Chương 19: Nàng có trang bị lặn nước
Lúc này, không gian mênh mông vô bờ, An Nam đã tính toán không ra diện tích thực tế.
Biệt thự cũng thay đổi thành một tòa trang viên xa hoa.
Trên quảng trường còn lại ba khối nguyên thạch tịch thu, không gian lại không có bất kỳ biến hóa nào.
Chẳng lẽ đã đạt đến trị số tối đa? Thu nhiều thêm phỉ thúy cũng sẽ không thăng cấp?
Suy nghĩ một chút, An Nam vẫn là đem ba khối nguyên thạch còn lại thu vào không gian. Tiếp đó phát hiện, tuy không gian không có biến hóa, nhưng phỉ thúy vẫn bị nuốt.
Sau khi phỉ thúy biến mất trong không gian, chất lượng vòng tay vẫn tăng lên như thường lệ, lúc này đã đạt tới phẩm chất cao băng.
Nguyên thạch toàn bộ thu ánh sáng, An Nam xuống nước lâu cũng có chút mất sức, thấy vậy không thể suy nghĩ thêm, quay người bơi trở về.
"Chờ về nhà lại nghiên cứu vậy, của cải còn ở trên thuyền."
Lúc này, Phú Quý đứng ở mũi thuyền, cảnh giác nhìn quanh bốn phía.
Nghe thấy động tĩnh trong nước, nó lập tức xao động, lỗ mũi ngửi cuồng loạn.
Trông thấy chủ nhân nổi lên mặt nước, cởi tấm che mặt ra, nó kích động không thôi, đuôi vẫy thành cánh quạt, chân không ngừng đào lên mặt An Nam.
An Nam đen mặt: "An Phú Quý, tránh ra! Đánh vào mặt tôi rồi."
Nàng tránh con chó nhiệt tình, leo lên thuyền nghỉ ngơi.
Một lát sau, nàng lấy từ trong không gian mấy cái bánh bao nóng hổi, một người một chó đơn giản giải quyết bữa trưa.
Ăn xong bánh bao, An Nam khởi động thuyền, chuẩn bị đi dạo chơi ở chỗ khác.
Chạy được một lúc, đột nhiên nghe thấy tiếng động cơ.
Chỉ thấy phía trước không xa chạy tới một chiếc thuyền bơm hơi, bắn tung tóe bọt nước, phía sau còn kéo theo một cái bè.
Hai thuyền gộp lại đại khái bảy tám người.
An Nam lập tức cẩn thận: "Phú Quý, vào túi."
Phú Quý nhanh nhẹn chui vào túi.
An Nam đeo túi trên lưng, lấy súng bắn đinh từ không gian ra, cảnh giác.
Chẳng mấy chốc sẽ ra khỏi khu khoan thành, lại tiến vào khu bên trong, có một mảng lớn văn phòng, rất nhiều người đang lục soát đồ đạc.
Súng tiểu liên là át chủ bài bảo mệnh của nàng, không phải vạn bất đắc dĩ, trước không nên lấy ra khoe khoang.
"Lão công, anh nhìn kìa, phía trước có một chiếc thuyền!"
"Sao lại có người tới đây? Vật tư ở cao ốc khoa kỹ chẳng phải đều bị người ta lấy hết rồi sao?"
"Không biết, trên thuyền kia dường như chỉ có một người."
Người đàn ông dẫn đầu nói: "Lại gần xem một chút."
Một đám người chậm rãi tiến gần thuyền của An Nam, nhìn gần, lập tức lộ ra ánh mắt tham lam.
"Cô ta mặc đồ lặn!"
"Đâu chỉ, còn có bình dưỡng khí, cô ta có cả bộ trang bị lặn nước! Có cái này, chúng ta có thể xuống nước lục soát vật tư!"
"Thuyền của cô ta cũng tốt hơn thuyền của chúng ta, là nhựa thủy tinh."
Mấy người không nén được xúc động, bàn tán xôn xao.
"Còn có một con chó, tôi vừa thấy nó chui vào túi."
"Người ta chết đói đến nơi, cô ta còn nuôi chó?"
An Nam nhíu mày, nhìn hai chiếc thuyền nhỏ ngày càng đến gần.
Đối phương tổng cộng bảy người, ba cặp vợ chồng và một bà lão. Nhìn đám người ồn ào, người thực sự khó đối phó chỉ có ba người đàn ông kia.
An Nam chủ động mở miệng: "Các người chắn đường tôi rồi."
Người đàn ông cầm đầu mang theo búa cứu hộ, lộ ra nụ cười không có ý tốt:
"Tiểu muội muội, có thể gặp nhau ở đây là duyên phận, có muốn kết bạn làm quen không?"
An Nam nói: "Kết bạn làm quen? Kết bạn với anh thì có gì tốt?"
Người đàn ông bất mãn: "Tiểu muội muội, làm người không thể thực dụng như vậy chứ."
An Nam chế nhạo: "Sao, các người không thực dụng à? Chẳng phải muốn thuyền và đồ lặn của tôi sao?"
"Đại ca, nói vô ích với cô ta làm gì! Tiểu nữu, liệu hồn đi! Để lại tất cả mọi thứ, chúng ta sẽ cho cô đi."
"Chó cũng phải để lại! Từ khi ăn xong con Đại Hoàng nhà tôi, chúng ta đã lâu không được ăn thịt."
Đối diện thấy nàng chỉ có một người, ngữ khí mười phần phách lối.
An Nam đáy mắt hiện lên một tia lạnh lẽo: "Nếu tôi không thì sao?"
Mặt người đàn ông trở nên ngoan lệ: "Vậy thì phải để lại cả mạng!"
Dứt lời, thuyền của bọn hắn đột nhiên tăng tốc lao về phía thuyền An Nam, người đàn ông cầm đầu cũng vung búa.
An Nam phản ứng nhanh chóng, liên tiếp bắn mấy phát về phía thuyền của bọn họ.
Thuyền và bè của bọn họ đều là thuyền bơm hơi, bị An Nam bắn trúng thì rất nhanh bắt đầu xì hơi.
Mấy người phụ nữ nháy mắt hoảng loạn: "Thuyền thủng rồi!"
Người đàn ông cầm đầu quát: "Kêu cái gì! Lên thuyền của cô ta chẳng phải xong sao!"
Dứt lời, liền muốn trèo lên thuyền An Nam.
Chưa kịp hắn tới, An Nam đã bắn một phát vào đầu hắn.
Vì khoảng cách gần, An Nam bắn một phát ghim thẳng vào thái dương hắn. Người đàn ông nhanh chóng ngã xuống, búa cứu hộ cũng tuột khỏi tay.
Mấy người phía sau nháy mắt loạn cả lên.
"Lão công!" Người phụ nữ phía sau gào khóc thảm thiết.
"Mày là con tiện nhân! Dám giết lão công tao!" Dứt lời, nhặt búa cứu hộ lên bổ về phía An Nam.
An Nam né tránh, tiện tay bắn một phát, trực tiếp trúng vào mắt ả.
Ả nháy mắt đau đớn thét lên: "A a a, con tiện nhân này! Tao muốn giết mày, rồi khoét mắt mày ra, đặt trước nồi, xem tao ăn thịt chó của mày!"
Ăn Phú Quý nhà tôi?
An Nam cười lạnh: "Chỉ bằng cô?"
Không chút khách khí, nàng bắn thêm mấy phát vào đầu và tim ả.
Người phụ nữ vung búa lung tung, rất nhanh mất mạng.
Lúc này, chiếc bè xì hơi phía sau vì chở nhiều vật tư nên đã chìm, ba người trên bè đều rơi xuống nước.
Ba người đều không biết bơi, vừa vùng vẫy vừa kêu cứu.
Chiếc thuyền bơm hơi phía trước cũng bị thủng, trên thuyền, trừ cặp vợ chồng đã chết, còn lại một nam một nữ.
Người đàn ông vội vàng đưa tay kéo bà lão đang chìm xuống: "Mẹ, mau lên đây!"
Người phụ nữ thì muốn trèo lên thuyền An Nam, bị An Nam đá xuống nước.
An Nam nhìn người đàn ông cuối cùng trên thuyền, chậm rãi nâng súng bắn đinh:
"Chính là anh, vừa nãy đòi ăn thịt chó? Còn rất đắc ý?"
Người đàn ông sợ hãi, chẳng đoái hoài gì đến mẹ mình, vội vàng rụt tay lại, lôi từ phía sau ra một con dao phay.
Tiếc rằng những vũ khí cận chiến này của bọn hắn căn bản không thể so sánh với súng bắn đinh trong tay An Nam. Hắn còn chưa kịp áp sát thì đã bị An Nam bắn trúng cổ tay, dao phay lập tức rơi xuống.
An Nam đang định bắn bồi thêm một phát thì Phú Quý đột nhiên chui ra khỏi túi.
Nó nhảy thoăn thoắt lên chiếc thuyền đối diện, ngay sau đó mượn lực bật lên, cắn một phát vào...
Trứng của người kia.
"A a a a a a!"
Người đàn ông đau đớn gào thét.
Hắn vốn đã bị thương, giờ phút này đau đến toát mồ hôi lạnh ướt đẫm cả người, thoáng cái ngã xuống nước.
An Nam không ngờ Phú Quý lại đột nhiên lao ra, giật mình, vội vàng gọi: "Phú Quý! Về đây!"
Lúc này thuyền đối diện đã chìm hẳn, Phú Quý cũng rơi xuống nước.
An Nam căng thẳng, định vớt nó lên thì thấy nó ngẩng cái mặt nhỏ lên, bốn chân quẫy đạp trong nước.
Vừa bơi nó vừa đầy vẻ đắc ý:
"Người xấu! Cho ngươi ăn thịt chó! Cắn chết ngươi!"
An Nam bật cười, vớt nó lên: "Ngươi đúng là chó ngốc, hóa ra là hiểu hết lời người nói."
Lúc này, trong nước chỉ còn lại hai người biết bơi đang vùng vẫy. Người phụ nữ liều mạng bơi về phía xa, người đàn ông bị thương, muốn trèo lên thuyền của nàng.
An Nam mặt không biểu cảm, túm lấy đầu người đàn ông, dìm xuống nước...