trở lại, quay đầu nhìn về phía Vân Khê, mọi người trong nháy mắt tràn đầy khiếp sợ.

Vừa mới thấy Vân Khê tấn chức lên một phẩm cấp, thực lực tăng vọt, giờ phút này, khí tức trên người của nàng đột nhiên mờ ảo, cả người giống như từ trong thiên địa đi ra, cả người lâm vào trong cảnh giới quên mình, đang dung nhập vào trong thiên địa!

Huyền Hoàng ngũ phẩm hạ cấp!

Côn Luân lão giả nặng nề hút vào một ngụm khí lạnh, trước mắt nóng lên.

Huyền Hoàng ngũ phẩm, một đạo bước ngoặt của Huyền Hoàng chi cảnh, rất nhiều cường giả ở đại lục này đang kìm chặt ở bước ngoặt này, cho dù là ăn nhiều linh đan cùng linh quả, cũng không thể chọc thủng bức tường tấn chức.

Mà hắn, chính là một trong những người đó.

Cho nên thời điểm khi nhìn đến Vân Khê bước vào cảnh giới Huyền Hoàng ngũ phẩm, hắn mới có thể xúc động như thế.

Nghĩ đến thời thiếu niên hắn rất đắc chí, cũng coi như có thiên phú kinh người, nhưng chẳng qua là ở gần tuổi bốn mươi, mới bước vào Huyền Hoàng ngũ phẩm chi cảnh. Từ đó, tu vi của hắn liền dừng lại chỗ này, không còn bất kỳ tinh tiến, bao nhiêu năm tháng đi qua, hắn cơ hồ đã bỏ cuộc rồi, không thể làm gì khác hơn là đem hy vọng ký thác trên người bốn đồ đệ của hắn.

Hôm nay khi nhìn đến Vân Khê, mới hai mươi ba tuổi đã bước vào cảnh giới Huyền Hoàng ngũ phẩm, hắn không khỏi lắc đầu than thở, Trường Giang sóng sau đè sóng trước, sóng trước chết ở trên bờ…

Hôm nay, Vân Khê bước chân vào Huyền Hoàng ngũ phẩm, cũng chính là bước sang một trang mới.

Một khi nàng phá tan Huyền Hoàng ngũ phẩm đỉnh, bước vào Huyền Hoàng lục phẩm, như vậy ngày sau chính là tiền đồ vô lượng. Nhưng vạn nhất nàng không cách nào xông phá bước ngoặt Huyền Hoàng ngũ phẩm này, như vậy thành tựu ngày sau của nàng cũng chỉ dừng lại tại đây.

Trên thực tế, lịch đại bao năm qua, không biết có bao nhiêu thiên tài trong thiên tài, liền bị hủy ở bước ngoặt này. Dù ai cũng không cách nào tiên đoán được, rốt cuộc có thể hay không đột phá qua trạm kiểm soát này, cho nên Côn Luân lão giả nhìn về phía Vân Khê ánh mắt nhiều hơn một phần ngưng trọng cùng chờ đợi.

Hắn không cách nào thực hiện được, hi vọng hậu bối hắn coi trọng có thể thực hiện được, coi như là thỏa mãn được một cái tâm nguyện của hắn.

“Nha đầu, từ khoảnh khắc này, tu vi của ngươi nhất định phải ổn trát ổn đả (làm tới đâu vững tới đấy), không thể dựa vào đan dược cùng linh quả, cho dù là có được lực lượng khế huyết, ngươi phải hết sức áp chế, nếu không, ngươi rất khó có thể đột phá cửa ải Huyền Hoàng ngũ phẩm này. Việc này quan trọng đến tu luyện ngày sau, ngươi hay nhớ lấy.”

Lời nói thành khẩn, Vân Khê chân thành ghi nhớ.

Không sai, chỉ dựa vào ngoại lực tăng lên, rất dễ dàng tạo thành căn cơ không ổn định.

Cho nên mỗi lần tấn chức một giai đoạn, cần phải tìm kiếm đối thủ, thông qua chiến đấu căn cơ mới vững vàng.

Đang lúc nàng trầm tư, một thanh âm hèn mọn cắt ngang: “Soàn soạt, thật tốt quá! Sau này có thể cùng Cửu muội muội cùng đồng tiến đồng xuất, cùng ăn cùng ngủ a.”

Thủy Quy háo sắc cười dâm đãng, hóa thành một đoàn ảo ảnh, muối chui vào bên trong Cửu chuyển linh châu, lại không nghĩ đến, Cửu cô cô vung đuôi, đem nó hung hăng quăng đi ra ngoài, đánh về nguyên hình!

“Ô ô, A Cửu muội muội …….. ta một lòng say mê a……”

Chẳng muốn để ý đến một phen nước mắt nước mũi của Thủy Quy, Vân Khê dẫn năm thầy trò Côn Luân lão giả lần nữa trở lại hầm đất.

Sau khi trải qua một trận động tiếng lớn, nơi này đã không còn an toàn nữa rồi, nếu như có người chú ý tới khí tràng biến hóa ở nơi này, nhất định sẽ chạy tới xem xét, bọn họ phải nhanh chóng đem bảo vật trong kho toàn bộ mang đi mới được.

“Mọi người đừng lựa chọn nữa, nơi này không nên ở lâu, chúng ta trước tiên đem toàn bộ bảo vật mang đi, chờ có lúc rảnh rỗi, hãy lựa chọn kỹ lại.” Vân Khê suy tư trong chốc lát, lấy ra Ngọa Long cư, quyết định đem tất cả bảo vật trước hết đựng vào Ngọa Long cư, sau đó cho người ở lại Ngọa Long cư từ từ chậm rãi phân loại, tránh cho bọn họ thời gian dài đợi ở bên trong Ngọa Long cư khó chịu, vừa lúc có thể an bài nhiệm vụ, không đến nỗi rảnh rỗi rồi luống cuống.

“Mọi người hết thảy lui về phía sau đi!”

“Tiểu Mặc, mang theo muội muội của con ra phía sau mẫu thân.”

“………..”

Sau một phen an bài hết thảy, Vân Khê một tay giơ Ngọa Long cư lên cao, một tay phất tay áo, bàn tày trắng nõn của nàng bay vút lướt qua, nổi lên một trận gió lốc, bảo vật chồng chất bốn phía trên mặt đất lần lượt bay vào trong Ngọa Long cư.

Linh quả chiếm cứ một gian phòng, linh thạch chiếm cứ một gian phòng, vàng bạc châu báu thì chiếm hết hai gian phòng, các loại linh thạch toàn bộ đều chồng chất ở bãi đất trống trong sân……..

Mặc dù là quét ngang qua đống bảo vật rất lớn, nhưng Vân Khê vẫn là cố gắng hết sức sắp xếp ngay ngắn các loại bảo vật, về phần các loại linh quả linh thạch cùng phân loại phẩm cấp tinh thạch, thì cần có người đi phân biệt mới được.

Trong nháy mắt, bảo vật trong hầm bị thu hết không còn, chỉ tiếc, không có tìm được bất kỳ bản chép tay hoặc là bí tịch võ công….., theo như lời nói của Thủy Quy cự thú, chủ nhân nó ngày trước sở dĩ không có để lại bất kỳ bản chép tay hoặc bí tịch võ công, là sợ vạn nhất hầm đất bị người phát hiện, như vậy tích lũy cả đời của nàng liền đốt quách đi cho rồi. Hiện tại, chỉ để lại một chút vật ngoài thân, cho dù mất đi cũng không tiếc, ít nhất những thứ đồ vật quý giá vẫn còn lưu lại trong não bộ của nàng.

Cách làm của nàng như thế rất là sáng suốt, bất cứ chuyện gì cùng có thể phát sinh vạn nhất.

Sau khi sưu tập đầy đủ bảo vật, không còn gì ngoại trừ một người Vân Khê, mọi người cùng thú cưng đều tự về chỗ thuộc về mình. Vân Khê không có ở lâu, rất nhanh cũng rời đi hầm đất, đem cửa hầm đất tận lực khôi phục lại nguyên dạng rồi mới rời đi.

Sau khi Vân Khê rời đi không lâu, trên mặt đất vùng phụ cận cửa ra vào hầm đất xuất hiện hai vị cao thủ, một người lưng còng, một người vóc sáng cao gầy, chính là hai gã nam tử.

“Quái, mới vừa rồi nơi này có một đợt khí tràng cường đại dao động, giống như là có cao thủ cấp Huyền Hoàng tấn chức a, làm sao chỉ trong thời gian chớp mắt, đã không gặp đâu rồi?”Mở miệng nói chuyện chính là người lưng còng.

“Theo ta được biết, trên dưới cả Vân thành, cao thủ cấp Huyền Hoàng trở lên không vượt qua một trăm người, mà cao thủ Huyền Hoàng ngũ phẩm trở lên, bao gồm Huyền Hoàng ngũ phẩm, tổng cộng chỉ có mười lăm người. Hơi thở cường đại vừa rồi, rõ ràng chính là cao thủ mới bước vào Huyền Hoàng ngũ phẩm áp chế phóng thích đi ra, xem ra Vân thành chúng ta từ nay về sau lại có thêm một vị cao thủ Huyền Hoàng ngũ phẩm a.”Người cao gầy nói tiếp.

Nếu như Vân Khê nghe được hắn nói những lời này, nhất định nàng sẽ bị hắn làm giật mình.

Chính là một Vân thành, cao thủ cấp Huyền Hoàng trở lên lại chiếm đến một trăm người, đây là thực lực bực nào a?

Khó trách Vân tộc có thể tung hoàng ở Long Tường đại lục, thử hỏi một gia tộc nào mà Ngoại tông có thể tìm được nhiều cao thủ cấp Huyền Hoàng như vậy?

Đúng như lời người cao gầy nói, mặc dù cao thủ cấp Huyền Hoàng nhiều như mây trôi, nhưng là cao thủ cấp Huyền Hoàng ngũ phẩm trở lên lại thiếu rất nhiều, mấu chốt chính là rất nhiều cao thủ không thể đột phá được bước ngoặc ranh giới Huyền Hoàng ngũ phẩm, cho nên dừng bước không tiến lên được.

“Trở về điều tra thêm, rốt cuộc người này là người nào, có thể uy hiếp tranh đoạt chức thành chủ của Nhị gia hay không? Người này xuất hiện ở đây, như vậy hắn nhất định là đang ở trong Vân thành, tra xét một chút thực lực cao thủ tương cận cũng như tân cao thủ vừa mới gia nhập vào thành, xem một chút đến tột cùng là người nào.”Gã lưng còng hí mắt, tràn ra từng sợi ánh sáng lạnh.

“Tốt.”Gã cao gầy đáp.

“Nhị gia vì tranh đoạt chức thành chủ, đã chuẩn bị mấy năm, chuyện này không thể thất bại được, dù là một chi tiết nhỏ cũng không thể bỏ qua.”Ánh mắt gã lưng còng từ từ thâm trầm.

Vân Khê trở lại sân, vừa lúc đó gặp được Vân Trung Thịnh cùng Vân Trung Thiên nói về chuyện ba ngày sau tham gia Vạn Liên thịnh hội, nàng không có quấy rấy, một mình trở lại gian phòng mấy ngày nau đang ở.

Bên trong gian phòng bay ra một cổ mùi thơm kỳ dị, nhàn nhạt, thanh u, nếu là người khứu giác không đủ nhạy cảm, căn bản không thể nhận ra được.

Mùi này rất là quen thuộc.

“Người nào? Người nào ở trong phòng của ta?”Vân Khê quát khẽ.

Im lặng trong phút chốc, cửa tủ quầy (quầy thấp có thể làm bàn) bị đẩy ra, một bóng người từ bên trong tủ đi ra ngoài, rơi ngã xuống đất.

Vân Khê chăm chú nhìn lại, không khỏi cả kinh.

Nàng theo bản năng đóng chặc cửa sổ lại, đem người nọ từ mặt đất đỡ dậy.

“Vân Mạch Thiên, làm sao ngươi lại ở chỗ này?”Trên người của hắn bị thương, là nội thương, cho nên nhìn không ra bất kỳ vết thương nào. Vân Khê sở dĩ đỡ hắn dậy, thứ nhất là nhìn sắc mặt hắn rất là kém, thứ hai là vì thăm dò mạch tượng của hắn, xác định hắn thật là bị thương, mới hơi buông lòng cảnh giác.

Vân Mạch Thiên sắc mặt tái nhợt lộ ra nụ cười khổ, được nàng đỡ lên, ngồi ở bên cạnh bàn: “Ta giết chết con gái của Cung chủ, Cung chủ hạ lệnh muốn bắt ta, ta hiện tại nơi nào cũng không thể đi, cũng chỉ có ở nơi của ngươi là an toàn.”

Vân Khê cảm thấy buồn cười, bị nàng vạch trần chân tướng hắn giết người, hiện tại hắn lại nói nơi này của nàng là an toàn nhất.

“Ngươi đừng cười! Ta biết thời điểm ở Vân Huyễn điện, ngươi là cố ý muốn thả ta rời đi, ngươi đã thả ta một lần, thì nhất định sẽ không đem ta khai ra ngoài.” Vân Mặc Thiên thật giống như có thể xuyên thấu lòng người, một câu liền phá tan dụng ý của Vân Khê.

“Cư nhiên lại bị ngươi nhìn ra, như vậy bây giờ ngươi có thể nói cho ta biết, động cơ giết người của ngươi là sao? Tại sao ngươi lại muốn sử dụng Cửu sát nguyền rủa để giết người, tại sao lại gia hại con gái của Cung chủ? Mục đích của ngươi là cái gì?”Vân Khê liên tục hỏi.

Vân Mạch Thiên vỗ vỗ ngực của mình, ho nhẹ mấy tiếng, nói: “Nếu như ta nói, ta muốn giúp ngươi, ngươi tin không?”

Ánh mắt của hắn thâm thúy, làm cho người ta suy nghĩ không ra.

Vân Khê trầm ngâm, không có đáp lại, nàng ở dười đáy lòng phán đoán, lời của hắn rốt cuộc là thật hay giả.

Vân Mạch Thiên cúi đầu nở nụ cười, sắc mặt tái nhợt, tao nhã. Hắn khí chất nho nhã, trầm tĩnh chững chạc, khó trách có thế hấp dẫn Đại Tiểu thư cùng Nhị tiểu thư, thế nhưng hắn tâm cơ thâm trầm, cho dù là hai vị tiểu thư đối với hắn ái mộ cùng hy vọng, cũng chưa chắc có thể nhận được hắn toàn tâm toàn ý đáp lại.

Nghiêng người, hắn tự tay thăm dò vào trong ngực, từ trong ngực lấy ra một vật, đưa đến trước mặt nàng.

“Đây là cái gì?”Vân Khê không giải thích được.

Đó là một khối ngọc bội được tạo thành từ thúy ngọc có hoa văn trang sức, phía trên ngọc bội có khắc một chữ….. Phàm!

Vân Mặc Thiên ánh mắt ý vị thâm thường nhìn Vân Khê, Vân Khê cũng không hiểu chuyện gì, ngọc bội đó đại biểu cái gì? Chẳng lẽ nàng nhận thức được nó? Ánh mắt hỏi thăm liếc về phía đối phương một cái.

“Ngươi không biết sao?” Vân Mạch Thiên lông mày nhíu lại, có chút ngoài ý muốn, tròng mắt trầm tư một lát, sau đó yên lặng thu hồi ngọc bội. Một lúc lâu, hắn thanh âm thở dài, nói: “Ngươi không biết cũng tốt, hiện nay Vân thành tình thế không lạc quan lắm, ngươi khắp nơi phải cẩn thận, ta đi trước.”

Hắn đột nhiên đứng dậy, muốn rời đi.

“Chờ một chút! Ngươi rốt cuộc là có ý gì? Ngọc bội kia đại biểu cho cái gì?”Vân Khê lên tiếng gọi hắn.

Vân Mạch Thiên chua xót cười, lắc đầu nói: “Không có gì! Việc này cũng không trọng yếu.”

Vân Khê không hỏi tiếp nữa, chẳng qua là nhìn thấy thương thế hắn nghiêm trọng như thế, không nhịn được nói: “Ngươi bây giờ đang bị trọng thương, hành động không được thuận tiện lắm, người của Vân Huyễn điện tìm ngươi khắp nơi, hay là ngươi ở chỗ này chờ đợi, sau khi thương tích chữa lành rồi hãy đi.”

“Ngươi không sợ ta giết ngươi sao?”Vân Mạch Thiên hơi mỉm cười nói.

“Ta không cảm nhận được sát ý trên người ngươi, hơn nữa, ta cũng không biết tại sao……. Chính là nguyện ý tin tưởng ngươi. Có thể……. Là duyên phận đi.”Từ khi hắn lấy ra khối ngọc bội kia, nhìn vào ánh mắt hắn, Vân Khê cảm giác được, hắn không có ác ý, cho nên nàng muốn giúp hắn.

Vân Mạch Thiên có vẻ vui mừng cười cười, không hề từ chối rời đi, an tâm ngồi xuống.

Vân Khê tìm chút ít đan dược cho hắn, liền thay hắn đơn giản trị thương, liền để hắn một mình lưu lại ở trong phòng nghỉ ngơi, Vân Khê thì đi đến gian phòng của ca ca mình, đi hỏi thăm chút chuyện.

“Thiên sư huynh, như vậy ba ngày sau liền nhờ cậy huynh.” Vân Trung Thịnh đứng dậy, đang muốn rời đi, trùng hợp bắt gặp Vân Khê đang đi tới trước cửa phòng: “Vân Khê cô nương, ba ngày sau Vạn Liên thịnh hội chính là ngày lễ trọng đại ở Vân thành, ngươi có muốn cùng Thiên sư huynh đi dạo thăm thú không?”

“Lần trước trên đường đi tới Vân thành, đã nghe đến các ngươi nhắc tới Vạn Liên thịnh hội, không biết ba ngày sau rốt cuộc tỷ thí cái gì vậy?”Vân Khê tò mò hỏi.

“Ở phía tây nam Vân thành, có một hồ sen, mỗi khi vào mùa này, hoa sen trong hồ đều nở rộ một mảng lớn. Ba ngày sau sẽ có người bỏ vào trong hồ sen một đóa Kim liên, chọn người dự thi, ba người thành một tổ, chèo thuyền hái sen. Người nào lấy được đóa Kim liên trước, người đó liền chiến thắng, người chiến thắng có cơ hội tiến cào cấm cung tu hành mười ngày.”

“Ba người một tổ? Ca ca đáp ứng muốn đi giúp ngươi, không bằng ta cũng tham gia chung, chúng ta vừa lúc đủ ba người, được không?”Vân Khê chủ động đề nghị, sở dĩ nàng tích cực như thế, nàng là nghĩ đến ba ngày sau nhất định sẽ có nhiều cao thủ trình diện. Trong tay những cao thủ đó không thiếu bảo kiếm, một khi có cơ hội, nàng sẽ để cho Kinh Hồng kiếm hảo hảo ăn no.

Vân Trung Thịnh nghe vậy mừng rỡ: “Như thế còn gì bằng! Cầu cũng không được! Chúng ta quyết định như vậy đi, sáng sớm ba ngày sau gặp ở hồ sen.”

“Ba ngày sau gặp.”

“Vân Khê cô nương, Thiên sư huynh, cáo từ!”

Đưa tiễn Vân Trung Thịnh, Vân Khê lôi kéo huynh trường lén nói chuyện: “Ca, huynh biết một người có tên một chữ “Phàm” không?”

“Phàm? Phàm nào?”Vân Trung Thiên vấn.

“Phàm trong bình thường, phàm trong phi phàm.”

Vân Trung Thiên đột nhiên ngước mắt, đáy mắt chiết xạ ánh sáng khác thường, hắn đột nhiên cầm tay Vân Khê, vội vàng hỏi: “Khê Nhi, làm sau muội đột nhiên lại hỏi cái này? Đã xảy ra chuyện gì?”

Vân Khê tròng lòng căng thẳng, nhìn thấy phản ứng của ca ca, người này tựa hồ đối với bọn họ có quan hệ rất sâu xa.

“Ca, giờ phút này Vân Mạch Thiên đang ở trong phòng của muội, hắn vừa mới đưa cho muội xem một khối ngọc bội, trên ngọc bội có khắc một chữ “Phàm”. Nhìn vẻ mặt của hắn, thật giống như là chủ nhân của khối ngọc kia có chút sâu xa với muội, hắn thấy muội không nhận ra khối ngọc bội, cũng không nói thật cho muội. Muội cuối cùng cảm thấy chuyện rất kỳ hoặc. Ca ca huynh mới vừa rời nghe đến chữ “Phàm”, phản ứng cũng rất kỳ quái, đây rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Người đằng sau cái tên này, rốt cuộc là người nào?”

“Vân Mạch Thiên đang ở trong phòng của muội?”Vân Trung Thiên mi tâm nhíu lại thật sâu, rất nhanh từ từ giãn ra, hắn đứng lên nói: “Đi, chúng ta đi gặp hắn.”

Hai huynh muội rất nhanh đi tới trước cửa phòng, liếc mắt nhìn nhau, đẩy cửa đi vào.

Bên trong gian phòng, giờ phút này đã rỗng tuếch, trên bàn chỉ còn lại vết tích của một cái chén, biểu hiện ra mới vừa rồi đúng là ở nơi này có người.

Một trận mùi hương quen thuộc biến mất, hắn quả thật đã rời đi.

Vân Khê cảm thấy quái lạ, không giải thích được tại sao hắn lại vội vã rời đi.

“Khê Nhi, ta muốn đi một chuyến đến Hương lâu, để cho Vân Dương mau sớm tìm được hắn, hắn không thể chết được!”Vân Trung Thiên giọng rất là kiên định, hắn muốn giữ tánh mạng của Vân Mạch Thiên.

Vân Khê gật đầu, không có hỏi nhiều.

Thời gian một ngày trôi qua, người bên trong Ngọa Long cư đã đem tất cả tinh thạch, linh quả cùng linh thạch phân thành các loại khác nhau.

Riêng loại tinh thạch hạng nhất, số lượng lớn đến dọa người, tinh thạch có số lượng cùng phẩm chất tốt như thế, nếu như đem đi bán đấu giá, giá trị quả thực khó có thể tưởng tượng cùng tính toán được.

Tiểu Mặc chỉ chọn lựa lấy những Tử Tinh thạch cùng Long Tinh thạch có độ tinh khiết cao nhất, về phần những thứ Tử Tinh thạch cùng Long Tinh thạch kém hơn hết thảy đều bị Tiểu Mặc ném vào trong những thứ tinh thạch khác, xa xỉ làm cho người khác giận sôi máu!

Ở lúc Vân Khê cường thế phân phối, một nửa Tử Tinh thạch cùng Long Tinh thạch có chất lượng tốt từ trong tay nhi tử keo kiệt lấy đi ra ngoài, quyết định đưa đi cho Long Thiên Tuyệt.

Trong phần linh quả, những thứ linh quả khác miễn bàn tới, riêng là phẩm chất cao nhất Thiên Tâm quả, thì có mười mấy viên.

Thiên Tâm quả thích hợp nhất cho các cao thủ cấp Huyền Hoàng sử dụng, tăng lên thực lực, Vân Khê cấp cho huynh trưởng cùng mọi người bên trong Ngọa Long cư bao gồm cả mình dự trữ một phần nhỏ, phần lớn linh quả hết thảy đều đưa đi cho Long Thiên Tuyệt. Bên thuộc hạ của hắn rất nhiều người, rất nhiều người cần bước vào Huyền Hoàng, cho nên so sánh với nàng càng thêm cần.

Về phần linh thạch, phương pháp phân chia cũng không sai biệt lắm, tuy là Tiểu Mặc cùng Tiểu Nguyệt Nha còn nhỏ, thực lực cũng chưa cần tới, Vân Khê vẫn giữ lại một ít thượng đẳng linh quả cùng linh thạch, coi như là cho bọn nhỏ một vốn riêng đi, ngày sau chờ khi bọn nó lớn lên, từ từ hưởng dụng.

Trên cơ bản, Vân Khê nghĩ đến nhiều nhất, chính là những thứ Long Thiên Tuyệt cần.

Nàng chỉ để lại một số vật liệu nhỏ cần dùng, hết thảy còn lại quyết định đưa đi trợ giúp Long Thiên Tuyệt, toàn lực ủng hộ sự nghiệp của hắn.

Về phần người được phái đi, Côn Luân lão giả sẽ đảm nhiệm nhiệm vụ lần này, mang theo một lượng lớn tài bảo đưa cho Long Thiên Tuyệt. Vì để cho hắn có thể sớm một ngày đạt được mục đích của mình, Vân Khê còn sai Tiểu Bạch đi trợ giúp, làm ngựa cho hắn, chỉ hy vọng tâm ý của mình có thể sớm một ngày đưa đến bên người Long Thiên Tuyệt.

Nữ nhân chính là như vậy, một khi có người thương, sẽ tự nguyện vì hắn giao hết thảy, xuất phát từ nội tâm của mình.

Vân Khê rất may mắn, nàng yêu người, người đó cũng yêu nàng, bọn họ nguyện ý vì nhau, giao ra hết thảy, không có một chút oán hận.

Không biết, giờ phút này Long Thiên Tuyệt đang làm cái gì đây?

Phía tây Mạc thành, cách ba tòa thành trì, chính là Học viện Thanh Lân đối diện Tề thành.

Lấy Học viện Thanh Lân làm trung tâm, vùng lân cận ba tòa thành trì, đều rất phồn hoa, chính là nơi giàu có và đông đúc. Tề thành nhộn nhịp chính là thành trì phồn hòa nhất trong ba thành trì lân cận học viện Thanh Lân.

Song, ai có thể nghĩ đến, trong một đêm, một tòa thành trì như thế lại bị thế lực mang tên Lăng Thiên cung công chiếm, chiếm làm của mình.

Không chỉ như thế, hai tòa thành trì lân cận của học viện Thanh Lân cũng bị người của Lăng Thiên cung chiếm hết.

Như vậy, học viện Thanh Lân bị ba tòa thành vây quanh, thành cá ở trong chậu.

Viện trưởng học viện Thanh Lân buồn bực vô cùng, đến chết cũng nghĩ không ra, mình đến tột cũng đã làm gì mà đắc tội đến cái thế lực Lăng Thiên cung, đối phương khí thế hùng hổ như thế mà đến, rõ ràng chính là hướng về phía học viện Thanh Lân mà tới, nếu không cũng sẽ không tại sao không chiếm ba tòa thành khác mà hết lần này đến lần khác lại chỉ chiếm ba toàn thành xung quanh học viện Thanh Lân.

Giờ phút này, các vị cao tầng của học viện Thanh Lân đều tụ tập ở một chỗ, đang triệu họp hội nghị khẩn cấp, tham dự hội nghị còn bao gồm các cao thủ chạy thoát của ba tòa thành trì.

“Hồng viện trưởng, ngày nhất định phải làm chủ thay chúng ta, giúp chúng ta đoạt lại thành trì! Lăng Thiên cung kia thật sự không phải là người, lại dám đánh lén chúng ta, công chiếm thành trì của chúng ta. Bọn họ uy hiếp chúng ta thần phục bọn họ, nếu như không chịu thần phục, sẽ đem chúng ta trục xuất ra khỏi thành trì, đây quả thực cùng cường đạo không có gì khác biệt a!”Một trong ba vị thành chủ đứng ra oán giận nói.

Hắn đường đường là một thành chủ, cư nhiên bị làm trò trục xuất khỏi thành trước mặt đông đảo thành dân cùng thủ hạ của mình, như thế mặt mũi còn gì, làm sao bọn họ có thể nhẫn nhục được? Đáng giận hơn chính là, đông đảo thủ hạ của hắn lại quy hàng đối phương, được đối phương biếu tặng không ít linh đan linh dược, mọi người đều một bộ vui mừng khôn xiết, bộ dạng đại phát tài, đây mới là cái hắn giận nhất. Hắn không hiểu, đối phương làm sao lại hào phóng như vậy, tùy tùy tiện tiện liền cho thủ hạ của hắn nhiều linh đan linh dược như thế, những thứ linh đan linh dược này rốt cuộc là từ đâu tới?

Thành chủ của hai tòa thành trì khác cũng rối rít gật đầu phụ họa, mặc dù điều kiện quy hàng của đối phương rất là mê người, nhưng bọn họ tốt xấu gì cũng là người đứng đầu một thành, không thể bởi vì mấy viên linh đan linh dược đó liền quy hàng? Trong phủ thành chủ nhiều năm tích lũy tài phú, cũng đủ để bọn họ mua được vô số linh đan linh dược, chỉ tiếc…..thành trì bị chiếm, tài phủ cũng không còn.

“Lão tử để dành tài phú cả đời, trong một đêm hết thảy đều không còn, Lão tử thiếu chút nữa đã giận sôi lên mà chết.”

Cả đời? Ngươi chỉ mới sống được có nửa đời, nơi nào tài phú cả đời a?

Còn có, những thứ tài phú kia, còn không phải là trong ngày thường cướp đoạt mồ hôi nước mắt của dân mà có được sao?

Tại chỗ, có không ít cao thủ ở trong lòng khinh bỉ.

Ba thành chủ tương đối oán giận, oán trách không dứt, hùng hùng hổ hổ không để yên, thẳng đến khi Hồng viện trưởng rốt cuộc nhịn không được nữa, lúc này mới mở miệng ngăn trở hắn.

“Cái Lăng Thiên cung này rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Từ nơi nào nhô ra?”

Ba vị thành chủ vừa nghe hắn nhắc tới ba chữ “Lăng Thiên cung”, cả người da gà đều nổi lên, kích động nói: “Lúc vừa bắt đầu ta cũng không hiểu ra sao, sau đó mới lặng lẽ tìm mấy người hỏi thăm tin tức, mới biết được tôn chủ Lăng Thiên cung gọi là Long Thiên Tuyệt. Nghe nói hắn chính là Đại thiếu gia của Long gia, truyền nhân dòng chính, nhưng là không biết nguyên nhân gì, cùng Long gia đoạt tuyệt quan hệ. Hiện tại hắn đã ly khai Long gia, một người đi ra ngoài tự gây sự nghiệp của mình, không biết cái gì hết lần này đến lần khác sỉ nhục Lão tử? Ông nội người a………”

Hồng viện trưởng râu mép run lên, suýt nữa nghe lầm a, trong lòng tự nhủ ba vị thành chỉ ngươi lớn lên bộ dạng đức hạnh như vậy, người nào dám sỉ nhục ngươi?

“Người của Long gia? Việc này không dễ làm a…….”Phần lớn những cao thủ cũng không có nghe nói qua danh hiệu của Long Thiên Tuyệt, cho nên chẳng qua kiêng kỵ thân phận hắn chính là người của Long gia, Tứ trưởng lão dẫn các đệ tử đi đến Thiên Long thành tham gia tỷ võ đều là những người tài giỏi, nếu không phải vì cái tên Long Thiên Tuyệt này, bọn họ sao có thể ăn một vố đau như vậy.

Ban đầu cũng là vì vợ chồng bọn họ, học viện Thanh Lân mới hao tổn nhiều cao thủ tiềm lực như vậy, đưa đến hiện tại học viện Thanh Lân chưa gượng dậy nổi, xếp hạng xuống dốc không phanh.

“Viện trưởng, Long Thiên Tuyệt này chúng ta cũng biết, hắn và thê tử của hắn Vân Khê, cũng không phải là người dễ trêu. Ban đầu, vợ chồng bọn họ hai người dẫn theo đệ tử của học viện Vạn Hoàng thắng ở trận tỷ võ của thập đại học viện, chiến thắng học viện Thiên Long, đoạt được đầu khôi, thực lực không thể khinh thường. Hơn nữa, ta cùng mấy vị trưởng lão cũng hoài nghi, ngày đó ở Côn Luân tiên cảnh, người sát hại Mi trưởng lão, cướp đi Kỳ Lân thần thú, chính là hai vợ chồng bọn họ! Viện trưởng, thù này chúng ta phải báo a!”Tứ trưởng lão nói.

Hồng viện trưởng chân mày khẽ nhíu lại: “Không sai, vì chuyện này, lão phu từng phái Đại trưởng lão mang theo cao thủ cùng chí bảo của học viện Thanh Lân……. Kim Hòa tháp, tiếp đến tìm cách lấy lại Kỳ Lân thần thú, ai ngờ bọn họ đi không trở lại, ngay cả Kim Hòa tháp cũng mất. Long Thiên Tuyệt người này tình nghi đúng là rất lớn……..”

Ba vị thành chủ vui vẻ nói: “Hồng viện trưởng, nếu hắn cũng là địch nhân của các ngươi, vậy thì càng thêm hợp sức để đối phó hắn. Người Lăng Thiên cung lần này khí thế to lớn, liên tiếp công kích ba tòa thành trì, nói rõ chính là hướng về phía học viện Thanh Lân mà tới. Ta nghe nói hiện tại các đường thông ra bên ngoài đều bị giới nghiêm cả rồi, không cho phép người ra vào, bọn họ đây là muốn vây hãm để chúng ta chết ở bên trong học viện Thanh Lân a.”

“Không cần ngươi nói, lão phu cũng biết. Bất qua bây giờ thực lực của địch nhân không có thăm dò được, tùy tiện đi khiêu chiến trước, chúng ta vô cùng có khả năng thiệt thòi. Hắn nếu như là hậu nhân của Long gia, như vậy cao thủ của Long gia có thể cũng giúp hắn, còn có người của học viện Vạn Hoàng cũng có thể đứng cùng một chiến tuyến với hắn, chúng ta trước đó phải đi thăm dò cho rõ ràng. Học viện Thanh Lân của chúng ta không thể chịu được sức ép nữa rồi………”Thời điểm nói câu cuối cùng, Hồng viện trưởng rõ ràng đã già đi vài tuổi.

Kỳ Lân thần thú không có, Kim Hòa tháp đã mất, đệ tử có tiền đồ nhất của học viện Thanh Lân cũng đã chết, mấy vị trưởng lão trọng yếu cũng một đi không trở lại, hắn không còn nhìn thấy tương lai của Thanh Lân học viện nữa, hắn thật không xứng đáng với các vị liệt tổ liệt tông của học viện Thanh Lân.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất