Thiếp Thân Đặc Công

Chương 274: Giết tới tận cửa

Bão táp kéo dài mấy giờ, cuối cùng dần dần biến nhỏ, trở thành cơn mưa róc rách.

Mà lúc này, sắc trời cũng đã tối, nhìn đồng hồ đã là 7 giờ 30 phút.

Một chiếc Benz R6 màu đen chạy như bay trong mưa, chiếc xe Benz màu đen này đầu xe đã nát tan, bất quá nhìn chủ nhân của chiếc xe này cũng không để ý tời, vẫn lái xe chạy như bay trên đường phố.

Phương Dật Thiên ngồi hút thuốc bên trong xe, từng làn sương khói lượn lờ ẩn hiện một khuôn mặt kiên cường có chút cô đơn.

Chỗ ngồi sau xe đã không còn thấy tay súng bắn tỉa nữa, tất nhiên không phải Phương Dật Thiên đã giết hắn, mà là đưa hắn dời đi nơi khác.

Dưới sự bức cung của hắn, tay súng bắn tỉa đem tất cả những gì biết rõ khai hết, mà hắn cũng dùng di động đem lời khai của tay súng bắn tỉa thu lại hết.

Trên thực tế, một khi rơi vào trong tay hắn đối thủ không thể không ngoan ngoãn mà khai ra hết, hồi còn ở Hoa quốc Long Tổ hắn đã đem tất cả các hình thức bức cung hiểu rõ, vô luận xương cốt cứng rắn cỡ nào lọt vào trong tay hắn cũng phải mềm ra.

Sau khi tay súng bắn tỉa khai hết, Phương Dật Thiên đã đem hắn dấu ở một nơi khác, bởi vì ở ngày sau tay súng bắn tỉa này sẽ là nhân chứng quan trọng để đối phó với Dương Tuấn, hắn đương nhiên sẽ không để cho tay súng bắn tỉa bị diệt khẩu.

Mà hắn giấu tay súng bắn tỉa ở một công xưởng máy móc ngoài ngoại ô thành phố, hắn quen biết với ông chủ Trương của công xưởng này. Hắn cùng này lão bản xem như bạn bè nhiều năm, từ hồi mấy năm trước, ông chủ Trương này cũng là một nhân vật dữ dằn, ở biên giới Myanmar, Lào tổ chức buôn lậu, buôn bán súng ống đạn dược lập nghiệp, cũng là đao kiếm đổ máu cùng vô số nhân vật hung ác.

Phương Dật Thiên cùng ông chủ Trương này lúc đầu cũng không phải là hòa thuận, cuối cùng lại biến thành bạn bè tương giao tâm đầu ý hợp.

Bốn năm trước, ông chủ Trương rửa tay chậu vàng (nghi thức rút khỏi giang hồ đấy mà), thay hình đổi dạng mở một công xưởng gia công máy móc, từ biệt quá khứ súng ống đạn dược năm tháng phân tranh, về hưởng thụ cuộc sống an nhàn vừng vàng.



Từ khi Phương Dật Thiên đến thành phố Thiên Hải cũng từng đi tìm ông chủ Trương uống rượu vài lần. Lần trước ở trên xe bus gặp Hạ Băng, sau đó túi tiền của Hạ Băng bị một tên trộm vặt móc mất, Phương Dật Thiên đuổi theo tên trộm này, bất quá cuối cùng Phương Dật Thiên cũng không có làm khó tên trộm này, hơn nữa còn giới thiệu hắn tới công xưởng của ông chủ Trương làm việc.

Tên trộm vặt kia chính là Trần Hậu, lúc Phương Dật Thiên trói tay súng bắn tỉa lôi tới công xưởng này còn gặp mặt Trần Hậu nữa , Trần hậu chân thành gọi Phương ca Phương ca, giọng nói cảm kích không cần nói cũng biết.

Phương Dật Thiên kéo tay súng bắn tỉa đến công xưởng máy móc này, giải thích lý do với ông chủ Trương, ông chủ Trương không nói hai lời lập tức nhận lời, cũng hỏi Phương Dật Thiên có phải gặp phiền toái gì hay không, nếu gặp phiền toái hắn có thể gọi người chạy tới hỗ trợ. Ông chủ Trương tuy nói từ bỏ dĩ vãng súng ống đạn dược, nhưng là vẫn có quan hệ với vài nhân vật lớn mặt, hắn vẫn quen biết không ít tên hung ác giết người không chớp mắt, tùy lúc gọi sự trợ giúp đều có thể.

Bất quá Phương Dật Thiên vẫn cự tuyệt ý tốt của ông chủ Trương, trải qua mấy năm nay cố gắng, ông chủ Trương lão đã dần dần thoát ly dĩ vãng năm tháng phân tranh, hắn cũng không hy vọng ông chủ Trương vì hắn mà lại bị cuốn vào giữa đủ loại rắc rối.

Ông chủ Trương có thể hứa hẹn thay hắn chăm sóc tốt cho tay súng bắn tỉa kia, hắn đã thực cảm động rồi, những chuyện kế tiếp hắn tự mình giải quyết cùng được rồi.

Khu biệt thự Cảnh Hồ, trong biệt thự Trần gia, hai hàng lông mày của Dương tuấn nhíu lại ngồi ở ghế sa lon trong biệt thự đại sảnh, Trần Khải ngồi bên cạnh cũng là vẻ mặt sốt ruột.

Sắc mặt Dương Tuấn có vẻ tái nhợt, trong ánh mắt chứa một tia tức giận, đột nhiên, hắn đột nhiên vươn tay tới bàn trà lấy chiếc điện thoai di động, nhanh chóng bấm một dãy số, bất quá không ngoài dự đoán, trong điện thoại vang lên tiếng nhắc nhở "Thuê bao quý khách vừa gọi hiên không liên lạc được, xin quý khách..."

"Fuck! Tên này con mẹ nó đang giở trò quỷ gì!" Dương tuấn trong lòng bực bội, hung hăng ném di động trong tay lên ghế sa lon.

"Vẫn tắt máy sao?" Trần Khải thăm dò hỏi.

"Con mẹ nó, tên này rốt cuộc đang giở trò quỷ gì, từ hai tiếng trước đến bây giờ, điện thoại di động của hắn vẫn ở trạng thái tắt máy, cũng không thấy hắn gọi đến một lần, fuck!" Dương tuấn tức giận nói.


"Dương ca, có thể là điện thoại di động của hắn hết pin, hắn luôn luôn theo dõi tiểu tử kia, di động hết pin chắc là cũng không có thời gian đỗ xuống gọi điện, chúng ta chờ một chút nữa xem sao." Trần Khải nói.

Chuyện cho tới mức này, Dương Tuấn trong lòng cũng chỉ có thể nghĩ như vậy để an ủi mình, bất quá trong lòng hắn vẫn là có một chút bất an, hắn thầm nghĩ người của hắn phái đi theo dõi liệu có phải bị Phương Dật thiên phát hiện rồi không? Hơn nữa có thể lúc này, tay súng bắn tỉa đó có thể đã rơi vào trong tay Phương Dật Thiên rồi?

Nhưng là, cho dù bị Phương Dật Thiên phát hiện thì tay súng bắn tỉa kia cũng có thể trốn thoát chứ, huống hồ trong người hắn còn có súng, không đến nỗi ngay cả năng lực phản kháng cũng không có, càng không có khả năng không kịp gọi điện thoại nói rõ một chút tình huống a!

Lúc này, từ trong biệt thự một thanh niên đầu cua tóc đỏ, hắn đúng là lái xe riêng kiêm bảo tiêu của Dương Tuấn - Vương Bằng

Dương Tuấn nhìn thấy Vương Bằng mở miệng hỏi: "Người của Cửu Gia bên kia đều chuẩn bị xong rồi chứ?"

"Hỏa Xà ca đã chuẩn bị nhân thủ cho chúng ta, Cửu Gia cũng ngầm đồng ý, bên ngoài biệt thự còn có bốn người của Hỏa Xà ca, một khi hành động Hỏa Xà ca bên kia cũng sẽ cử bảy tám người lại đây trợ giúp." Vương Bằng nói.

Dương Tuấn nghe vậy gật gật đầu, bất quá khuôn mặt vẫn là bình tĩnh, hắn cực kỳ không vui nói: "Vấn đề là hiện tại căn bản không có một chút tin tức nào của tên đang theo dõi Phương Dật Thiên, cứ như biến mất không còn chút dấu vết nào cả, tên kia không có tin tức chúng ta cũng không thể biêt được hướng của tiểu tử kia a!"

"Dương ca, chờ một chút đi, có lẽ tình huống của bên đó hơi phức tạp, bất quá chúng ta cũng không đã xảy ra chuyện gì mà tên kia không gọi điện về thông báo được." Vương Bằng vội vàng nói.

Dương Tuấn gật gật đầu, chính hắn cũng không có phương pháp gì hay hơn để xử lí, chỉ có thể là tiếp tục ngồi đợi.

Lúc này, bên ngoài biệt thự mơ hồ truyền đến vài âm thanh khác thường, Dương Tuấn, Trần Khải cùng Vương Bằng ngồi trong biệt thự sắc mặt đều ngẩn ra. Trong lúc đó, từng tiếng rú thảm thiết nương theo tiếng mưa gió bên ngoài truyền tới, Dương Tuấn biến sắc, đứng bật dậy, mà Vương Bằng cũng đứng lên, đang muốn nhanh chóng chạy ra bên ngoài xem có chuyện gì. Nhưng là — "Phanh"! Cánh cửa lớn của biệt thự bị một cước đá văng ra, một khuôn mặt lười nhác hiện ra, mơ hồ mang theo vẻ cà lơ phất phơ(bát nháo, ba lăng nhăng) và không kiên nhẫn. Trong miệng hắn ngậm điếu thuốc, mím môi hút một hơi, ánh mắt sắc bén như đao hướng vào trong biệt thự đảo qua, rồi sau đó chậm rãi đi vào! Đúng là Phương Dật thiên! Thấy rõ người đến là Phương Dật Thiên, ba người trong biệt thự toàn bộ đều ngơ ngẩn, Dương Tuấn sắc mặt lại càng khó coi thảm hại, trong ánh mắt cơ hồ nổ bắn ra một cỗ lạnh lẽo và phẫn nộ. Mà một bên là Trần Khải, trên mặt vừa kinh vừa sợ, hai tay nắm chặt, kì thực nội tâm hắn đang rất sợ hãi.


Vương Bằng nhìn Phương Dật Thiên, trong mắt hàn mang chợt lóe, cả người giống như một con báo mạnh mẽ lao tới Phương Dật Thiên, xem ra là muốn bất chấp tất cả tiên hạ thủ vi cường, đánh bại Phương Dật Thiên trước rồi nói sau.

Vương Bằng vừa tới gần liền mãnh liệt quét chân, đá về phía mặt của Phương Dật Thiên. Phương Dật Thiên lại hít một hơi thuốc lá, cánh tay trái đưa lên nhẹ nhàng bâng quơ chặn cú đá của Vương Bằng, nhưng Vương Bằng đột nhiên nhảy lên, đùi phải bổ ngang, quét về phía cổ Phương Dật Thiên!

Trong mắt Phương Dật Thiên chợt lóe hàn quang, lắc đầu cười lạnh, trong mắt hắn, chiêu công kích này của Vương Bằng sơ hở rất nhiều.

Chỉ thấy thân thể Phương Dật Thiên thoáng hướng về sau rút lui, liền đó, đùi phải hắn thuận chiều đá lên, chuẩn xác đá vào đùi phải Vương Bằng đúng lúc then chốt, Phương Dật Thiên đột nhiên phi thân lên, cánh tay phải gào thét quét ngang, đánh một quyền thật mạnh lên ngực Vương Bằng!

Phanh!

Một âm thanh trầm thấp vang lên, thân thể nặng nề của Vương Bằng giống như diều đứt dây bay ra ngoài.

Phương Dật Thiên phủi tay, cười nhẹ, lập tức đi tới trước mặt Dương Tuấn ngồi xuống, thản nhiên nói: "Dương Tuấn, ta giết tới tận cửa đây, ngồi xuống nói chuyện đi!"

Phương Dật Thiên thản nhiên nói, sau đó từ trong người móc ra một khẩu súng, tùy ý đặt ở trên bàn trà, họng súng tối om chĩa về phía Dương Tuấn.

Một khắc này, Dương Tuấn biến sắc, mà Trần Khải ở một bên thì hai chân run lên lẩy bẩy, cả người run run, hiển nhiên sợ hãi khủng hoảng cực độ.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất