Thiên Tài Nhi Tử Và Mẫu Thân Phúc Hắc

Quyển 6 - Chương 55: Là yêu nữ hay là thiên sứ?

A Lý ngọt ngào cười một tiếng, quét một vòng, nói: “Xin mọi người hợp tác, toàn bộ lùi lại, đưa lưng về phía ta!”

Mọi người đều có chút chần chờ, không biết trong hồ lô của nàng đến tột cùng là bán gì.

Trong đám người, Chiến Thiên Dực, Bách Lý Băng Tuyền dẫn đầu hưởng ứng yêu cầu của nàng, quay lưng lại, người Dạ gia cũng quay lưng lại, ngay cả bản thân Vân Trung Thiên cũng làm theo, người còn lại thấy như vậy, nơi nào còn dám chất vấn?

Bạch Tuyết Mai nhìn mọi người phối hợp như thế, nàng âm thầm cắn môi, hướng A Lý trừng một cái, bất đắc dĩ, đành phải theo mọi người cùng nhau xoay người.

Không lâu sau, mọi người đồng loạt dựa theo yêu cầu của A Lý, quay lưng lại.

“Hiện tại, xin mọi người giơ chân của mình lên, cho ta xem đáy giày của mọi người.” A Lý lại nói.

Mọi người nghe lời nàng, cùng nhau giơ chân lên.

A Lý vòng quanh sau lưng mọi người đi một vòng, mọi người có cảm giác không khí có chút cổ quái, nàng vỗ vỗ tay, nhẹ nhàng cười nói: “Tốt lắm! Tất cả mọi người có thể xoay người lại rồi!”

Mọi người xoay người, tò mò nhìn về phía nàng, không biết nàng đến tột cùng đã nhìn ra cái gì.

“A Lý, muội mau công bố đi, muội rốt cuộc nhìn ra cái gì?” Vân Trung Thiên ôn nhu cười hỏi, trong nội tâm, hắn đã có chút nắm chặc.

Ánh mắt linh động di chuyển, A Lý nhất nhất đánh giá mỗi người, khóe môi nâng lên, nàng tự tin nói: “Mọi người nhất định cho là ta là xem đế giày của các vị có dính vật gì đặc biệt không? Các ngươi sai lầm rồi!”

Con ngươi nàng sáng ngời bỗng dưng lóng lánh, loan thần nói: “Ta cũng không có xem dưới chân các ngươi dính bất kỳ vật gì, cũng không có xem trên lưng các ngươi có dị vật gì, ngược lại, ta ngửi mùi trên người các vị…… Bởi vì ta ngửi thấy trên thi thể có một mùi hoa kỳ dị, loại mùi hoa này một khi lây dính trên người, sẽ duy trì mùi thơm, chỉ cần là cùng người chết từng tiếp xúc, trong thời gian ngắn, mùi hoa sẽ không biến mất. Cho nên, ta thấy trên người mấy vị có dính mùi hoa, xin đứng ra, giải thích ngươi một chút quan hệ với nạn nhân!”

Mọi người nghe vậy, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, đều có chút ít ngoài dự tính.

“A Lý, muội đem mấy người chỉ ra đi, ta tin tưởng phán đoán của muội!” Vân Trung Thiên mở miệng nói, lời của hắn vừa ra khỏi miệng, chẳng khác nào là ra lệnh, ai dám không phối hợp?

“Tốt, ta đây bắt đầu điểm danh.” A Lý vòng quanh mọi người, đi một vòng, vừa đi, vừa đi sát vào mọi người, một lần nữa ngửi xác nhận.

Đến bên Bạch Tuyết Mai, A Lý dừng một chút, dí sát vào người nàng tavdùng sức ngửi một lần, nhăn mày nhăm mặt nói: “Bạch tỷ tỷ, ngươi gần đây rất thiếu bạc sao? Như thế nào lại dùng phấn kém vậy, cẩn thận bị hỏng da, sẽ không đẹp nữa.”

“Ngươi…… Ai cần ngươi lo?” Bạch Tuyết Mai giận đến sắc mặt trắng bệch, Bạch gia xuống dốc, nàng như thế nào còn giống như trước tiền tài dư dả, tùy tùy tiện tiện vừa tay, là có thể mua được phấn tốt nhất? Bất quá, mặc dù mua không được loại tốt nhất, nàng sử dụng phấn cũng không tới mức quá tệ. Hiện tại tiểu nha đầu này vạch trần nàng, trước mặt mọi người nhục nhã nàng, thật là tức chết nàng.

A Lý một hồi náo như vậy, ánh mắt của mọi người toàn bộ tập trung trên người Bạch Tuyết Mai, bao gồm cả Dạ Tử Hi. Nếu nói Dạ Tử Hi vô tội, vậy là có người cố ý giá họa cho nàng, như vậy người khả nghi nhất chính là Bạch Tuyết Mai!

Trong chuyện tình cảm, ai cũng nói không rõ, nữ nhân vì người mình yêu cái gì cũng có thể làm!

Người Dạ gia dùng ánh mắt nghi vấn trên người Bạch Tuyết Mai, từ lúc chuyện phát sinh tới giờ, nàng luôn nghĩ mọi biện pháp quạt gió thổi lửa trước mặt Vân Trung Thiên, muốn gán tội cho Dạ Tử Hi. Hành động như thế, thật khiến người căm hận!

“A Lý, trên người Bạch sư muội có mùi gì?” Ánh mắt Vân Trung Thiên thâm trầm khóa ở trên người Bạch Tuyết Mai, hắn cũng không khỏi hoài nghi vị sư muội này.

Bạch Tuyết Mai nóng nảy, chỉ thiên thề: “Thiên sư huynh, chuyện này cùng ta không liên quan, ta thề, ta tuyệt đối không có giết người!”

Ánh mắt Vân Trung Thiên liếc qua nàng, thẳng tắp rơi trên người A Lý, A Lý phủi cái miệng nhỏ nhắn, lắc đầu nói: “Đúng là cùng nàng không liên quan, trên người của nàng không có mùi kỳ lạ.”

Bạch Tuyết Mai thở phào, nàng còn tưởng rằng tiểu nha đầu này cố ý gài tang vật, bịa đặt, lại không nghĩ tiểu nha đầu vì nàng rửa sạch hiềm nghi.

“Không phải là nàng, vậy sẽ là người nào?” Dạ Hàn Tinh không khách khí nói.

Bạch Tuyết Mai giận trừng hắn, oán khí nói: “Ngươi đây là ý gì? Ngươi đang hoài nghi ta giết người, sau đó giá họa cho nàng sao? Ta là người thất đức như vậy sao?”

“Vậy cũng khó mà nói, người nào làm người đấy hiểu?” Dạ Hàn Tinh chê cười, bộ dáng xa cách, chọc Bạch Tuyết Mai thở không ra hơi.

“Tốt lắm, mau sớm tra ra hung thủ thật sự, hiểu rõ chuyện này sao, bằng không đợi người Hoàng gia biết được chuyện này, lại đi tới học viện náo một phen. Hoàng gia mặc dù không phải là đại gia tộc, nhưng ở Phương Viên nhất đái có chút ảnh hưởng, vạn nhất bọn họ liên hiệp với những gia tộc khác, đến đây gây chuyện, vậy thì không ổn.” Các trưởng lão phân tích nói.

“Đúng vậy! Mặc dù học sinh học viện Thiên Long thường xảy ra mâu thuẫn, nhưng có Bách Lí viện trưởng trấn giữ học viện Thiên Long, mỗi lần có tình huống phát sinh, Bách Lí viện trưởng đều tự mình ra mặt, giải quyết vấn đề. Các đại gia tộc tôn kính Bách Lí viện trưởng, ngưỡng mộ uy vọng của ngài, cho nên không có dị nghị, nhưng lần này……” Một trưởng lão khác muốn nói lại thôi, ý tại ngôn ngoại (ý ở ngoài lời tức là câu nói chứa ẩn ý khác), học viện Thiên Long đã đổi viện trưởng, Tân viện trưởng có thể hay không để cho các đại gia tộc tin phục, an tâm đem hài tử nhà mình phó thác cho học viện Thiên Long.

A Lý quay đầu, nhìn thoáng qua vẻ mặt bình tĩnh không gợn sóng của Vân Trung thiên, nàng loan thần nói: “Mọi người đừng nóng vội! Ta mới vừa rồi đi một vòng, phát hiện trong chúng ta chỉ có hai người trên người có dính mùi hoa kỳ dị, muốn xác định ai là hung thủ thật sự, cũng không có gì là khó.”

Nàng tiếp tục về phía trước, đi qua tất cả mọi người có mặt ở đây, đột nhiên dừng lại, chỉ vào hai người nói: “Chính là hai người bọn họ!”

Bị điểm đến hai người nhất tề chấn động, liếc mắt nhìn nhau, lộ ra thần sắc oan khuất.

“A Lý cô nương, ngươi cũng không thể tùy tiện chỉ loạn được! Chúng ta cùng hắn không thù không oán, tại sao muốn giết hắn? Hơn nữa, chúng ta là nghe thấy có án mạng xảy ra rồi mới đến gian phòng này, chúng ta làm sao có thể giết người?”

“Ta cũng vậy, thời điểm ta đến các vị trưởng lão cùng Vân viện trưởng đã đến nơi này. A Lý cô nương, ngươi cũng không thể vu oan cho chúng ta!”

“Phải không? Vậy mùi hoa trên người các ngươi giải thích thế nào?” A Lý không nhanh không chậm nói.

“Mùi hoa?” Hai người hít hà trên người mình, mờ mịt lắc đầu, một người trong đó nói, “Ta cũng không biết trên người tại sao có mùi hoa…… Nga, đúng rồi, đại khái hai canh giờ trước, ta gặp Hoàng sư đệ ở trên đường, còn lên tiếng chào hỏi, có thể là khi đó vô tình dính mùi này.”

“Ta cũng vậy, ta lúc trước cũng gặp Hoàng sư đệ, đại khái là hơn hai canh giờ trước…… A Lý cô nương, chẳng lẽ bởi vì như vậy, ngươi xác định chúng ta là hung thủ giết người? Ngươi cũng không tránh khỏi võ đoán đi! Chúng ta không phục!” Một người khác cũng đứng lên nói.

A Lý cúi đầu cười lạnh, ánh mắt tỏa ra hàn quang, nhìn hai người: “Hai canh giờ, hơn hai canh giờ lúc trước? Các ngươi xác định?”

Hai người liếc mắt nhìn nhau, sau đó nhất tề gật đầu nói: “Dĩ nhiên xác định!”

“Tốt! Vậy thì không cần nữa tra xét, hai người các ngươi chính là hung thủ!” A Lý như đinh chém sắt nói.

“Tại sao?”

“Tại sao lại như vậy?”

Hai người không phục.

Mấy vị trưởng lão khẽ lắc đầu, cũng cảm thấy nàng kết luận như thế, có chút không thỏa đáng.

A Lý tự tin nhìn hai người nói: “Lý do rất đơn giản! Bởi vì người chết ít nhất sáu canh giờ, mà các ngươi nói mình gặp nạn nhân hai canh giờ, hơn hai canh giờ trước, chẳng lẽ không phải nói rằng các ngươi tiếp xúc với nạn nhân sau khi hắn tử vong sao?”

Nàng ngữ điệu vừa chuyển,tăng âm lượng nói: “Là các ngươi đưa thi thể đến phòng Dạ tỷ tỷ, muốn đem tội giết người giá họa cho nàng, làm cho nàng trở thành cái đích chỉ trích của mọi người, mà các ngươi cũng liệu đến, Trung Thiên ca ca có liên quan đến Dạ gia cùng Dạ tỷ tỷ giao tình, sẽ không dễ dàng tin Dạ tỷ tỷ giết người. Kế đó, mọi người sẽ cho là Trung Thiên ca ca cố ý bao che hung thủ giết người, đối mặt với chất vấn của mọi người, cho là hắn không có tư cách đảm nhận vị trí viện trưởng học viện Thiên Long…… Các ngươi làm như vậy, mục đích không phải là nhằm vào Dạ tỷ tỷ, mà là nhằm vào Trung Thiên ca ca! Các ngươi là muốn cho hắn sớm ngày xuống đài, rời khỏi học viện Thiên Long, có đúng hay không?”

Ánh mắt của hai người co rụt lại, chột dạ, dưới chân không tự chủ lui một bước. Lúc này các trưởng lão liền nhận ra chân tướng, hướng hai người lớn tiếng quát: “Nói, rốt cuộc là người nào sai sử các ngươi? Các ngươi làm như vậy nhằm mục đích gì?”

Hai người liên tiếp lui về phía sau, liếc mắt nhìn nhau, hướng ngoài cửa bỏ chạy.

Các trưởng lão nơi nào chịu bỏ qua cho bọn họ, nhất tề xuất thủ, đem hai người bắt trở lại, áp đảo trên mặt đất.

“Nói! Rốt cuộc là người nào sai sử các ngươi làm?”

“Tha mạng, chúng ta…… Chúng ta nói……” Hai người đang muốn lên tiếng khai báo, ngoài cửa đột nhiên truyền đến thanh âm đệ tử thông báo, “Viện trưởng, không xong! Người Hoàng gia cùng cao thủ bốn năm gia tộc khác, nhất tề đi tới học viện, muốn vì Hoàng gia đòi công đạo, bọn họ chỉ mặt gọi tên, nói muốn để cho Vân viện trưởng đích thân xử lý, những người khác bọn họ không chấp nhận!”

“Tới nhanh như vậy?” Vân Trung Thiên hừ lạnh một tiếng, “Người còn chưa lạnh, bọn họ đã đến, tin tức truyền cũng không tránh khỏi quá nhanh đi?”

“Đúng vậy! Thật giống như sáng sớm Hoàng gia đã biết có án mạng……” Dạ Hàn Tinh cười lạnh nói.

“Bọn họ hiển nhiên là có chuẩn bị mà đến, Vân viện trưởng, ngươi phải cẩn thận ứng phó mới được.” Dạ Cô Phong nhắc nhở.

Vân Trung Thiên gật đầu, liếc mắt nhìn thi thể trên đất, lại nhìn một chút hai gã đệ tử bị chế trụ, mở miệng nói: “Đưa hai người bọn họ cùng thi thể theo, ta đi cùng bọn họ!”

“Dạ, viện trưởng!” Mọi người nhất tề lên tiếng, áp giải hai gã hiềm nghi đem thi thể, đều hướng ngoài cửa đi tới.

Mấy cô nương đi ở cuối cùng, Bạch Tuyết Mai quay đầu lại, nhìn một chút A Lý, lại nhìn một chút Dạ Tử Hi, lạnh lùng nói: “Ta khuyên các ngươi đừng si tâm vọng tưởng nữa, chỉ bằng các ngươi, cũng xứng với Thiên sư huynh? Nữ nhân có thể xứng đôi với Thiên sư huynh, chẳng những có bới cảnh gia tộc hùng hậu, còn phải có vẻ thùy mị, chỉ bằng các ngươi? Hừ, đợi kiếp sau đi!”

Dạ Tử Hi nhíu mày, lạnh lùng trừng nàng: “Vậy còn ngươi? Ngươi cho rằng mình tốt hơn chỗ nào? Bàn về bối cảnh cùng thực lực gia tộc, bây giờ Bạch gia các ngươi còn lại cái gì? Ngươi có tư cách đánh đồng sao? Bàn về vẻ thùy mị…… Ngươi sao biết Vân đại ca thích loại người ra vẻ thanh cao kì thực nội tâm dối trá đáng ghê tởm?”

“Ngươi nói cái gì?” lời của Dạ Tử Hi đâm đúng chỗ đau của Bạch Tuyết Mai, nàng trợn mắt nhìn.

“Dạ tỷ tỷ, ngươi nói Bạch tỷ tỷ như vậy, tựa hồ không ổn. Bạch tỷ tỷ, ngươi cũng không cần khắp nơi châm chọc Dạ tỷ tỷ. Chúng ta là nữ nhân, nữ nhân cần gì làm khó nữ nhân? Ta muốn nói, Trung Thiên ca ca rốt cuộc thích người nào, không phải nói là được. Vô luận Trung Thiên ca ca cuối cùng lựa chọn người nào, ta cũng sẽ tôn trọng quyết định của hắn, thích một người, không nhất định là phải luôn bên cạnh hắn, chỉ cần nhìn hắn vui vẻ là đủ rồi!” A Lý cười nhạt nói.

Dạ Tử Hi nhìn nàng một cái, liền không nói gì nữa, như có điều suy nghĩ.

Bạch Tuyết Mai cười lạnh, thật giống như nghe được chuyện buồn cười nhất: “A Lý muội muội, ngươi quá ngây thơ rồi! Thích một người, nếu như không thể có hắn, vậy ngươi còn có cái gì là hạnh phúc? Nhìn hắn hạnh phúc, mình cũng hạnh phúc, ta sẽ không làm chuyện ngu như vậy! Hạnh phúc của mình phải dựa vào mình đi nắm giữ, ta không có cao thượng như vậy, nhìn hắn và nữ nhân khác sống hạnh phúc, mà ta lại chỉ có thể đứng xa xa nhìn, ta làm không được!”

“Cho nên, ngươi mới là Bạch Tuyết Mai, ta là A Lý, chúng ta là hai người ở hai thế giới bất đồng. Đạo bất đồng bất tương vi mưu (quan niệm bất đồng thì khong thể suy nghĩ giống nhau được), ta xem chúng ta cũng không có cái gì tiếp tục hàn huyên nữa.” A Lý không sao cả, mỉm cười nói.

Bạch Tuyết Mai cao ngạo quét qua nàng một cái, lạnh lùng trừng Dạ Tử Hi một cái, nâng cao cặp tuyết lê, dáng vẻ cao ngạo thẳng bước đi ra ngoài.

Bên trong gian phòng, chỉ còn lại có Dạ Tử Hi cùng A Lý, Dạ Tử Hi tò mò đánh giá A Lý, không nhịn được hỏi: “A Lý muội muội, muội thật sự nghĩ như vậy sao? Nhìn ra được, muội cũng rất thích Vân đại ca, muội thật có thể làm được, chỉ cần nhìn hắn hạnh phúc vui vẻ, như vậy đủ rồi sao? Chẳng lẽ muội chưa nghĩ tới có một ngày có thể cùng hắn ở chung một chỗ, làm bạn ở bên cạnh hắn, sanh con dưỡng cái sao?” Nói xong lời cuối cùng, hai gò má nàng khẽ đỏ bừng, chính nàng cũng bị ý nghĩ của mình làm cho sợ hết hồn, nàng khi nào to gan như vậy, muốn sanh con dưỡng cái cho người khác rồi?

A Lý linh động thanh thuần con ngươi đánh giá nàng, tinh thần hoảng hốt trong chốc lát, bất quá rất nhanh, nàng khôi phục bình tĩnh, loan thần nói: “Đúng vậy, muội nghĩ như vậy! Bất quá, nếu hắn không lựa chọn bất luận kẻ nào, như vậy muội sẽ tích cực tranh thủ, tranh thủ để cho hắn thích muội, muội nghĩ, muội nhất định có thể cho hắn hạnh phúc cùng vui vẻ!”

Dạ Tử Hi không ngờ đến câu trả lời của nàng như vậy, ngực đột nhiên căng thẳng, nàng ý thức được tình địch lớn nhất của mình căn bản không phải Bạch Tuyết Mai, mà là người trước mắt này, là người cực kì thông tuệ, là một cô nương có suy nghĩ tự tin,độc lập. Nàng rất tin, nếu A Lý muốn theo đuổi Vân đại ca, Vân đại ca vô cùng có khả năng sẽ bị như vậy một cô nương thanh thuần, đáng yêu với trí tuệ hơn người, nàng hoàn toàn không có phần thắng, cảm giác nguy cơ càng ngày càng mãnh liệt.

A Lý chăm chú nhìn nàng, một lúc lâu, đột nhiên cười khúc khích, vỗ vỗ nàng đầu vai nói: “Dạ tỷ tỷ, dọa tỷ rồi! Muội nói, muội sẽ tôn trọng lựa chọn cùng quyết định của Trung Thiên ca ca, nếu như trong lòng hắn thật sự có tỷ, thích tỷ mà nói…, muội sẽ không chia rẽ hai người. Được rồi, chúng ta nhanh đi phía ngoài xem một chút đi, Trung Thiên ca ca thoạt nhìn sẽ gặp chút phiền toái rồi!”

Nàng hừ lạnh một tiếng, ánh mắt lạnh lùng: “Bọn họ tốt nhất không nên không an phận, nếu không ta nhất định để cho bọn họ chỉ có tới không có đường lui!” Xoay người, nàng bước nhanh rời khỏi phòng.

Dạ Tử Hi đưa mắt nhìn bóng lưng của nàng, trong lòng bỗng dưng sinh ra cảm giác quái dị, cái tiểu nha đầu này tựa hồ không đơn giản, nàng mơ hồ cảm thấy lệ khí trên người nàng.

Ngoài cửa lớn học viện, cao thủ học viện Thiên Long cùng cao thủ các đại gia tộc vừa thấy mặt, chiến hỏa lại bắt đầu diễn ra, mâu thuẫn hết sức căng thẳng.

“Vân viện trưởng, hài nhi nhà ta uổng mạng ở học viện các ngươi, ngươi phải cho chúng ta một cái công đạo!”

Các nữ quyến Hoàng gia khóc sướt mướt, để cho tràng diện trở nên càng thêm thất kinh, các nam nhân hô lớn, phảng phất muốn cho cả học viện Thiên Long cùng Thiên Long Thành mọi người biết chuyện này. Những gia tộc khác đứng bên cạnh, thỉnh thoảng lại ồn ào.

“Chư vị, về nguyên nhân cái chết của Hoàng sư đệ, chúng ta đã đã điều tra rõ, hung thủ sát hại là hai người này, cũng đã bị bắt. Các ngươi muốn đòi công đạo, ta liền đem hai người này giao cho các ngươi, cho các ngươi tới xử trí bọn họ!” Vân Trung Thiên hướng phía sau ngoắt ngoắt tay, ý bảo bọn họ đem hai gã đã nhận tội giải lên.

“Vân viện trưởng, ngươi tùy tùy tiện tiện ném hai đệ tử cho chúng ta, nói bọn họ là hung thủ giết người, ngươi bảo chúng ta làm sao tin ngươi?” Hoàng căn bản muốn gây sự, thậm chí không có tâm tình liếc nhìn hung thủ.

“Chúng ta nghe nói nhi tử chết trong phòng một cô nương họ Dạ, làm sao ngươi không đem nàng giao ra, tùy ý chúng ta xử trí?” Có người Hoàng gia lên tiếng nói.

Vân Trung Thiên sắc mặt lạnh lùng nói: “Nghe nói? Các ngươi là nghe ai nói? Có thể hay không chỉ ra tên họ người này?”

Người nọ bị ép hỏi chột dạ nói: “Đúng….. Dù sao là có người nói! Ngươi không đem cô nương họ Dạ giao ra, chẳng lẽ muốn bao che cho nàng?”

Vân Trung Thiên cười lạnh, những người này rõ ràng chính là hướng hắn mà đến, nói giống nhau y hệt, hắn thật sự không có gì tâm tình theo chân bọn họ tiếp tục dây dưa.

“Chân tướng đã điều tra rõ, ta đã nói rất rõ ràng! Hung thủ chính là bọn họ! Các ngươi thấy hung thủ thật sự, hỏi cũng không hỏi, hết lần này tới lần khác lại nghe người khác nói, thử hỏi, các ngươi đến tột cùng là muốn làm cái gì?”

“Hoàng sư đệ mới vừa vặn chết không tới sáu canh giờ, các ngươi Hoàng gia cách Thiên Long Thành hơn mười dặm, còn có những gia tộc khác, chạy tới Thiên Long Thành cũng ít nhất cần nửa ngày, các ngươi như thế nào biết trước, Hoàng sư đệ sẽ xảy ra chuyện, biết trước tin, đoán chừng giờ này thi thể Hoàng sư đệ sẽ được phát hiện, cùng nhau đến học viện Thiên Long truy cứu trách nhiệm?”

“Chẳng nhẽ…… các ngươi mỗi một người đều là thần cơ diệu toán,đoán trước được tương lai?”

Vân Trung Thiên đặt hàng loạt câu hỏi, để cho những cao thủ Hoàng gia cùng những gia tộc khác nhìn nhau, nhất thời không biết làm như thế nào.

Một lúc lâu, gia chủ Hoàng gia đứng ra nói: “Vô luận như thế nào, hài tử của ta đích xác là chết ở học viện Thiên Long, học viện Thiên Long các ngươi phải cho chúng ta một cái công đạo, là chuyện thiên kinh địa nghĩa sao. Ngươi thân là tân viện trưởng, công tư phải rõ ràng, theo lẽ công bằng xử lý, phàm là người có hiềm nghi, nên đưa bọn họ giao ra, giao cho Hoàng gia tới thẩm vấn cùng kiểm tra. Rốt cuộc ai mới là hung thủ thật sự, Hoàng gia cũng không phải là người hồ đồ, nhất định sẽ điều tra rõ ràng!”

“Hoàng gia chủ, ngươi nói như thế, chính là không tin tại hạ.” Vân Trung Thiên nhăn mày, lộ ra mấy phần tức giận.

Hoàng gia chủ chống lại thần sắc hơi giận của hắn, đáy lòng khẽ run lên, sinh ra vài phần sợ hãi, hắn chần chờ, gật đầu nói: “Không sai! Ta không có cách nào tin tưởng ngươi!”

Không khí hiện trường thoáng cái lâm vào ngưng trệ, song phương giằng co, ai cũng không chịu thối lui.

Lúc này, Dạ Tử Hi đi tới hiện trường, chủ động đứng ra nói: “Người chết trong phòng của ta, các ngươi muốn thẩm ta, liền thẩm tra đi! Chuyện này không liên quan đến Vân viện trưởng!”

Vân Trung Thiên mi tâm vừa động, nhìn về phía nàng, mâu quang ngưng lại.

“Bác, bọn họ chính là tới thêu dệt chuyện, ngươi cần gì phải làm như vậy? ” Dạ Hàn Tinh thầm kêu không ổn, bác lúc này đứng ra, chẳng lẽ không phải là cái đích cho mọi người chỉ trích sao? Đối phương rõ ràng không phải thật tâm tới đòi công đạo, bác đứng ra chẳng những không giúp được, ngược lại chỉ làm Vân Trung Thiên lâm vào tình cảnh khốn đốn, trừ phi Vân Trung Thiên tuyệt tình, vì mình giải vây, thật đem bác đẩy đi. Nếu hắn quả thật làm như vậy, như vậy từ nay về sau, Dạ gia cùng hắn đoạn tuyệt quan hệ.

Lấy sự hiểu biết của hắn đối với Vân Trung Thiên, Vân Trung Thiên chắc sẽ không làm như vậy, hắn là người có tình có nghĩa, tuyệt đối sẽ không vì mình, mà hi sinh người vô tội.

Bác a, ngươi thật là quan tâm sẽ bị loạn.

Dạ Hàn Tinh lắc đầu, xem ra nữ nhân một khi dính vào tình cảm, cả người cũng sẽ trở nên không lý trí.

“Thì ra là chính là nàng! Người, đem nàng bắt lấy! Báo thù cho nhi tử!” Hoàng gia chủ quát chói tai một tiếng, cao thủ gia tộc rối rít động thủ.

“Chờ một chút!” Nơi xa, truyền đến một tiếng khẽ kêu, có một cô gái nhẹ nhàng đạp gió mà đến, nàng cao cao dừng ở trên đại môn học, không có rơi xuống đất.

“Ngươi là người phương nào? Dám quản việc của chúng ta?” Hoàng gia chủ ánh mắt âmt lệ, bắn ra mấy đạo tinh quang.

A Lý tiếng cười réo rắt, xa xa truyền lại, đầu ngón tay vừa nhấc, cổ tay trắng nõn lộ ra một chuỗi chuông bạc, màu bạc tỏa sáng dưới ánh mặt trời phá lệ chói mắt, ngân quang rạng rỡ. Nàng đón gió mà đứng, trong gió nhẹ, nàng thướt tha phiêu dật, cực kỳ giống tinh linh nhân gian, phảng phất tùy thời cũng sẽ theo gió đi, thẳng lên trời cao.

Cổ tay của nàng nghịch ngợm thoáng nhẹ một cái, tiếng chuông nhẹ nhàng vang ra: “Ta là người như thế nào không trọng yếu, quan trọng là…, các ngươi gây chuyện náo đến Trung Thiên ca ca, ta liền phải quản!”

Kèm theo tiếng chuông, trong không khí có cái gì khác thường thanh âm kêu lên, những cao thủ đại gia tộc cảm thấy một trận choáng váng mắt hoa, Hoàng gia chủ đứng mũi chịu sào, lồng ngực kịch liệt nhảy lên, hắn hai mắt đột nhiên máy động, trong miệng phun ra một ngụm máu tươi, hắn té xuống.

Mọi người thấy thế, kinh hô lên.

“Gia chủ!”

“Hoàng gia chủ!”

“Gia chủ!”

Xác định Hoàng gia chủ đã tắt thở, lực chú ý của mọi người chuyển dời đến trên người cô nương ở trên cửa viện.

“Yêu nữ! Ngươi thi triển yêu thuật gì?”

“Ngươi dám làm trò trước mặt chúng ta, quang minh chính đại giết người, đến tột cùng là người nào cho ngươi can đảm như vậy?”

“Ha hả a, ai cho ta can đảm? Các ngươi thật muốn biết?” A Lý cười khanh khách, nụ cười làm sao hồn nhiên như vậy, nhưng cổ tay nàng thanh âm đinh đang như truy hồn đoạt mệnh, để cho những người chất vấn nàng thống khổ ôm đầu mình, thống khổ kêu rên.

“A Lý!” Chiến Thiên Dực sợ ngây người, hắn là lần đầu tiên thấy muội muội thi triển tà khí thuật pháp như vậy, cho hắn cảm giác xa lạ. A Lý rốt cuộc là đã trải qua cái gì, mới có thể biến thành như vậy?

“Dực, A Lý nàng làm sao lại sử dụng công phu tà môn như vậy?” Bách Lý Băng Tuyền che miệng, kinh hãi, đáy lòng áy náy. Nếu năm đó nàng cùng A Lý ở chung một chỗ…, có lẽ A Lý cũng sẽ không gặp nhiều chuyện như vậy, cũng sẽ không biến thành như ngày hôm nay.

“A Lý……” Vân Trung Thiên nhấc lên một tia gợn sóng, hắn lo lắng nhìn người trên cửa viện, tâm tình không khỏi lo lắng.

Nàng là vì mình, mới thi triển ra tà thuật như vậy, lấy âm sát người, thuật pháp như vậy, để cho hắn liên tưởng đến thủ hạ của Tử Yêu. A Lý từng bị nhốt, bị gieo bóng đen vào cơ thể, cuối cùng được phóng thích, chẳng lẽ những năm nàng trở thành con tim được huấn luyện tà thuật này?

Một tiểu cô nương thanh thuần khả ái, lại đã trải qua nhiều chuyện như vậy, hắn nhìn rất đau lòng. Trong đầu, không biết làm sao, hiện ra hình ảnh, ở đáy hồ hắn cứu cô nương kia…… Nàng tuyệt vọng như vậy, không muốn lại bị người khống chế, sinh không thể yêu.

Là nàng sao?

Hắn càng xem A Lý, càng thấy được thân ảnh của nàng trong trí nhớ.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất