Chương 27: Đói Đến Phát Cuồng, Hàng Xóm Nổi Loạn
1302, Tôn Bằng tổ chức cuộc họp cư dân trong tầng, bàn bạc đường sống sót.
Ngoại trừ tầng 14 của An Nam và mẹ con Triệu Bình An ở tầng 15, mọi người đều có mặt đông đủ. Bụng đói cồn cào, đám người tụ tập một chỗ, ai nấy đều xanh xao vàng vọt.
"Hôm nay mà không có gì bỏ bụng, chúng ta chết đói mất thôi."
"Còn đâu ra đồ ăn nữa chứ, mấy văn phòng trên mặt đất kia lục soát hết rồi."
"Nhà tôi đến cái dây lưng cũng gặm sạch rồi."
Tôn Bằng im lặng quan sát mọi người bàn tán một hồi, khi mọi người dần im tiếng, hắn mới nhỏ giọng nói: "Mọi người có để ý không, tầng 15 với tầng 14 hầu như chẳng thấy đi kiếm đồ ăn?"
Đám người lập tức im bặt.
Đúng thế!
An Nam ở tầng 14 chỉ ra ngoài có một lần, da dẻ mịn màng, mặt mày hồng hào, đến sợi tóc cũng bóng mượt, nhìn là biết sống sung sướng thế nào rồi.
Mẹ con tầng 15 thì càng chẳng thấy ló mặt ra bao giờ.
"Nhà bọn họ chắc chắn trữ rất nhiều lương thực! Nhiều đến mức chẳng cần ra ngoài kiếm ăn!"
"Bọn họ quá đáng lắm, chúng ta sắp chết đói đến nơi, mà nhà họ còn ôm khư khư bao nhiêu là đồ ăn?"
"Hay là chúng ta đến xin họ chia bớt vật tư đi. Đều là hàng xóm cả, sao lại ích kỷ hưởng thụ một mình như thế?"
"Nhưng mà cái cô An Nam ở tầng 14 kia là đồ biến thái cuồng sát nhân..."
Nhắc đến An Nam, đám người lại im lặng một lát.
Ai nấy đều không hẹn mà cùng nhớ lại cảnh tượng đẫm máu trong thang máy, cùng đôi mắt trợn trừng của anh em nhà họ Lưu.
Ám ảnh tâm lý quá lớn.
"Hay là chúng ta lên tầng 15 xem sao đã..."
Chọn quả hồng thì phải chọn quả mềm mà bóp.
"Cậu nói đúng, chúng ta lên tầng 15. Nhà hắn lâu như vậy rồi không đi ra, khéo còn đủ đồ cho chúng ta ăn no mấy ngày ấy chứ."
Mọi người như nhìn thấy tia hy vọng sống sót, lập tức khí thế hừng hực kéo nhau lên tầng cao nhất.
Rõ ràng đã đói đến chẳng còn sức lực, nói chuyện cũng hụt hơi, giờ lại như phát cuồng mà phấn khởi.
"Lên tầng 15 chia lương thực!"
"Không ai phải chết đói!"
An Nam trong phòng nghe rõ mồn một tiếng hò hét của bọn họ ngoài hành lang.
Cô khẽ nhíu mày: Xem ra đám người này đói quá hóa điên rồi.
Nhưng vì không phải nhắm vào cô, cô cũng lười xen vào chuyện người khác. Chỉ cần dám xông vào nhà cô, cô sẽ cho bọn họ biết tay.
Kiếp trước đám người này cũng từng lên tầng 15 lấy lương thực, chỉ là An Nam không tham gia, dẫn theo anh em Bạch Văn Bân đi ra ngoài kiếm đồ.
Một là khi đó cô còn chút lương tâm, không muốn ức hiếp hàng xóm.
Hai là cô cảm thấy sói nhiều thịt ít. Đồ của một nhà, làm sao mà chia đủ cho nhiều người như vậy được. Chi bằng ra ngoài thử vận may còn hơn.
Đợi cô cùng Bạch Văn Bân, Tiền Oanh Nhi mang mấy túi mì sợi về thì hành lang đã yên ắng trở lại.
Tuy không rõ chuyện gì đã xảy ra, nhưng mẹ con tầng 15 đến tận thời kỳ cực nóng mới ra khỏi nhà, khỏe mạnh rời đi.
Hiển nhiên đám hàng xóm đã thất bại.
Trong lúc An Nam hồi tưởng lại, mọi người đã đến tầng 15.
Cánh cửa thép không gỉ trong thang máy không nằm ngoài dự đoán là bị khóa trái, mấy thanh niên trai tráng xông lên trước, dùng xà beng cạy mấy cái là xong.
Tôn Bằng đi đầu đến trước cửa 1501, ra vẻ nhã nhặn lịch sự gõ cửa:
"Xin chào, chúng tôi là hàng xóm ở dưới tầng."
Bên trong không có tiếng trả lời.
Hắn tiếp tục gõ: "Triệu Bình An có nhà không? Tôi là tổ trưởng, muốn tìm cậu nói chuyện."
Trong phòng vọng ra một giọng nam ôn hòa: "Xin lỗi, không tiện mở cửa. Có gì cứ nói thẳng đi."
Tôn Bằng quay đầu nhìn đám người phía sau.
Ai nấy đều xơ xác như cỏ khô, gò má hóp lại, trong mắt ánh lên vẻ khát khao.
Hắn hắng giọng: "Là thế này, mọi người trong nhà đều hết đồ ăn rồi, muốn mượn cậu chút lương thực."
Triệu Bình An đáp từ trong nhà: "Xin lỗi, tôi không giúp được mọi người đâu, nhà tôi cũng chẳng có bao nhiêu."
Là một người mê mạt thế, Triệu Bình An hiểu rõ cách sinh tồn: Thánh mẫu không có kết cục tốt.
Cho nên hắn chẳng đời nào đem lương thực của mình ra chia sẻ.
Nghe thấy câu trả lời, lập tức có người phía sau nhao nhao lên: "Cậu nói dối! Mẹ con cậu có bao giờ ra khỏi nhà đâu, chắc chắn còn đầy đồ ăn!"
"Đúng thế, có mà giấu làm gì, lấy ra chia cho mọi người cùng ăn đi!"
"Hai mẹ con nhà cậu ác độc thật! Muốn trơ mắt nhìn chúng tôi chết đói hết à!"
Mọi người càng nói càng hăng, nhiều người xúc động xông lên trước, ra sức đập cửa.
Tôn Bằng thấy thế, mắt lóe lên một tia sáng, lùi về phía sau, mặc cho đám đông kích động xông lên.
Lúc này, trong nhà đột nhiên vang lên một tiếng thét lanh lảnh:
"Cút mẹ chúng mày đi! Đến trước cửa nhà bà ăn mày à! Bà là tổ tông chúng mày chắc, còn phải lo chúng mày đói no? Hay để bà xào cứt cho chúng mày ăn?"
"Khụ, mẫu thân đại nhân, giữ mồm giữ miệng."
"Giữ cái ba ba, mày đúng là đồ nhát gan, chó sủa đến nơi rồi, còn không làm gì chúng nó!"
Người bên ngoài nghe thấy tiếng chửi rủa, càng thêm kích động. Mấy người dẫn đầu vừa đập cửa, vừa dùng đồ cạy khóa.
Đột nhiên, họ cảm thấy một luồng điện mạnh mẽ chạy khắp cơ thể.
"Cửa nhiễm điện!"
Mấy người dẫn đầu bị điện giật đến run rẩy.
Người phía sau vội kéo họ ra, cũng bị điện giật theo, lập tức nhảy dựng lên như đang break dance.
Bạch Văn Bân thấy thế, vội dùng cây lau nhà bằng gỗ đẩy mọi người ra, lúc đó mới dừng lại được.
Mấy người bị điện giật đều hôn mê bất tỉnh.
Những người còn lại nhất thời không dám xông lên nữa.
Lúc này, hai người trung niên đứng lên: "Chúng ta có búa tạ đây! Tôi đập nát khóa cửa cho!"
Dứt lời, họ lập tức xông lên, đinh đinh đang đang đập phá.
Trong phòng: "Ối giời ơi! Hồ Thúy Lan này mà không ra tay, lũ ngu các người tưởng bà dễ bắt nạt à!"
"Con trai! Đưa đồ cho mẹ!"
Ngay sau đó, trên cửa đột nhiên xuất hiện một lỗ thủng.
"Đây là cái gì?" Người đang cầm búa phá cửa nhanh chóng để ý đến cái lỗ đột ngột xuất hiện này.
Vừa dứt lời, một mũi tên sắc nhọn bất ngờ bắn ra từ lỗ thủng, xuyên thẳng cánh tay hắn.
"Á!"
Người đàn ông kêu lên đau đớn, chiếc búa sắt trên tay rơi xuống chân.
"Á a a!"
Hắn kêu la thảm thiết hơn, ôm chân rên rỉ, trên cánh tay vẫn còn cắm một mũi tên.
Mọi người giật mình, còn chưa kịp phản ứng thì lại một loạt tiếng xé gió vang lên, từng mũi tên nhanh như chớp bắn ra, những người đứng phía trước đều trúng chiêu.
Có người bị bắn trúng vai, có người bị bắn trúng đùi, xui xẻo nhất thì bị xuyên thủng lồng ngực.
"Chạy mau! Nhà hắn có nỏ!"
Bị trúng tên trong hoàn cảnh bình thường đã rất nguy hiểm, huống chi là trong thời điểm này, chẳng có bệnh viện hay thuốc men cứu chữa.
Đám người nhanh chóng hỗn loạn, nhốn nháo chạy xuống dưới.
Trốn ở phía sau, Tôn Bằng phản ứng nhanh nhất, lách người ra sau góc chết của cửa chính, ánh mắt âm trầm nhìn chằm chằm vào cửa 1501.
"Mọi người đừng hoảng, đứng nép vào hai bên cửa, cung tên bắn không tới!"