Thiên Tài Nhi Tử Và Mẫu Thân Phúc Hắc

Quyển 5 - Chương 122: Thần thú của ta còn nhiều mà!

Hiện trường một mảnh thở dài.

Kể từ khi Đại hội tỷ võ của thập đại học viện cùng với đám người của Đại trưởng lão gặp chuyện không may cho đến nay, học viện Thanh Lân vẫn bao phủ trong bầu không khí u ám cùng bi thương.

Lúc này, có người vội vội vàng vàng chạy vào đại sảnh nghĩ sự.

“Viện trưởng, không xong rồi! Ngoài cửa học viện có rất nhiều người của các gia tộc đến, bảo là muốn mang con cháu của bọn họ rời khỏi học viện Thanh Lân của chúng ta.”

“Cái gì?”Mọi người khiếp sợ la lên.

Sao lại phát sinh những chuyện như thế nữa?

Học viện Thanh Lân mặc dù có xuống dốc, nhưng từ trước đến nay vẫn chưa từng phát sinh chuyện đệ tử muốn rời khỏi học viện, hôm nay lại xảy ra chuyện như thế, hơn nữa không chỉ một người, đây là sỉ nhục lớn nhất của học viện Thanh Lân a.

“Đi! Đi ra ngoài xem thử một chút!” Hồng viện trưởng trong mắt thoáng lóe lên vẻ ngưng trọng, dẫn theo cao thủ rời đi phòng nghị sự.

Ngoài cửa lớn học viện Thanh Lân, giờ phút này tụ tập mấy chục người của các gia tộc, có người đến từ các đại gia tộc, có người đến từ các tiểu gia tộc, thân phận địa vị cùng bối cảnh thực lực đều bất đồng, nhưng mà có cùng một mục đích, đó chính là muốn dẫn con cháu của bọn họ trở về, thoát khỏi học viện Thanh Lân.

Mọi người của các đại gia tộc tụ tập chung một chỗ, nghị luận rối rít.

“Huynh đệ, các ngươi không phải là người của Lạc gia hay sao? Làm sao cũng tới nơi này nữa?”

“Các ngươi là người của Khâu gia sao? Chẳng lẽ các ngươi cũng nhận được thư nặc danh? Nghe nói trong vòng ba ngày học viện Thanh Lân sẽ bị người diệt môn, nhà của chúng ta có hai vị công tử, ba vị tiểu thư đang ở học viện Thanh Lân học tập, gia tộc lệnh cho bọn ta lập tức đi đến đón công tử cùng tiểu thư hồi phủ, tránh cho bị dính líu vào thân.”

“Thì ra thư nặc danh không chỉ gửi đến Khâu gia của chúng ta mà Lạc gia của các ngươi cũng nhận được? Xem ra chuyện này không phải là giả rồi, học viện Thanh Lân thật là họa đến trước mắt rồi.”

“Đâu chỉ Lạc gia và Khâu gia của các ngươi? Các đại gia tộc trong phạm vị trăm dặm đều nhận được, ta nghe nói, chính là người của Lăng Thiên Cung chỉ trong một đêm công chiếm ba tòa thành trì phát ra tin này, nói là báo tin, thật ra chính là cảnh cáo. Nếu như chúng ta không đem các Thiếu gia, Tiểu thư nhà mình rời khỏi học viện Thanh Lân, đến lúc đó gặp tai ương đơn giản không chỉ một mình học viện Thanh Lân đâu.”

“Các ngươi cũng nghe nói đến chuyện của Lăng Thiên cung sao? Vừa nhắc đến Lăng Thiên Cung, các đại gia tộc người người đều cảm thấy bất an, bọn họ chỉ trong một đêm mà có thể công chiếm ba tòa thành trì, thử nghĩ xem, nếu như dã tâm của bọn họ không chỉ có như thế, còn muốn tiếp tục khuếch trương thế lực của mình, như vậy những gia tộc như chúng ta đều gặp nguy hiểm rồi.”

“Nghe nói, Tôn chủ Lăng Thiên cung là một người cực kỳ đáng sợ, hắn lãnh khốc vô tình, giết người thành tánh, hung thần ác sát, hài tử ba tuổi nghe được tên của hắn sợ đến mức không dám khóc thành tiếng, lão giả bảy mươi tuổi nhìn thấy hắn, cũng bị sợ đến tè ra quần, thật là đáng sợ a…” (TM: Tuyệt ca đáng sợ thế sao?=]]])

“Có thật không? Sao ta nghe nói không giống với những gì ngươi kể vậy? Ta nghe nói, Tôn chủ Lăng Thiên cung là Đại thiếu gia của Long gia, chính là một vị mỹ nam tử thiên giới hạ phàm, kinh tại tuyệt diễm, anh dũng thần vĩ, hơn nữa còn là một vị luyện khí sư thiên phú kinh người?”

“Sai lầm rồi, sai lầm rồi! Hắn là một sát thần lãnh huyết vô tình, nghe nói lớn lên mặt xanh nanh vàng, hung thần ác sát, hết sức đáng sợ!”

“Không đúng, không đúng! Hắn là một người oai hùng phi phàm, mỹ nam tử siêu phàm thoát tục, nơi nào có người ngươi nói đáng sợ như vậy?”

“......”

Càng lúc càng nhiều tiếng tranh luận, liên qua đến Tôn chủ Lăng Thiên cung trong truyền thuyết, càng ngày càng thần bí, càng ngày càng tà dị.

Cách đám người của các đại gia tộc không đến trăm bước, có một chiếc xe ngựa mới vừa dừng, rèm xe vén lên một góc, lộ ra một khuôn mặt so với nữ nhân còn đẹp hơn gấp ba lần. Một đôi con ngươi hẹp dài mị hoặc, Dung Thiếu Hoa nhẹ nhàng buông rèm xuống, mở chiết phiến trong tay ra, nhàn nhã rung.

“Tôn chủ Lăng Thiên cung, lãnh khốc vô tình, giết người thành tánh, hung thần ác sát, hài tử ba tuổi nghe được tên của hắn sợ đến mức không dám khóc thành tiếng, lão giả bảy mươi tuổi nhìn thấy hắn cũng bị sợ đến tè ra quần, ………. Ha ha, thật là thú vị a!”

“Còn có, nghe nói hắn lớn lên mặt xanh nanh vàng, hung thần ác sát, hết sức đáng sợ…….. Long huynh, ngươi mặt xanh nanh vàng đâu? Chạy đi đâu, để cho ta xem a?”

Một cái ánh mắt sắc như đao từ bên cạnh ném tới, Dung Thiếu Hoa không chút nào tự giác tỉnh ngộ, tiếp tục phong tao phe phẩy chiết phiến, miệng cười toe toét, thật giống như vừa chiếm được một bảo vật trân quý.

Long Thiên Tuyệt thu hồi mắt lạnh, từ từ nhắm mắt lại dưỡng thần, lông mày lưỡi mác khẽ nhướng, môi nhếch lên một độ cong hoàn mỹ, mị hoặc nói: “Hung thần ác sát có phương thức hung thần ác sát, thiên thần hạ phàm có phương thức thiên thần hạ phàm, không biết Dung Thiểu muốn Bổn Tôn lấy loại phương thức nào đối đãi ngươi đây?”

Dung Thiếu Hoa khóe miệng đang mỉm cười co rút lại, mơ hồ cảm giác được có một luồng sát khí vô hình đánh tới đây, hắn không khỏi rùng mình một cái, cười cười nói: “Long huynh dáng vẻ đường đường, long phượng chi tư*, đương nhiên là thiên thần hạ phàm rồi! Là những người đó mắt bị mù, tin vào những lời đồn đại đó, ta thì khác với bọn họ, từ trước đến giờ ta là người vô cùng thông minh cơ trí, tuyệt sẽ không tin vào những lời đồn đại không thật kia.”

(* dáng vẻ đường đường, long phượng chi tư: ý nói dáng vẻ của Tuyệt ca khí phách, mạnh mẽ; tư thế, dung mạo như long như phượng)

“Thật sao? Nhưng có vẻ như vừa rồi ngươi rất hả hê…..”Sát khí càng ngày càng đậm.

Dung Thiếu Hoa sợ run cả người, lắc đầu liên tục: “Có sao? Ngươi nhìn lầm rồi đó?”

Long Thiên Tuyệt tiếp tục nhắm hai mắt, hừ lạnh một tiếng: “Nhưng là, Bổn Tôn không có nghe lầm a.”

Một luồng hàn khí chui vào trong áo Dung Thiếu Hoa, chiết phiến lần nữa lay động, hắn càng thêm cảm thấy được gió đông rét lạnh a. Hắn giật mình, quyết đoán vén rèm cửa sổ lên, hướng người canh giữ bên ngoài cửa xe quát to: “Phong hộ pháp, ngươi thật là quá đáng! Tại sao có thể nhìn hả hê như vậy? Ngươi đây là đang khinh nhờn Tôn chủ của các ngươi, biết không? Sau này không cho làm như vậy nữa! Thật là quá đáng!”

“Cái gì vậy?”Phong hộ pháp đáng thương, không hiểu ra sao, hắn làm sai cái gì? Tại sao phải vô duyên vô cớ bị mắng một chập?

Dung Thiếu Hoa bất kể hắn có oan uổng hay không, để rèm xuống, lập tức nói sang chuyện khác: “A, Long huynh, ngươi nói hiện tại Khê Nhi bọn họ có phải đến Vân tộc hay không? Nhiều ngày như vậy không có nhìn thấy ba người mẹ con bọn họ, thật đúng là nhớ a.”

Quả nhiên, vừa nhắc tới Vân Khê, sát khí bên trong xe ngựa liền lập tức biến mất.

Long Thiên Tuyệt đang nhắm hai mắt từ từ mở ra, con ngươi xinh đẹp có vài phần mê ly, mấy phần thâm thúy, không biết nghĩ tới đều gì, khóe miệng hắn miễn cưỡng từ từ nhu hòa, bật ra một tia cười ôn nhu.

“Còn khoảng một canh giờ nữa, chính là ngày thứ mười Khê Nhi rời đi, không biết nàng hiện tại như thế nào, người Vân tộc có làm khó nàng hay không.”

“Ách……”Dung Thiếu Hoa nhịn không được mắt trợn trắng, hắn có cần đem thời gian tính toán tỉ mỉ như vậy không? Bất quá là rời đi mười ngày mà thôi, đâu phải là rời đi mười năm……..

Nhìn đến Long Thiên Tuyệt biến thành một bộ dáng ôn nhu, Dung Thiếu Hoa đối với hắn kiêng kỵ giờ phút này hoàn toàn biến mất, khóe miệng lại bắt đầu ngứa: “Khê Nhi cơ trí như vậy, khẳng định không có xảy ra chuyện gì, bất quá ta cũng có chút thay Long huynh lo lắng a, nghe nói Vân tộc từ trước đến giờ đều là nữ tử vi tôn, một nữ nhân đồng thời có mấy trượng phu, ngươi nói Khê Nhi đến đó, có thể tìm mấy huynh đệ trở lại đây không? A…….”

Phong hộ pháp đang buồn bực, không biết mới vừa rồi rốt cuộc xảy ra chuyện gì, sau một khắc lại thấy trên xe ngựa lăn xuống một bóng người, tiếng kêu thảm thiết cùng với tiếng giết heo không có khác biệt lắm.

“Long huynh, ngươi có cần đá ác như vậy hay không? Ta tốt xấu gì cũng là biểu ca của Khê Nhi, cũng chính là biểu ca của ngươi, làm sao ngươi có thể đối đãi với ta như thế chứ?”

Dung Thiếu Hoa thật ra sớm đã có phòng bị, chỉ tiếc thực lực của hai người có sai biệt quá lớn, khiến hắn bất lực, khó lòng phòng bị. Chật vật từ trên mặt đất bò dậy, nghe được tiếng bước chân gần tới, hắn quay đầu nhìn lại, vừa vặn thấy Băng hộ pháp cùng Viêm hộ pháp hai người đi thăm dò tin tức từ xa đi lại.

Hai mắt hắn sáng ngời, tâm tình thảm hại quét sạch, mở ra hai cánh tay, giống như một con bướm hướng về phía Băng hộ pháp bay tới: “Băng Nhi, nàng đã trở lại! Ta thật nhớ nàng a!”

Canh giữ ở bên cảnh xe ngựa mọi người nhất tề mắt trợn trắng, coi thường hắn.

Băng hộ pháp măt ửng đỏ, nghiêng người tránh cái ôm của hắn.

Mới vừa rồi ở xa, thấy hắn từ bên trong xe ngựa lăn xuống, không cần hỏi cũng biết, hắn khẳng định là nói cái gì đó không nên nói, chọc giận tôn chủ.

Hắn cái gì cũng tốt, chính là cái miệng thối chọc giận người khác, nàng thật là không có biện pháp với hắn.

Dung Thiếu Hoa nơi nào để cho nàng né tránh mình, không thuận theo, không buông tha quấn quít bên cạnh nàng: “Băng Nhi, tính tình Tôn chủ của các nàng thật xấu, động một chút là khi dễ ta, nàng an ủi an ủi ta đi! Hôn ta một cái đi!”

Chung quanh một mảnh âm thanh trêu chọc, Băng hộ pháp mắc cỡ đỏ bừng cả khuôn mặt, thấp giọng quát: “Cút!”

Ngoài xe ngựa thanh âm chơi đùa, vẫn không ảnh hưởng đến tâm tình của Long Thiên Tuyệt, ngón tay thon dài nhẹ nhàng quét qua trán, trước mắt chuyện quan trong nhất chính là làm như thế nào mau chóng đem học viện Thanh Lân bỏ vào trong túi. Chỉ có thực lực không ngừng cường đại, hắn mới có tư cách trở thành hậu thuẫn của Khê Nhi, làm cho nàng không cố kỵ gì mà tỏa sáng ở Vân tộc!

Cho nên, lựa chọn đầu tiên chính là hạ thủ với học viện Thanh Lân, hắn đã suy nghĩ kĩ càng. Thứ nhất, học viện Thanh Lân ở chỗ địa vực, trăm dặm xung quanh học viện không có bất kỳ gia tộc cổ xưa hay thế lực cường đại nào tồn tại, muốn biến trăm dặm xung quanh học viện làm căn cứ để mở rộng Lăng Thiên cung thì dễ như trở bàn tay. Thứ hai, hắn không quên người của học viện Thanh Lân đã làm những chuyện đáng khinh gì, ngày nữ nhi của hắn mới ra đời, chính bởi vì cao thủ của học viện Thanh Lân đánh lén, suýt nữa hại hắn mất đi nữ nhi, thù này, hắn nhớ kỹ. Thứ ba, thần thú của học viện Thanh Lân – Kỳ Lân thần thú, hiện tại có khế ước với hắn, cho nên hắn tới đem học viện Thanh Lân vào tay mình là đều dĩ nhiên……..

Vô luận là lý do gì, hắn đều cho rằng lấy học viện Thanh Lân thí nghiệm là lựa chọn tốt nhất!

Hắn không cần nghĩ người ngoài đối với hắn như thế nào, là hung thần ác sát cũng được, là thiên thần hạ phàm cũng được, cái hắn quan tâm là kết quả cuối cùng, đó chính là hắn phải có được thực lực, nắm giữ thực lực, dùng thực lực của mình chinh phục hết thảy!

Ngoài xe ngựa, thanh âm huyên náo đột nhiên yên tĩnh trở lại, những tiếng nghị luận kia cũng đã biến mất.

Đầu ngón tay vén lên một góc màn xe, thấy cửa lớn của học viện Thanh Lân có một nhóm cao thủ đi ra, Long Thiên Tuyệt mi tâm nhếch lên, hé ra ý cười thâm trường: “Rốt cuộc đã tới…..”

Lấy Hồng viện trưởng cầm đầu, những cao thủ từ cao đến thấp của học viện Thanh Lân đi tới ngoài cửa, ở phía sau bọn họ, còn đi theo một đám đệ tử, hiện trường trở nên người người tấp nập.

“Chư vị, vị này chính là Hồng viện trưởng học viện Thanh Lân chúng ta, các ngươi có chuyện gì có thể lên nói chuyện với Viện trưởng.” Một gã cao thủ đứng ra nói, nhóm người ngoài cửa lập tức ồn ào lên.

“Hồng viện trưởng, gia chủ cho chúng ta muốn đón công tử cùng tiểu thư về nhà, xin ngài thành toàn!”

“Chúng ta cũng vậy! Chúng ta muốn đón công tử nhà ta về nhà!”

“Học viện Thanh Lân hiện tại tràn ngập nguy cơ, chúng ta không thể để cho công tử nhà ta ở lại với các ngươi được.”

“......”

Thanh âm càng ngày càng lớn, nội dung không khác nhau lắm, chính là muốn mang công tử tiểu thư, rời khỏi học viện Thanh Lân.

“Chư vị, xin nghe lão phu nói một lời!”Hồng viện trưởng mở miệng nói chuyện, hắn cố ý phóng thích huyền khí trấn áp, đem toàn trường trấn trụ: “Học viện Thanh Lân phòng thủ kiên cố, tuyệt không lâm vào hiểm cảnh giống như người bên ngoài đồn đại. Học viện Thanh Lân chúng ta từ tổ sư gia thành lập tới nay vẫn phát triển không ngừng, duy trì đến nay, cho dù có khó khăn lớn hơn đi nữa cuối cùng cũng vượt qua được. Xin mọi người tin tưởng chúng ta, chúng ta nhất định sẽ không để cho bất kỳ một đệ tử nào trong học viện Thanh Lân gặp nguy hiểm, cho dù là chết, cũng là ta đây đem mệnh già của mình chết trước.”

Thanh âm của hắn vang xa, từng lời nói đều ẩn chứa lực lượng, khiến cho tất cả mọi người ở đây đều phải chấn động bởi thực lực của hắn, càng tăng thêm sức thuyết phục trong lời nói của hắn.

Bên trong xe ngựa, Long Thiên Tuyệt cảm ứng được thực lực của đối phương, chân mày nhăn lại, sau đó từ từ giãn ra.

Không hổ danh là Viện trưởng của Học viện Thanh Lân, thực lực của hắn ít nhất cũng ở Huyền Hoàng ngũ phẩm trở lên, nếu nói riêng về thực lực hai bên ngang bằng đối đầu, hắn có lẽ không bằng, nhưng, có Kỳ Lân thần thú tương trợ……….

Hắn hơi câu môi, hôm nay tới đây, chính là khách, cho dù thực lực không bằng, hắn tuyệt đối cũng không lùi bước!

Cõi đời này, không có cái gì có thể làm cho Long Thiên Tuyệt hắn sợ mà lùi bước!

Hiện trường như cũ rối rít lớn nhỏ tiếng nghị luận, cũng không còn ồn ào giống như lúc đầu.

“Chư vị, lão phu nghe nói, các gia tộc của các ngươi lúc trước có nhận được một phong thư nặc danh, bởi vì lo lắng cho an nguy của các đệ tử cho nên mới phải hội tụ đến đây như thế. Lão phu đảm nhiệm chức Viện trưởng từ trước đến nay, đã có hơn sáu mươi năm, trong sáu mươi năm này sóng gió lớn nhỏ lão phu đều đã trải qua, một chuyện nhỏ giống như trước mắt này căn bản không coi là cái gì. Mọi người chớ nên tin những lời đồn đại nhảm nhí, làm rối loạn trận tuyến, học viện Thanh Lân ta sẽ chủ động đứng ra cùng người Lăng Thiên cung thương lượng, mau sớm giải quyết chuyện này, sẽ không liên lụy đến con cháu của gia tộc các ngươi.”

Hồng viện trưởng vừa dứt lời, hiện trượng tiếng nghị luận một lần nữa lan tràn.

“Đúng vậy, có một cao thủ như Hồng viện trưởng tồn tại như thế nên không có vấn đề gì đâu. Chúng ta không cần phải gấp gáp đâu.”

“Lăng Thiên cung chẳng qua chỉ là một thế lực vừa mới nổi lên, trong một đêm chiếm ba tòa thành trì, cũng coi như không được cái gì, nói không chừng thực lực của bọn họ căn bản là chưa ra hình dáng gì, chỉ là sử dụng âm mưu quỷ kế mà thôi.”

“Không sai, chúng ta tin tưởng Hồng viện trưởng, lão nhân gia ông có thực lực như vậy, cả Long Tường đại lục lại có mấy người có thể chiến thắng chứ?”

“Hồng viện trưởng, chúng ta nguyện ý tin tưởng ngài......”

“Chúng ta tin tưởng ngài!”

“......”

Hồng viện trưởng sờ sờ chòm râu, vui mừng nở nụ cười, đột nhiên, một tiếng nói không thích hợp chen vào, khiến nụ cười hắn cứng lại.

“Hồng viện trưởng, ngươi nói ngươi có thể đảm bảo mau chóng giải quyết chuyện này, sẽ không liên lụy đến con cháu của các gia tộc. Thử hỏi, ngươi dựa vào cái gì mà dám khoe khoang, nói khoác như thế?”

Ánh mắt Hồng viện trưởng lóe tinh quanh quét ngang tất cả mọi người, rất nhanh nhận biết được người vừa rồi nói chuyện, chỉ thấy người nọ một thân bạch y, trẻ tuổi anh tuấn, tiêu sái lỗi lạc, khuôn mặt tuấn dật chứa đựng ý cười bất cần đời, bên cạnh của hắn, còn có một nữ tử hồng y, tư thế oai hùng hiên ngang, xinh đẹp động lòng người.

Không đợi Hồng viện trưởng mở miệng, hồng y nữ tử chơi đùa sợi tóc trước ngực mình, mỉm cười nói: “Thiên Thần, kiến thức của chàng quá hạn hẹp rồi, người nào không biết mỗi một học viện đều có một thần thú trấn giữ chứ? Hồng viện trưởng có thể nắm chắc như thế, dám ở trước mặt chúng ta khoe khoang khoác lác, vậy khẳng định là bởi vì bọn họ có thần thú trấn giữ học viện, chỉ cần có Kỳ Lân thần thú ở đây, còn sợ không giữ được học viện hay sao? Hồng viện trưởng, tiểu nữ kiến thức nông cạn, không biết nói có đúng không?”

Bộ mặt của Hồng viện trưởng nhăn nhó, hắn đã nhận ra hồng y nữ tử kia, chính là tôn nữ bảo bối của viện trưởng học viện Thiên Long, sao có thể không nhận ra chứ? Nàng làm sao lại xuất hiện ở nơi này? Nghe những lời nàng mới vừa nói, nhìn như là khen hắn, thực ra là nham hiểm đến cực điểm.

Mất đi Kỳ Lân thần thú vốn là tâm bệnh của hắn, nàng hết lần này tới lần khác đều nói vấn đề này, không phải là vạch trần thương thế của hắn hay sao?

Hồng viện trưởng một phen cảm khái, lại có người tranh nói trước, lần này đoạt nói chính là Tứ trưởng lão.

“Vị cô nương này nói không sai, học viện Thanh Lân của ta có thần thú thủ hộ, bất kể đối phương đến tột cùng là cái yêu ma quỷ quái gì, đừng mơ tưởng đụng đến một sợi lông của học viện Thanh Lân! Cho nên, mọi người an tâm trở về đi, chuyện này rất nhanh sẽ được chúng ta giải quyết….”

Hồng viện trưởng vừa nghe lời này, lập tức trợn mắt nhìn Tứ trưởng lão một cái, hắn nói như thế, chẳng phải là tự đào mồ chôn mình sao? Nếu như tất cả mọi người muốn nhìn thấy Kỳ Lân thần thú thì đào đâu ra một Kỳ Lân thần thú để cho họ xem đây?

Hắn híp mắt, đánh giá Bách Lí Song cùng với bạch y nam tử bên cạnh nàng, tổng cảm thấy hai người này lai giả bất thiện.

“Thật tốt quá! Quý học viện nếu quả thật có Kỳ Lân thần thú thủ hộ, như vậy chúng ta không cần lo lắng nữa rồi, mọi người nói có đúng hay không?”Ở một chỗ khác lại có người hô lớn.

Mọi người rối rít phụ họa: “Không sai, không sai! Nếu có thần thú thủ hộ, khẳng định sẽ không có vấn đề gì nữa.”

“Hồng viện trưởng, vì để cho tất cả mọi người có thể an tâm, không bằng đem Kỳ Lân thần thú kêu ra đi, để cho mọi người mở mang kiến thức. Chỉ cần mọi người nhìn thấy thần thú, cũng sẽ yên tâm, ngài nói có đúng không?”

Lại là một thanh âm khác.

Hồng viện trưởng ánh mắt sắc bén quét qua toàn trường, ở trong đám người phát hiện một nam tử trẻ tuổi mặc lam y, hắn phóng khoáng không chịu gò bó, gương mặt tuấn tú bao hàm mấy phần nho nhã, nhưng mà đôi ánh mắt kia chớp sáng như ánh sao mang theo một tia giảo hoạt, rõ ránh chính là tới đây để quấy rối. Ở bên cạnh lam y nam tử, có một cô gái mặc quần áo màu vàng nhạt, như con chim nhỏ nép vào bên người hắn, cảnh tượng như thế, làm cho Hồng viện trưởng mơ hồ hoài nghi bọn họ cùng với hai người Bách Lí Song là cùng một nhóm.

“Đúng vậy! Hồng viện trưởng, mau gọi Kỳ Lân thần thú ra để cho mọi người nhìn một cái! Chỉ cần mọi người nhìn thấy, cũng sẽ an tâm rời đi.”

“Chúng ta muốn xem Kỳ Lân thần thú! Chúng ta muốn xem Kỳ Lân thần thú!”

Bách Lí Song cùng Long Thiên Thần hai người một xướng một họa, còn có Bạch Sở Mục ở bên kia quạt gió thổi lửa, hiện trường tất cả mọi người cùng ùa theo hô to lên.

“Chúng ta muốn xem Kỳ Lân thần thú!”

“Chúng ta muốn xem Kỳ Lân thần thú!”

“Viện trưởng, chúng ta làm sao bây giờ?” Tứ trưởng lão mãnh liệt xoa cái trán đầy mồ hôi, hối hận không dứt, đều do hắn nhất thời lắm mồm, tự đào mồ chôn mình, hiện tại thì tốt rồi, bọn họ đi nơi nào lấy ra một con Kỳ Lân thần thú chứ?

Hồng viện trưởng cúi đầu hừ lạnh một tiếng, trên mặt vẫn như cũ là nụ cười hiền lành, hắn cất giọng nói: “Chư vị, Kỳ Lân thần thú chính là thần vật, nếu không phải cần thiết, nó không chịu đi ra ngoài gặp người đâu, kính xin chư vị tha lỗi.”

“Rốt cuộc là không chịu đi ra ngoài gặp người, hay là căn bản không có đây?”Long Thiên Thần chất vấn nói.

“Có! Đương nhiên là có! Làm sao có thể không có?”Tứ trưởng lão vội vàng đáp lại lời của hắn.

“Nếu đúng như vậy, tại sao không dám đem Kỳ Lân thần thú mời ra gặp người? Chẳng lẽ, đợi đến thời điểm học viện Thanh Lân hoàn toàn bị phá hủy, nó mới xuất hiện sao?” Bách Lí Song vừa nói vừa chuyển, tiếp tục kích động mọi người: “Các vị tiền bối, chẳng lẽ các người không muốn gặp Kỳ Lân thần thú trong truyền thuyết để mở mang kiến thức sao? Chúng ta yêu cầu một chút cũng không có quá đáng đi, chỉ là muốn nhìn một chút thôi, cũng không phải muốn cùng bọn họ tranh đoạt thần thú, vậy có cái gì khó khăn chứ?”

“Không sai, không sai.” Mọi người đối với diện mạo của thần thú cảm thấy rất hứng thú, nếu có thể may mắn tận mắt nhìn thấy, chuyến này đi cũng không uổng công.

Bách Lí Song khẽ đảo mắt, tiếp tục dường như vô hại nói: “Hơn nữa, chẳng qua chỉ là một con thần thú, ta cũng không phải là chưa từng thấy qua. Trong nhà của sư phụ ta thần thú rất nhiều, con trai, con gái của sư phụ ta, mỗi đứa đều có một con thần thú, bình thườn cũng đều kêu ra cùng bọn nó chơi đùa, làm sao như bọn họ nói thần thánh tự phụ* ( tự cao tự đại) như vậy?

Mọi người cứng lưỡi, trong lòng tự nhủ ngươi nói cũng quá khoa trương đi?

Thần thú để cho hài tử chơi đùa? Thật là ghen tỵ chết bọn họ!

Bách Lí Song không để ý đến phản ứng của mọi người, kéo kéo cánh tay Long Thiên Thần bên cạnh, nói: “Như hắn đây, hắn cũng có một con thần thú, hơn nữa tùy thời tùy chỗ có thể triệu hồi nó, căn bản không thần bí giống Hồng viện trưởng nói. Mọi người không tin, hay là kêu hắn triệu hồi thần thú ra, trước hết để mọi người nhìn một cái.”

“Tốt, tốt.”Tất cả mọi người tò mò nhìn về phía Long Thiên Thần, tràn đầy mong đợi.

Long Thiên Thần cùng Bách Lí Song trao đổi ánh mắt, sau đó hai người nhất tề tung người, từ trong đám người bay lên cao. Long Thiên Thần hướng không trung hô lớn một tiếng: “Phì phì, ra đi! Để cho mọi người nhìn cái gì là thần thú chân chính!”

Ở trong tầm mắt mong chờ của mọi người, Dực Long thần thú gào thét, phá không mà đến, dễ dàng đem Long Thiên Thần cùng Bách Lí Song ở trên lưng mình, nó ngẩng đầu, ngửa mặt lên trời thét một tiếng, uy lực thần kì.

Ở dưới nó, một trận cuồng phong nổi lên, đem một phần lớn người thổi trúng, ngã trái ngã phải.

Đám người Hồng viện trưởng sắc mặt đen giống như bị ném trứng gà thối vào mặt, thật sự là thần thú, đây là thần thú trần giữ của học viện Dực Long!

Tứ trưởng lão há to miệng, quên mất khép lại, tâm rỉ máu.

“Thần thú! Là Dực Long thần thú! Thật sự là nó!”

Bạch Sở Mục ra vẻ kích động kêu lên, rất phối hợp hành động lừa gạt của hai người kia.

Sau câu nói của hắn, tất cả mọi người đều biết, a, thì ra là đây là Dực Long thần thú! Rất giỏi! Rất giỏi a!

Lại cẩn thận suy nghĩ, nếu như những lời Bách Lí Song nói là sự thật, chẳng lẽ không phải chứng minh hai đứa bé của sư phụ nàng mỗi đứa đều có một con thần thú của riêng mình, hơn nữa trong ngày thường cũng là dùng nó để chơi đùa cùng hài tử hay sao?

Đây cũng quá xa xỉ! Rất phung phí của trời đi?

Mọi cao thủ oa oa kêu to, chỉ hận ông trời bất công a!

Long Thiên Thần nắm lấy tay Bách Lí Song, trên cao nhìn xuống vẻ mặt biến hóa của tất cả mọi người, hai người âm thầm cười trộm, chính là muốn để cho bọn họ ghen tỵ tới chết, có thứ tốt tại sao có thể không cùng mọi người cùng nhau chia sẻ đây?

Bọn họ cho tới bây giờ cũng là có ý tốt cùng mọi người cùng nhau chia sẻ thứ tốt, hắc hắc.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất