Chương 20: Càn quét một tòa cao ốc
Người đàn ông không ngừng giãy giụa, ý thức mơ hồ, đột nhiên nhớ tới con chó của mình.
Nếu Đại Hoàng ở đây, con chó nhỏ kia căn bản không cắn được hắn.
Răng lợi của nó sắc bén, thân thể cường tráng lại linh hoạt, người phụ nữ này chắc chắn không phải đối thủ của nó.
Ngoại trừ hắn, cái chủ nhân này ra, nó không sợ ai cả. Hôm đó, cho đến khi bị hắn đánh ngất xỉu, nó đều không hề cãi lại...
Nếu nó còn ở đây thì tốt...
Ý thức càng ngày càng mơ hồ, hắn phảng phất nhìn thấy Đại Hoàng chạy về phía mình.
An Nam nhìn người đàn ông dần dần chìm xuống, khởi động thuyền xung kích đuổi theo người phụ nữ cuối cùng.
Người phụ nữ nghe tiếng môtơ phía sau lưng, vừa liều mạng bơi về phía trước, vừa cầu xin tha thứ: "Bỏ qua cho tôi đi! Tôi biết sai rồi!"
An Nam không nói gì, mở hết tốc lực đâm thẳng thuyền vào người cô ta.
Lúc đông người thì ỷ thế hiếp người, muốn cướp trang bị của người khác, muốn ăn sung mặc sướng, bây giờ thua rồi mới nói mình sai?
Xin lỗi, muộn rồi.
Mặt nước rất nhanh khôi phục bình tĩnh, phảng phất như chưa từng có ai xuất hiện ở đây.
An Nam lấy khăn lông lau cho Phú Quý, con chó ướt sũng bên cạnh.
"Phú Quý, sau này không được cắn lung tung, bẩn lắm đó!"
"Con là con gái, phải thục nữ, biết chưa!"
Phú Quý ngoan ngoãn dựa vào An Nam, lẩm bẩm.
"Biết rồi!"
Lau xong cho cún cưng, cô lại để nó vào ba lô, sau đó cất bộ đồ lặn vào không gian, tránh gây thêm tranh chấp.
An Nam khởi động thuyền xung kích, đổi hướng, chạy sâu hơn vào khu Khoan Thành.
Vừa nghe đám người kia nói muốn đến cao ốc Khoa Kỹ, An Nam mới chợt nhớ ra, khu Khoan Thành còn một tòa cao ốc lớn.
Chỉ là vị trí cao ốc nằm ở rìa thành phố, gần như phải băng qua toàn bộ khu Khoan Thành.
Nếu không có thuyền xung kích, chỉ dựa vào bè, thậm chí là chậu nhựa lớn, căn bản không thể đến được. Vì vậy, nơi đó có lẽ vẫn chưa bị ai tìm thấy.
Vừa rồi đám người kia chắc hẳn cũng nghĩ đến điều này, nên mới cố ý từ khu quản lý kia chạy tới.
An Nam lái thuyền xung kích, thẳng hướng cao ốc Khoa Kỹ.
Mất hai giờ mới tới nơi, cô thấy giữa biển nước mênh mông, tòa cao ốc cô độc sừng sững trên mặt nước.
Trên đỉnh tòa nhà, tấm biển "Cao ốc Khoa Kỹ Thái Mái Hiên" vẫn sáng rực rỡ.
Tập đoàn Thái Mái Hiên là tập đoàn lớn thứ hai của tỉnh, kinh doanh chính là sản phẩm điện tử, nhưng những năm gần đây đã lấn sân sang nhiều ngành khác.
Tòa cao ốc này là trụ sở chính của tập đoàn ở Bắc Thị.
An Nam chậm rãi tiến lại gần, thấy xung quanh vắng vẻ, liền cất thuyền xung kích vào không gian, đeo ba lô vào cao ốc.
Khu Khoan Thành địa thế thấp, mười một tầng dưới của cao ốc đều đã chìm trong nước, chỉ còn lại sáu tầng trên cùng nhô lên trên mặt nước.
An Nam trèo qua cửa sổ tầng mười hai để vào.
Tầng mười hai là văn phòng của một công ty thuộc tập đoàn Thái Mái Hiên. Nơi này chưa ai tìm đến, mọi thứ vẫn ngăn nắp, như thể thảm họa chưa từng xảy ra.
An Nam nhanh tay thu máy pha cà phê, máy làm đá trong phòng giải khát vào không gian.
Sau đó, cô quét sạch một lượt, gom hết đồ ăn vặt, bánh quy, sô-cô-la, khô bò... trên bàn làm việc của nhân viên bỏ vào túi.
Đến cả những vật dụng văn phòng phẩm còn mới cũng không tha.
Dù sao bây giờ không gian của cô rộng mênh mông, để không cũng phí, cứ trữ vào thôi!
Biết đâu sau này những thứ này sẽ có ích.
Trà của nhân viên nam, đồ dưỡng ẩm của nhân viên nữ, tủ lạnh mini... đều được cô thu vào không gian.
Các loại văn kiện chào thầu, hồ sơ hợp đồng trong tủ tài liệu thì vô dụng, cô đổ hết ra rồi thu luôn cả tủ.
Đúng là "nhạn qua nhổ lông", đến cả viên sủi khử độc của cô lao công cũng không tha.
Tầng mười ba là công ty trang trí nội thất.
Ngoài văn phòng phẩm và đồ ăn vặt trên bàn làm việc, còn có rất nhiều vật liệu trang trí.
Các loại mẫu gạch men đẹp mắt, ván sàn có thể tháo rời, sơn chống thấm... đều bị An Nam thu sạch vào không gian.
Ngoài ra, cô còn tìm được kính chống đạn và năm cánh cửa thép bọc giáp.
Đây mới là đồ tốt! An Nam kiểm tra một lượt, còn mới nguyên, xem ra chất lượng không hề kém đồ của nhà cô.
Thu! Thu! Thu!
Lên thêm một tầng nữa, là công ty công nghệ mới thành lập ba năm của tập đoàn.
An Nam từng đọc tin tức về việc họ đang nghiên cứu một loại vải công nghệ cao mới, nghe nói không chỉ mềm mại dễ chịu, chống cắt chống đâm, mà còn có thể giữ nhiệt độ ổn định.
Cô rất hứng thú với loại vải này.
Nếu thật sự có loại vải thần kỳ như vậy, cô sẽ không còn sợ cái nóng hay cái lạnh khắc nghiệt nữa.
An Nam tìm kiếm kỹ càng trong phòng nghiên cứu, nhưng chỉ tìm thấy vài sản phẩm thất bại. Trên bảng trắng trong phòng họp còn vẽ đầy những số liệu sai và hướng tư duy đã bị loại bỏ.
Xem ra loại vải thần kỳ này vẫn chưa được nghiên cứu thành công.
An Nam có chút thất vọng: "Chưa đâu vào đâu mà đã khoe khoang, đúng là trò cười."
Cô rời khỏi phòng nghiên cứu, tiếp tục đi lên phía trước. Một thứ khác lại thu hút sự chú ý của cô.
Ba chiếc máy bay không người lái đời mới nhất, trị giá 30 vạn tệ.
Khả năng bay liên tục tốt, chức năng quay phim siêu nét.
An Nam vui vẻ nhận hết, sau đó thu cả các linh kiện liên quan vào không gian.
Đi một vòng, tầng này không còn gì đáng giá, An Nam lại lên tầng 15.
Đây là một công ty giống cây trồng.
Các loại hạt giống lương thực, cây ăn quả, hoa... đều có một ít mẫu vật, được phân loại cất giữ.
Cô không hiểu họ đang nghiên cứu loại hạt giống công nghệ cao gì, chỉ biết hạt giống là đại diện cho hy vọng.
Thế là cô vung tay lên, thu hết tất cả hạt giống vào không gian.
Sau lũ lụt, gần như toàn bộ cây trồng đều bị phá hủy, nhưng chỉ cần còn hạt giống, Lam Tinh sẽ có hy vọng hồi sinh.
Thu xong hạt giống, An Nam đến tầng mười sáu, phòng nghiên cứu ô tô mới nhất của tập đoàn Thái Mái Hiên.
An Nam không khỏi cảm thán: "Tập đoàn Thái Mái Hiên này đúng là ôm đồm quá nhiều, ngành nào cũng muốn nhúng tay."
Nhưng cô nhớ lại, dường như trừ sản phẩm điện tử ra, Thái Mái Hiên không tạo được tiếng vang lớn trong các ngành khác.
Tổng tài sản cũng bị tập đoàn Cố Thị của tỉnh đè bẹp, chỉ có thể xếp thứ hai.
Nhưng đây không phải chuyện An Nam có thể phán xét, sản nghiệp của cô và người ta không thể so sánh được. Huống chi cô còn không giữ được sản nghiệp của mình, bị người cha cặn bã đuổi ra khỏi nhà.
Cô đi một vòng ở tầng mười sáu, không thấy chiếc xe nào ra hồn, ngược lại tìm được không ít linh kiện ô tô được cất giữ.
An Nam cũng mặc kệ những linh kiện này có dùng được cho xe của mình hay không, cứ thu hết vào không gian đã.
Ngoài ra, cô còn tìm thấy mười thùng, tổng cộng 400 bình dầu nhớt bảo dưỡng, cũng thu luôn.
Trong kho của công ty còn có đệm ô tô, ghế an toàn... các loại phụ kiện ô tô, chắc là phúc lợi dành cho nhân viên.
Những người làm công ăn lương vất vả cũng chẳng dùng đến những thứ này.
An Nam thay họ nhận hết.
Lục soát xong tầng này, chỉ còn lại tầng cao nhất, tầng mười bảy.
Cô bước vào cầu thang bộ, vừa định lên lầu, đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân ồn ào từ dưới vọng lên.
An Nam giật mình, vội dừng lại: "Có người tới..."