Chương 28: Phân Phối Đồ Ăn Càng Ngày Càng Ít
Thịt heo quá nhiều, không thể vận chuyển về hết trong một lần. Ba người bèn lên núi nhặt thêm rất nhiều củi và cành cây khô, sau đó cột thịt heo vào giữa bó củi. Phải mất bốn chuyến mới vận chuyển xong.
Buổi tối, sau khi mọi người trong thôn đã ngủ say, vào khoảng chín giờ, cha mẹ của Hướng Thành và hai người kia như đã hẹn trước, đồng loạt tới cửa. Lương thực còn lại trong nhà bọn họ vốn chẳng còn bao nhiêu, nên việc con cái hôm nay vận một khối thịt heo lớn về nhà thật sự khiến họ kinh hãi. Vừa hỏi thăm, họ mới rõ tình hình. Bọn họ không phải những đứa trẻ con, nên hiểu được đạo lý đối nhân xử thế; do đó, họ liền lập tức cắt một khối thịt heo mang tới cửa biếu Hướng Du.
“Các ngươi cứ mang thịt heo về đi. Ta đã lấy phần mình nên có rồi. Chuyện trên núi, các ngươi đừng nói ra trong thôn nhé.”
Tình hình hiện tại ra sao, ba gia đình bọn họ đều rõ trong lòng. Đương nhiên, họ sẽ không ngốc đến mức đem mọi chuyện kể ra ngoài đâu.
“Chúng ta sẽ không nói đâu. Ngươi nghỉ ngơi sớm đi, chúng ta xin không quấy rầy nữa,” mấy người nhìn nhau rồi đều rời đi.
Thoáng cái đã đến ngày phân phát đồ ăn. Gần đây, do nhiệt độ xuống thấp tới âm mười lăm độ, nên mọi người trong thôn đều không lên núi đốn củi. Rất ít khi thấy có ai qua lại trong thôn.
Sau khi mở cửa phòng, một luồng khí lạnh ập thẳng vào mặt. Đầu nàng lập tức đau nhói như bị kim châm, nên Hướng Du vội kéo khăn quàng cổ lên cao, che kín nửa khuôn mặt, lúc đó mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút.
Trên đường, người đi đường từng tốp năm tốp ba, tất cả đều đi về hướng nhà thôn trưởng. Khi nàng đến nhà thôn trưởng, bên ngoài sân nhỏ nhà ông đã vây quanh mấy chục người. Mọi người tụ tập lại một chỗ, như thể việc đó có thể làm giảm bớt cái lạnh, vừa run rẩy vừa trò chuyện.
Trong sân, thôn trưởng cùng vợ ông ta, con trai và con dâu, cùng với ba đứa cháu nhỏ, đang sắp xếp lại số vật tư trong các rương gỗ.
“Xong chưa vậy thôn trưởng, chúng ta đều sắp đông cứng hết cả rồi!”
“Đúng đó! Đã phân phát cả buổi rồi, mà vẫn chưa xong sao?” mấy người vừa xoa xoa tay vừa la lớn.
“Nhanh thôi, nhanh thôi...,” thôn trưởng đáp qua loa.
Hơn mười phút sau, mọi thứ cuối cùng cũng xong. Mọi người tranh nhau chen lên phía trước, mong có thể nhanh chóng nhận đồ rồi trở về.
Lần này vật tư càng ít hơn. Lần trước còn nhận được mấy củ rau củ tươi. Hướng Du nhìn số đồ ăn mình nhận được: hai bình nước khoáng loại 500ml, hai cây xúc xích bột, một gói mì tôm dưa chua và ba gói bánh nén khô.
“Sao chỉ có thế này thôi hả? Không có rau củ sao?” Một vị đại nương trong đám người chất vấn, “Lần trước chẳng phải đều có rau củ à, sao lần này lại không có?”
“Đúng vậy! Lần trước nhận đồ ăn ít nhất còn có thể ăn no, sao lần này lại chỉ có một chút này thôi chứ?”
“Chỉ chút này mà ăn một tuần, thì ăn làm sao đây? Chẳng lẽ mỗi bữa chỉ ăn một cái bánh nén khô thôi sao?”
“Trời ơi, thế này thì sống sao đây?” Mỗi người đều lộ ra vẻ mặt sầu khổ.
Hướng Du cầm đồ vật rồi rời đi. Sang tháng thứ hai mà trong thôn vẫn còn nhận được chừng này đồ ăn, thì đã là rất tốt rồi. Đời trước, nàng từng ở trong học viện, bởi vì nơi đó là trung tâm thành phố A, người đông đúc, lại càng là khu nhà trọ giá rẻ dày đặc nhất cả nước. Đồ ăn phân phối đã không đều thì chớ nói chi, số đồ ăn ít ỏi nhận được cũng chẳng thể lọt vào bụng mình. Bị cướp giật, cướp giật lại của người khác, giết người, ăn thịt người, tất cả những điều đó về sau đã trở thành hiện tượng rất phổ biến.
“Hướng Du, ngươi chờ một chút!” phía sau truyền đến giọng nói. Hướng Du quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một người từ đầu đến chân bọc kín mít đang chạy về phía nàng.
“Là ta, Hướng Linh,” người nọ kéo tấm vải quấn trên mặt xuống. “Linh tỷ, có chuyện gì vậy?” Hướng Du nhìn quanh bốn phía.
“Cha ta hỏi ngươi, buổi tối có muốn cùng chúng ta đi vào thành tìm kiếm thức ăn không?” Vừa nói, Hướng Linh lại nhìn quanh bốn phía, rồi hạ thấp giọng. “Nhà ta có một đài radio, gần đây đài nói sau này có thể tuyết lớn sẽ không ngừng rơi trong thời gian rất dài, hơn nữa nhiệt độ không khí còn sẽ tiếp tục giảm xuống. Hai đêm trước, cha ta cùng đệ đệ bọn họ đã đi suốt đêm lên trấn tìm thức ăn, nhưng các siêu thị cùng cửa hàng tiện lợi trên trấn đều bị cướp sạch rồi, chẳng còn thứ gì nữa. Tối nay, chúng ta chuẩn bị đi suốt đêm vào trong thành xem thử. Ngươi một mình chắc chắn cũng chẳng có nhiều đồ ăn đâu, có muốn đi cùng không?”
Hai người song song bước đi rất sát nhau, lại thêm Hướng Linh hạ giọng rất thấp, nên những người phía sau căn bản không nghe thấy các nàng đang nói gì.
“Có mấy người?” Hướng Du hỏi với ngữ khí rất thản nhiên, tựa hồ căn bản chẳng để trong lòng.
“Có cha ta và đệ đệ, còn có con trai thôn trưởng cùng cha mẹ Hướng Thành. Tổng cộng sáu người. Nếu ngươi cũng đi thì sẽ là bảy người.”
“Mấy giờ xuất phát?”
“Tối nay tám giờ rưỡi, tụ họp ở nhà ta nhé!” Phía sau, vài thím đã đi tới, nên Hướng Linh vội vàng né sang một bên.
“Hướng Du à, bộ quần áo này của ngươi mua ở đâu vậy? Trông ấm hơn cái của bọn ta nhiều!” Một vị thím nhận ra Hướng Du, bà đã để ý cái áo khoác của Hướng Du từ lâu.
“Thím à, cháu tùy tiện mua trên vỉa hè thôi, làm gì tốt như thím nói. Nhìn có vẻ ấm áp, nhưng thật ra còn chẳng bằng cái của thím đang mặc đâu.”
“Ngươi cứ nói đùa thôi! Thật sự cho là thím không biết nhìn hàng hả?”
“Thím à, thím ăn muối còn nhiều hơn ăn cơm, mắt nhìn hàng chắc chắn tinh hơn cháu nhiều. Thím xem chất liệu này của cháu, nó có thể giữ ấm được sao?”
Vừa nói, Hướng Du liền vén tay áo lên. Thím kia ghé sát vào nhìn kỹ, rồi trực tiếp lắc đầu, lộ ra vẻ mặt ghét bỏ. Loại chất liệu này bà chưa từng thấy qua, nhưng trông có vẻ khó giữ ấm. Hướng Du bèn thu lại biểu cảm trên mặt. Chiếc áo khoác nàng đang mặc không phải áo bông, mà là áo chống lạnh chuyên dụng, mặc vào vừa thoáng khí lại vừa chống rét, trông mỏng hơn áo bông một chút.
Sau khi trở về nhà, Hướng Du bỏ số đồ vật hôm nay nhận được vào không gian, tiện thể nhìn thoáng qua số rau củ và gạo đang trồng trong không gian. Gạo đã ngả vàng toàn bộ, phỏng chừng chỉ mấy ngày nữa là có thể thu hoạch. Các loại rau củ khác đã chín, có thể hái được rồi, hơn nữa cái nào cái nấy đều rất lớn và tươi ngon. Có mảnh đất đen màu mỡ này, sau này nàng hoàn toàn có thể an tâm về chuyện đồ ăn.
Ở bên cạnh vườn rau, Hướng Du lại mở thêm một luống đất, rồi gieo một ít hạt giống trái cây vào đó, nào là táo, lê, dâu tây, việt quất... Sau khi làm xong vườn trái cây, Hướng Du tiện tay hái một ít cải trắng, bỏ vào máng cho heo ăn, nhìn những chú heo con trắng trẻo, mũm mĩm. Hướng Du lộ vẻ mặt vui mừng, “Ăn đi, ăn nhiều một chút nhé... thịt kho tàu, hấp, heo sữa nướng...”
Những chú gà con và vịt con mua từ chợ nông sản trước đây cũng dần lớn lên, lớp lông vàng trên người chúng cũng đã rụng hết. Hướng Du hái một ít bắp tươi đút cho chúng ăn. Vỏ và lõi bắp đều được chặt vụn, đút cho dê bò, không hề lãng phí chút nào.
Chẳng mấy chốc đã đến tối. Hướng Du sắp xếp đồ đạc. Cây cung hợp chất cao bằng nửa người được nàng đeo thẳng lên lưng. Cây cung hợp chất này của nàng có uy lực hàng chục pound. Nếu điều chỉnh dây cung ngắn một chút, nó còn có thể mạnh hơn, thậm chí ngay cả bình khí chữa cháy cũng có thể xuyên thủng. Quả thực là một vũ khí sắc bén để giết người, mang theo thứ này khiến nàng cảm thấy an toàn hơn.
Trong ba lô, nàng bỏ mấy gói bánh nén khô, cùng với hai bình nước, một gói mì tôm và thịt hộp ăn liền, còn có một cái bếp cồn. Hướng Du nhìn số đồ còn lại trong phòng, trực tiếp thu chiếc bếp lò vào không gian. Số gạo để trong một góc cũng được thu vào nốt. Trong phòng trống rỗng, không còn lưu lại bất cứ thứ gì.
Đúng tám giờ rưỡi tối, Hướng Du liền đi thẳng sang sân nhà bên cạnh.