Thiên Vu

Chương 390: Thiên nhiên thẩm phán

Răng rắc! Răng rắc! Răng rắc!

Linh luân mênh mông quay ngày càng nhanh, tiếng thương cổ càng lúc càng gắt. Nguyên Thất Tinh Tiểu linh giới xao động, lắc lư trái phải, xóc nảy lên xuống. Trong phút chốc như thể Thất Tinh Tiểu linh giới điên đảo, mười vạn người trên khán đài vòng tròn gào thét, bất chấp tất cả co giò chạy trốn.

Ngụy đại tổng quản đứng trong không trung, lòng còn sợ hãi nhìn Thất Tinh Tiểu linh giới lắc lư, lão thấy dau đầu tê dại, lạnh sống lưng.

Ngụy đại tổng quản quát to:

- Trần Lạc, tuy ngươi thành tựu thiên nhiên tử nguyên nhưng pháp tắc thất tinh chúa tể Tiểu linh giới phương này, khống chế sinh tử của ngươi. Lão phu khuyên ngươi đừng chống cự vô vị, lập tức bó tay chịu trói đi!

- Ha ha ha ha ha ha!

Tiếng cười bá đạo của Trần Lạc ầm vang, đôi mắt đỏ rực quét qua, bễ nghễ thiên hạ, ngạo thị thương khung.

Trần Lạc nét mặt sa sầm nói:

- Chỉ là pháp tắc thất tinh nho nhỏ, lão tử không để vào mắt. Hôm nay lão tử cho các ngươi mở mắt, dùng pháp tắc thiên nhiên đối kháng pháp tắc thất tinh chúa tể phương Tiểu linh giới này!

Trần Lạc gầm lên, trong kế hoạch ám quang ngàn thước một cột dung nham thô ngàn thước bắn lên trời như núi lửa phun trào.

Bùm bùm bùm bùm bùm!

Từng cột dung nham nối tiếp nhau, nguyên Thất Tinh Tiểu linh giới xuất hiện từng cột núi lửa.

Loạn, rối loạn. Thất Tinh Tiểu linh giới rối loạn hoàn toàn. Mỗi một tấc đất, mỗi một vật kiến trúc rung lắc bần bật, khắp nơi là cột dung nham như tận thế buông xuống. Mọi người gào rống chạy tứ tán.

Ngụy đại tổng quản hét chói tai:

- Áp chế, áp chế cho ta!

Vù vù vù vù vù!

Sơn mạch cầu vồng biến to như góc trời rơi xuống.

Trần Lạc lắc người giơ cao hai tay lại chống pháp tắc thất tinh, khí thôn sơn hà, uy vũ bất phàm, như chiến thần bất bại hai tay che trời.

- Muốn áp chế lão tử? Đúng là mơ ước viễn vông!

Thiên nhiên nơi đây lấy Trần Lạc làm trung tâm sinh ra biến dị. Mây đen dày đặc, cuồng phong mưa rào, trời trăng quay vòng, phong lôi vũ điện luân phiên xuất hiện, như thiên quân vạn mã ngăn lại góc trời cầu vồng, phát ra tiếng nổ đì đùng.

Các đại nhân vật Trung Ương học phủ tụ tập trong hư không, ai nấy như kiến bò trên chảo nóng, biểu tình kinh hoàng, sốt ruột. Các đại nhân vật Trung Ương học phủ không ngờ Trần Lạc hung hãn như vậy, dùng pháp tắc thiên nhiên đối kháng pháp tắc thất tinh, bây giờ áp chế hắn tương đương với áp chế thiên nhiên phương Tiểu linh giới này. Vậy thì dù có trấn áp được Trần Lạc e rằng Thất Tinh Tiểu linh giới sẽ thành phế tích, cái giá quá lớn.

- Áp chế! Mạnh mẽ áp chế hắn!

Một số cao tầng rực cháy lửa giận, hận không thể lăng trì Trần Lạc thành nhiều mảnh.

Có đại nhân vật còn lý trí, quát to:

- Không thể tiếp tục áp chế, sẽ hoàn toàn hủy Thất Tinh Tiểu linh giới. Mau ngừng lại! Chúng ta không liều mạng với hắn nổi!

Đúng là không liều được, vì bây giờ Thất Tinh Tiểu linh giới hoàn toàn lộn xộn, khắp chốn điên đảo, toàn là cột dung nham đỏ. Thiên nhiên nơi đây rối loạn, Thất Tinh Tiểu linh giới xinh đẹp bây giờ sắp bị hủy hoại.

Các đại nhân vật Trung Ương học phủ tức giận mắt đỏ ngầu, bây giờ bọn họ chỉ có một ý niệm là hoàn toàn áp chế cuồng đồ Trần Lạc, nếu không thì sau này Trung Ương học phủ sẽ là trò cười trong thiên hạ. Vì vinh dự của Trung Ương học phủ không tiếc mọi giá phải áp chế Trần Lạc!

- Áp chế! Bất chấp tất cả áp chế hắn! Không tiếc huy Tiểu linh giới!

- Hắn không chống chọi được bao lâu, linh lực sắp hao hết. Cho dù hắn thành tựu thiên nhiên tử nguyên, một khi không có linh lực duy trì cũng không làm nên chuyện gì, tiếp tục áp chế! Không thể ngừng!

- Ha ha ha ha ha ha!

Tiếng cười Trần Lạc từ bốn phương tám hướng vọng đến, chấn Thất Tinh Tiểu linh giới càng điên đảo, cột trụ dung nham bắn lên.

- Một đám ếch ngồi đáy giếng, linh lực của lão tử liên miên không dứt, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu, các ngươi làm gì được ta?

Trần Lạc gầm rống như dã thú, há mồm, các lỗ chân lông đều mở ra.

Trần Lạc nghiêm nghị quát to:

- Mở mắt chó của các ngươi ra xem! Lão tử tu luyện Thôn Thiên Phệ Địa, trên nuốt trời trăng sao, dưới nuốt tinh hoa vạn vật!

Công pháp Thôn Thiên Phệ Địa vận chuyển, ánh sáng quanh người Trần Lạc ngưng tụ thanh cái mồm khổng lồ hút mạnh. Tất cả vật kiến trúc trong đấu trường thí luyện chớp mắt mất ánh sáng, như trải qua thiên thu vạn đạo trong một giây. Tất cả tàn phá không chịu nổi, khi gió mạnh lướt qua, các kiên trúc đều thành tro bay theo gió. Đấu trường thí luyện xa hoa, to lớn biến mất, biến mất sạch sẽ không còn chút gì.

- Thôn... Thôn Thiên Phệ Địa!

- Trời, tiểu tử này còn tu luyện kỳ công cái thế Thôn Thiên Phệ Địa!

Trong lòng các đại nhân vật Trung Ương học phủ phức tạp chưa từng có. Hai linh nguyên Đại Nhật linh nguyên, Thái Âm linh nguyên, ba phân thân, linh luân mênh mông, Vạn Diệu chi môn, uy lực biến dị dung nham cuồng bạo, thái cực diễn sinh, thành tựu đại tự nhiên tử nguyên, Thôn Thiên Phệ Địa... Một chuỗi chấn kinh kích thích tư duy các đại nhân vật Trung Ương học phủ, bọn họ cảm thấy ngày hôm nay bị kích động nhiều hơn nửa đời người.

Mặt Ngụy đại tổng quản trắng không còn chút máu, cảm xúc cực kỳ xích động điên cuồng rít gào:

- Đừng áp chế nữa, ngừng lại! Mau ngừng áp chế!

- Lão Ngụy, không thể ngừng, nếu không thì sau này Trung Ương học phủ chúng ta sẽ thành trò cười.

- Nếu không thì làm sao?

Mặt Ngụy đại tổng quản đỏ gay trợn to mắt, tức giận quát:

- Ngươi không nhìn thấy tiểu tử này tu luyện Thôn Thiên Phệ Địa? Thứ này trên nuốt trời trăng sao, dưới nuốt tinh hoa vạn vật! Mọi thứ đều thuộc về hắn, linh lực của hắn liên miên không dứt, chúng ta làm sao áp chế?

Đúng vậy, làm sao áp chế?

Linh lực của tiểu tử này liên miên không dứt, lại thành tựu thiên nhiên tử nguyên, chúa tể pháp tắc tự nhiên phương này, áp chế như thế này? Tạm không nhắc đến có áp chế hắn được không, dù làm được cuối cùng Thất Tinh Tiểu linh giới sẽ tan vỡ.

Thái độ Ngụy đại tổng quản cứng rắn khiến pháp tắc thất tinh ngừng lại, cầu vồng phủ lên bầu trời cũng biến mất. Thất Tinh Tiểu linh giới ngừng điên đảo, cột dung nham ngừng phun trào, ngũ hành âm dương trong thiên nhiên ngừng thác loạn.

Tuy nhiên Thất Tinh Tiểu linh giới phong cảnh xinh đẹp, khí hậu hợp lòng người đã không còn. Chỉ có phế tích, củi đen, hỗn độn, gồ ghề, thủng lỗ chỗ. Đây đau phải Thất Tinh Tiểu linh giới, càng như chiến trường hai phe đối chọi.

đấu trường thí luyện xa hoa to lớn lúc trước đã biến mất, biến thành đất cằn sỏi đá, sa mạc đỏ thẫm. Mười vạn người chạy trốn chật vật như dân chạy nạn, tốp năm tốp ba đứng phía xa rung động, kinh sợ, hoảng hốt.

Trần Lạc, thanh niên áo lam đứng trong sa mạc, vạt áo bay trong gió, tóc bay rối, khuôn mặt trắng nhu tràn ngập tức giận. Đầu chân mày troe kiệt ngạo, khóe môi cong lên cuồng ngạo. Đôi mắt đỏ rực như lửa vực sâu rực cháy nhìn qua, ánh mắt bá đạo, ngạo thị chúng sinh, bễ nghễ vô cùng xuyên suốt trời và đất.

Tĩnh, rất tĩnh lặng.

Bỗng có tiếng chuông từ đâu vọng đến.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất