Thiên Tai Tận Thế, Nàng Trữ Đầy Vật Tư Phía Sau Giết Điên Rồi

Chương 21: Ai dọn dẹp cả phòng nghỉ của nhân viên thế này?

Chương 21: Ai dọn dẹp cả phòng nghỉ của nhân viên thế này?
Để tránh gây ra xung đột không cần thiết thêm lần nữa, An Nam trực tiếp lách mình tiến vào không gian.
Tòa cao ốc này đã bị nàng lục soát gần hết, chỉ còn lại tầng cao nhất.
Người khác không có được gian lận thần khí này, bởi vậy sẽ không giống nàng, cái gì cũng lấy. Chắc hẳn bọn họ cũng chỉ tìm kiếm đồ ăn vặt, hàng tồn của nhân viên, cũng sẽ không lưu lại quá lâu.
Chỉ cần ở trong không gian chờ một lát, liền có thể tránh mặt bọn họ.
An Nam tiến vào không gian, đánh giá ngôi nhà mới của mình. Nơi này ban đầu chỉ là một căn nhà trệt nhỏ 60 mét vuông, về sau thăng cấp thành biệt thự.
Không ngờ hôm nay thu những viên phỉ thúy nguyên thạch ở quảng trường Minh Hưng, trực tiếp biến biệt thự của nàng thành một trang viên xa hoa chiếm diện tích 5000 mét vuông.
Ngoài biệt thự chính bốn tầng lầu, còn có một mảng lớn cỏ, đủ loại cây xanh trân quý và một vũng Thanh Tuyền.
Nàng thả Phú Quý từ trong ba lô ra.
Mặt chó Phú Quý khẽ giật mình, không hiểu chủ nhân lại đang làm trò ảo thuật gì.
"Nhà mới của ta, chạy đi thôi Phú Quý."
Phú Quý thật đúng là chó như tên, trúng số phú quý. Trong nhà của nàng tuy là có chút tài sản, nhưng cũng không ở trang viên. Phú Quý theo nàng chưa được một tháng, đã có trang viên rồi.
Tuy là mỗi ngày chỉ có thể hưởng thụ một giờ.
Phú Quý từ biệt thự bốn tầng trang trí tinh xảo chạy ra, hưng phấn chạy quanh trên bãi cỏ.
Đang chạy thì đột nhiên đụng phải một bức tường vô hình, ngã xuống đất.
"Gâu gâu gâu... Gâu gâu!"
Chú chó nghiêng đầu, miệng kêu hùng hùng hổ hổ.
An Nam bật cười: "Ngốc thế. Bên kia không gian ta không vào được, bãi cỏ lớn như vậy còn chưa đủ cho ngươi chơi sao?"
Phú Quý ngơ ngác đứng lên, dọc theo ranh giới bãi cỏ dò xét.
Quả nhiên có một bức tường vô hình, vây quanh trang viên, nó không thể nào vượt qua được.
An Nam giải thích cho nó: "Bên kia tương đương với kho hàng lớn của ta, không có gì hay ho cả, ngươi cứ tha hồ khám phá trang viên này đi."
Dứt lời, nàng không để ý tới nó nữa, tìm một chiếc ghế sofa massage từ trong không gian, đặt vào lầu một biệt thự, sau đó đi nghỉ ngơi.
Hôm nay vừa lặn nước, vừa đánh nhau, lại còn lục soát cả tòa nhà, thật sự không hề dễ dàng.
Mát xa toàn thân dễ chịu khiến nàng thả lỏng cả người.
Phú Quý thì càng cảm thấy hứng thú với thế giới bên ngoài, nó vui chơi trên bãi cỏ, vây quanh mấy cái cây, cuối cùng chạy đến vũng Thanh Tuyền phía sau biệt thự.
Chạy nhảy một hồi lâu, nó lè lưỡi, cúi đầu uống từng ngụm lớn nước.
Trong cao ốc.
"Thật kỳ lạ! Ở đây ít người qua lại, đến chim cũng không có, sao đồ đạc lại biến mất hết thế này?"
"Có khi nào có người đến trước chúng ta, lấy hết vật tư đi rồi không?"
"Ai mà ác thế, không chỉ đồ ăn, mà đến cả bàn trà trong văn phòng lãnh đạo cũng mang đi!"
"Có phải là tập đoàn Thái Mái Hiên dời đồ đi không?"
Mấy người vừa thăm dò từng tầng, vừa nghị luận ầm ĩ. Cả tòa cao ốc trống rỗng, ngoài một chút giấy tờ lộn xộn, không còn gì.
Mấy người nhanh chóng lên đến tầng trên cùng, thấy tầng này bị khóa rất kỹ.
"Anh em, tầng này chắc chắn có đồ, khóa còn chưa bị mở."
Sau khi đi khắp tòa nhà lớn, cuối cùng nhìn thấy chút bóng dáng vật tư, lập tức hưng phấn phá cửa cạy khóa.
Bận rộn một hồi lâu, cuối cùng cũng mở được cửa.
Bên trong không có cửa sổ, tối đen như mực. Người dẫn đầu vội vàng bật đèn pin mang theo.
"Mẹ kiếp! Cái gì thế này?!"
Đập vào mắt là một phòng thí nghiệm cỡ lớn, khắp nơi đều là đủ loại dụng cụ và thuốc thử.
Mấy người lục tung cả tầng lầu, mỗi gian phòng đều là phòng thí nghiệm lớn nhỏ khác nhau.
Ngoài đủ loại dụng cụ thí nghiệm và hóa chất thuốc thử, đừng nói là đồ ăn, đến một sợi tóc cũng không có.
Cả đám người thất vọng.
Người cầm đầu điên cuồng gõ vào đầu đàn em bên cạnh.
"Đồ ngốc, còn bảo bên này vật tư phong phú, đốt bao nhiêu dầu chạy thuyền đến đây, chẳng thu được gì!"
Người kia nhăn nhó mặt mày, tủi thân đến mức sắp khóc: "Em tưởng khu Khoan Thành này chưa ai đến."
Người bên cạnh khuyên giải: "Thôi đi, dù sao tôi cũng tìm được không ít thứ ở khu bên trong. Chuyện này không trách cậu ta được, ai mà ngờ tập đoàn Thái Mái Hiên lại dời hết đồ đi."
"Sao cậu chắc chắn là tập đoàn Thái Mái Hiên dời đi?"
"Chắc chắn là tập đoàn họ tự chuyển đi chứ! Chứ không lẽ có thằng dở hơi nào, lục soát vật tư mà đến cả bàn ghế cũng vác đi à? Đến cả phòng nghỉ của nhân viên cũng dọn!"
"Bất kể là ai lấy đi, tóm lại ở đây chẳng còn gì, chúng ta đừng lãng phí thời gian nữa."
Một nhóm người tranh cãi vài câu, ủ rũ rời đi.
Trong không gian, An Nam đang nhắm mắt tận hưởng trên ghế sofa massage.
Nàng nhìn đồng hồ đeo tay, tính toán thời gian cũng gần hết, chuẩn bị ra ngoài xem sao.
"Phú Quý! Đi thôi!"
An Nam vừa đi ra khỏi biệt thự, vừa gọi chó.
Ngoài bãi cỏ trống trơn, không thấy bóng dáng Phú Quý đâu. An Nam kinh ngạc tìm kiếm khắp nơi, cuối cùng tìm thấy nó ở bên hồ nước phía sau biệt thự.
Chỉ thấy nó lim dim hai mắt, ưỡn cái bụng tròn xoe nằm trên mặt đất, lưỡi thè ra ngoài.
Đây là tư thế ngủ gì vậy?
An Nam đi tới gọi nó: "Phú Quý, tỉnh dậy đi."
Phú Quý ngẩng đầu, gật gù đắc ý cười ngây ngô với An Nam, sau đó lẩm bẩm một tiếng, dụi vào chân nàng làm nũng.
An Nam dở khóc dở cười, tên này sao lại say xỉn thế này?
Nàng nhìn quanh, không phát hiện có gì khả nghi, bèn ngồi xổm xuống, bốc một nắm nước suối, ngửi thử.
Không có mùi rượu mà?
Tên nhóc này uống cái gì mà say đến thế này.
"Phú Quý, ngươi say hả?"
Phú Quý xoa cái bụng tròn vo, cười hếch mép, ra hiệu nó không sao.
Cũng gần một tiếng vào không gian rồi, nhất định phải ra ngoài thôi.
Nàng quan sát trạng thái của Phú Quý một hồi, xác nhận nó không có gì nguy hiểm, trực tiếp cất nó vào ba lô, lách mình ra khỏi không gian.
Vừa ra khỏi không gian, nàng đã đứng ở trên bậc thang, bước hụt một bước, suýt nữa thì ngã.
Chuyện gì thế này, vừa rồi mình vào không gian ở chỗ này sao?
An Nam gãi gãi đầu.
Nàng nhớ là ở trên sân thượng mà, sao vừa ra đã ở trên bậc thang rồi?
Không thể nghĩ nhiều, nàng rón rén lên lầu xem xét. Cửa tầng mười bảy đã được mở ra, bên trong yên tĩnh không một tiếng động.
Xem ra người đã đi rồi.
An Nam cẩn thận kiểm tra một lượt, xác nhận không có ai, mới yên tâm bắt đầu đi dạo.
Tầng này có rất nhiều hóa chất thuốc thử, đỏ đỏ xanh xanh, nàng cũng không hiểu chúng là gì.
Chỉ có một số loại đơn giản như axit sunfuric đặc, axit clohydric là nàng nhận ra, còn lại thì không biết dùng để làm gì.
Không quan trọng, cứ thu hết vào không gian. Kèm theo những dụng cụ thí nghiệm kia, tất cả đều bỏ vào túi.
Từ khi bước vào mạt thế, nàng nhìn cái gì cũng thấy như bảo bối không thể tái sinh, biết đâu ngày nào đó lại dùng đến.
Dù sao không gian cũng đủ lớn, cứ thu là xong.
Trong nháy mắt, cao ốc Thái Mái Hiên đã bị càn quét sạch sẽ, An Nam bước chân nhẹ nhàng xuống lầu rời đi.
Ra khỏi cao ốc, nàng lái thuyền trở về nhà. Không ngờ, đi chưa được bao lâu, đột nhiên nghe thấy phía trước một trận hỗn loạn...

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất