Chương 35: Mượn thuốc
An Nam đi đến hành lang nhà mình, mở lỗ châu mai trên cửa ra.
Triệu Bình An đã giúp nàng cải tiến lỗ châu mai này, bên trong có một lớp kính có thể đẩy ra, biến lỗ ngắm thành mắt mèo; đẩy lớp kính đi thì thành lỗ bắn.
An Nam nhìn ra ngoài bằng mắt mèo, thấy một bóng người không ngờ tới.
Là vợ Đầu Đinh, Sở Bội Bội.
Chỉ thấy chị ta cau mày, mặt nhăn nhó, trán ướt đẫm mồ hôi. Một tay vịn khung cửa, một tay ôm bụng, dáng vẻ đứng không vững.
Bị thương sao?
"An tiểu thư, cô có nhà không?"
An Nam vốn không muốn để ý, nhưng chợt nghĩ đến điều gì.
Cô suy nghĩ một lát, mở cửa, tay vẫn nắm chặt lưỡi lê hình tam giác, giữ vẻ cảnh giác:
"Chị làm sao vậy?"
Sở Bội Bội thấy cửa mở, mừng rỡ, vội nói:
"An tiểu thư, làm phiền cô rồi. Tôi là Sở Bội Bội ở lầu dưới, phòng 1301. Nhà cô có kháng sinh với ích mẫu không? Nếu có, có thể cho tôi mượn một chút được không?"
An Nam nhìn xuống bụng chị ta.
Nếu nhớ không nhầm, chị ta đang mang thai.
Ích mẫu cô từng cho Phú Quý dùng rồi, là thuốc hoạt huyết điều kinh, chắc chắn thai phụ không dùng được.
An Nam nhíu mày, chẳng lẽ chị ta sảy thai?
Cô tỉ mỉ nhớ lại, kiếp trước cô không có liên hệ gì với vợ chồng Sở Bội Bội, chỉ mơ hồ nhớ Đầu Đinh chết đuối khi đi kiếm đồ, không lâu sau thì Sở Bội Bội được phát hiện đã chết trong nhà.
Nhìn dáng vẻ ôm bụng mệt mỏi của Sở Bội Bội, phỏng chừng chị ta sảy thai mà thiếu thuốc, lại không có đồ ăn bồi bổ, suy yếu dẫn đến tử vong.
Sở Bội Bội thấy An Nam không nói gì, có chút ngượng ngùng: "Tôi biết tự tiện xin thuốc là đường đột, nhưng tôi thật sự không còn cách nào khác, chỉ có thể cầu cô cứu mạng."
Từ khi chồng mất, chị ta sống càng thêm khó khăn, ngày ngày mệt mỏi đi kiếm ăn, lại thiếu dinh dưỡng, thai vốn đã không ổn.
Hai hôm trước, mấy tên bịt mặt xông vào cướp, giằng co làm chị ta bị đạp ngã, ra máu luôn.
Mất con, mất chồng, Sở Bội Bội mất hết ý chí sống, nằm chờ chết.
Nhưng bất chợt, chị ta lại nhớ đến khuôn mặt Tôn Bằng.
Hắn hại chết chồng chị ta, khiến chị ta không nơi nương tựa, đứa con khỏe mạnh cũng không còn.
Vậy mà hắn vẫn sống nhởn nhơ.
Chị ta là bác sĩ, chồng là lập trình viên, một gia đình sống yên bình hạnh phúc, giờ tan nát cửa nhà.
Còn Tôn Bằng, kẻ giết người kia, vẫn đeo mặt nạ giả nhân giả nghĩa, sống khỏe re…
Trong lòng Sở Bội Bội bỗng trào dâng khát vọng sống.
Phải sống! Không thể bỏ qua như vậy!
Chị ta cố gắng phá cái thai chết lưu ra, nhưng lại không có kháng sinh hay thuốc cầm máu, không cầm cự được lâu.
Cả tòa nhà, cả khu này, nhà nào còn thuốc thì chị ta chỉ nghĩ đến An Nam và Triệu Bình An trên tầng thượng.
Cây ích mẫu chắc chắn Triệu Bình An không có, nên chị ta đến tìm An Nam thử vận may.
An Nam nhìn chị ta, không lộ cảm xúc: "Tại sao tôi phải cho chị mượn thuốc?"
Sở Bội Bội cụp mắt.
Đúng vậy, người ta dựa vào cái gì giúp mình?
Chị ta không hề bắt ép hay van xin, chỉ nói xin lỗi: "Xin lỗi, tôi đường đột quá."
Không cần nói thêm lời nhờ vả, người ta không giúp thì chị ta cũng chịu.
Lúc đến, chị ta đã không ôm nhiều hy vọng. Chưa kể đến việc An Nam vốn lạnh lùng với mọi người, cho dù người ta có vẻ mặt hòa nhã, chị ta dựa vào đâu mà đòi người ta cho thuốc?
Trong cảnh thiên tai này, mọi thứ đều quý giá, nhất là thuốc men cứu mạng.
Nếu đúng là tận thế, ai có thuốc mà chẳng giữ lại dùng.
Chị ta chán nản xin lỗi rồi định quay đi.
Chắc số mình đến đây thôi.
Không sao, coi như đã cố gắng.
An Nam bỗng gọi lại: "Chờ một chút."
Sở Bội Bội giật mình quay lại.
An Nam dùng túi áo che chắn, lấy từ trong không gian ra một tờ giấy: "Cái này, có phải chị dán lên cửa nhà tôi không?"
Tờ giấy gấp đôi, không thấy nội dung.
Sở Bội Bội: "Trước đây tôi có dán một tờ giấy lên cửa nhà cô..."
An Nam nhìn thẳng vào mắt chị ta: "Nội dung là gì?"
"Nhắc cô là có người muốn đến cướp lương thực."
Sở Bội Bội không tham gia vụ cướp. Từ khi chồng mất, chị ta đã tách khỏi nhóm trong tòa nhà, tự đi kiếm ăn.
Hôm đó chị ta ra khỏi nhà, thấy cửa phòng 1302 mở toang, hàng xóm tụ tập đông đủ.
Rồi chị ta nghe cô gái tầng 8 đề nghị mọi người đi cướp lương thực nhà cô gái sống một mình trên tầng.
Có lẽ vì cũng là phụ nữ đơn thân, chị ta thấy đồng cảm, nên đêm đó thừa lúc không ai để ý, viết giấy báo tin.
An Nam ra vẻ đã hiểu.
Thực ra An Nam đã đoán được phần nào là chị ta, nếu không hôm nay cô đã không mở cửa.
Hôm trước gần như cả xóm đến vây nhà cô, nhưng khi nãy cô nhìn qua mắt mèo thì không thấy mặt Sở Bội Bội. Nên cô nghĩ có lẽ chị ta chính là hiệp sĩ tờ giấy.
Người đã từng nhắc nhở cô ở kiếp trước.
Tờ giấy đó là chút thiện ý duy nhất cô nhận được trong kiếp trước.
Nhớ đến mối duyên hai đời này, An Nam dịu giọng:
"Cảm ơn chị đã nhắc nhở. Chị cần thuốc gì?"
Sở Bội Bội sững sờ, không ngờ một lời nhắc nhở nửa tháng trước lại mang đến cho chị ta chút hy vọng sống.
"Tôi cần kháng sinh, cephalexin, amoxicillin gì cũng được. Rồi cả ích mẫu nữa, nếu không có ích mẫu thì thuốc gì giúp tống sản dịch cũng được."
An Nam nghi ngờ: "Chị biết dùng thuốc?"
"Tôi là bác sĩ, tuy không phải sản khoa nhưng những kiến thức cơ bản thì tôi biết."
Bác sĩ?
An Nam chợt nhớ đến nét chữ nguệch ngoạc trên tờ giấy.
Giống hệt chữ của bác sĩ thời bé mỗi khi khám bệnh, toàn những đường nét rối rắm.
An Nam: "Chị đợi ở đây nhé." Nói rồi cô đóng cửa, tìm thuốc trong không gian.
Ba hộp cephalexin, hai hộp ích mẫu. Nghĩ một lát, cô lấy thêm một hộp táo đỏ kỷ tử bổ máu và một thùng nước uống 5 lít.
Đã giúp thì giúp cho trót, không thể để chị ta uống thuốc với nước lã được.
Cô mở cửa, đưa đồ cho chị ta.
Sở Bội Bội lộ vẻ không tin nổi.
Người ta cho mượn thuốc đã là ngoài sức tưởng tượng, không ngờ còn cho thêm đồ bồi bổ và nước uống.
Với An Nam, người có cả núi đồ thì những thứ này chẳng đáng gì, nhưng trong thời buổi thuốc men khan hiếm này, thuốc còn quý hơn vàng.
Hốc mắt Sở Bội Bội ươn ướt: "Cảm ơn cô."
Chị ta ngẩng lên, chân thành nhìn An Nam: "Nếu may mắn sống sót, nhất định tôi sẽ báo đáp cô."