Thiêu Cúc

Chương 1

Chương 1
Ta nắm lấy tay áo Hàm quý phi, đứng trước mặt phụ hoàng, dõng dạc nói:
“Phụ hoàng, nữ nhi muốn chọn Hàm quý phi làm mẫu thân.”
Hàm quý phi sững người một thoáng, rồi nở nụ cười rạng rỡ. Còn Lan phi, thần sắc khẽ biến, chỉ mỉm cười nhạt.
“Chắc Vi nhi đói bụng nên mới cứ nhìn mãi đĩa bánh trong tay Hàm quý phi thôi,” nàng ôn tồn nói, “Chọn mẫu thân, nhất định phải thuận theo tâm ý, chớ để bị mê hoặc bởi giả tượng nhất thời.”
Hàm quý phi cười nhạt, nàng từ xưa vốn không ưa kiểu điệu đà giả vờ của Lan phi:
“Lan phi, lời ngươi là đang nói bổn cung giở trò thủ đoạn, cố ý dùng chút bánh ngọt dụ dỗ Vi nhi chọn ta làm mẫu thân ư?”
Ánh mắt Hàm quý phi như có lửa, Lan phi lại điềm tĩnh như đóa cúc cuối thu, rõ ràng đang chờ phụ hoàng ra mặt giải vây.
Phụ hoàng dịu giọng trấn an ta:
“Vi nhi à, các cung đều có bánh ngon, không thể chọn dựa vào miếng ăn.”
Ngài còn nói thêm:
“Phụ hoàng nhớ rằng, từ trước tới nay, con có vẻ gần gũi Lan mẫu phi hơn một chút, phải chăng nên chọn nàng?”
Ta hiểu rõ, phụ hoàng vốn đã thiên vị Lan phi, chỉ là sợ lời ra tiếng vào, nên mới vờ như để ta tự quyết định.
Thực ra trước đó, cung nữ bên Lan phi – Thụy Châu – đã bí mật đưa thức ăn cho ta suốt một tháng, lại không ngừng nói xấu Hàm quý phi.
Kiếp trước, vì những lời đó, cộng thêm danh tiếng hung hãn của Hàm quý phi trong cung, ta đã đưa tay chọn Lan phi.
Nhưng kiếp này…
Ta lắc đầu kiên quyết, tiến thêm một bước, nép hẳn vào lòng Hàm quý phi:
“Phụ hoàng, nữ nhi không đói, cũng không muốn ăn bánh. Nữ nhi thật tâm muốn Hàm mẫu phi làm mẹ.”
Phụ hoàng nhìn ta, ánh mắt trầm xuống, rồi cuối cùng đành gật đầu đồng ý.
Từ khoảnh khắc đó, ta – trưởng công chúa của Đại Vân – chính thức trở thành nghĩa nữ của Hàm quý phi, chuyển vào ở tại Vân Hoa Cung.
02Hàm quý phi đối đãi với ta rất tốt.
Chính tay nàng bài trí nơi ở cho ta, lại cẩn thận chọn lựa từng đóa trâm hoa, từng bộ y phục thêu chỉ kim tuyến, hỏi ta từng món một rằng:
“Vi nhi có ưng ý chăng?”
Nhìn mấy chiếc bộ dao lung linh nhỏ xinh kia, lòng ta khẽ chùng xuống – ta nhớ đến nửa năm trước, Hàm quý phi vừa mất đi một tiểu công chúa, niên kỷ cũng xấp xỉ như ta.
Ta vừa mới đặt chân vào Vân Hoa cung, phía sau, Lan phi đã sai người đưa quà đến.
Đó là một con ngựa gỗ chạm khắc tinh xảo – kiếp trước, khi ta vừa dọn đến ở tại cung Quỳnh Phương của nàng, chính là món đồ chơi ấy đã khiến ta cảm động rơi lệ.
Mẫu thân sinh của ta là Chu quý nhân, thân thể bạc nhược quanh năm, lại chẳng được sủng ái, nên bị đưa đến hành cung sống cô quạnh.
Từ nhỏ ta đã ở hành cung với người, chịu đủ loại khinh nhục, chưa từng thấy vật gì quý giá như ngựa gỗ ấy.
Ta từng nghĩ Lan phi thật lòng yêu thương ta, vì thế dốc lòng hiếu kính, mong được báo đáp ơn nuôi dưỡng.
Để giúp nàng tranh sủng, ta khổ luyện cầm kỳ thư họa, học thuộc từng câu thơ phụ hoàng yêu thích.
Phụ hoàng càng yêu mến ta, lại càng tán thưởng Lan phi biết dạy con, hiểu đại thể.
Ta còn thường xuyên đến hầu hạ Thái hậu và các Thái phi, cùng họ chép kinh tụng kệ, đến khi tay run chẳng còn cầm nổi bút vẫn không dám ngừng – chỉ mong nghe một câu khen:
“Lan phi dạy dỗ có phương.”
Rồi ý chỉ ban xuống – lệnh ta xuất giá, đi hòa thân nơi biên tái.
Biên cương khô lạnh khắc nghiệt, khi đó ta đã có người trong lòng, tâm can chẳng đành.
Ta quỳ trước Lan phi, cầu nàng thay ta cầu xin phụ hoàng, mong được giữ lại.
Nàng chỉ thản nhiên nói:
“Hòa thân là trách nhiệm thiên mệnh của công chúa. Thân là nữ nhi hoàng tộc, mang theo vinh quang gia môn cùng kỳ vọng của phụ mẫu, sao có thể vì tình riêng mà cãi mệnh?”
Vì làm gương cho thiên hạ, Lan phi đích thân chuẩn bị đồ cưới cho ta. Cả hậu cung đều tán dương nàng là mẫu nghi thiên hạ, biết lo đại cục.
Mà chẳng ai đoái hoài đến ta – một người con gái nước mắt lưng tròng, bị ép buộc xuất giá về nơi đất lạ quê người.
Tộc trưởng nơi biên cương là kẻ thô bạo cuồng ngạo, ngày ngày chè chén say sưa, khi say liền đánh mắng ta không tiếc tay.
Hắn nhiều lần dùng roi da quất lên lưng ta, máu chảy đầm đìa, vết thương nhiễm trùng phát sốt, suýt chút mất mạng.
Cả đám thị nữ theo hồi môn của ta, không mấy ai sống sót nổi nửa năm, kẻ thì bị ban thưởng cho hạ nhân giày vò đến chết, người thì treo cổ tự tận trong tuyệt vọng.
Ta nhẫn nhịn đến cùng cực, cuối cùng không chịu nổi nữa, bèn viết thư về kinh thành, cầu Lan phi ra tay cứu giúp.
Mãi đến lúc đó ta mới biết – kể từ khi ta đi hòa thân, danh tiếng Lan phi tăng vọt, triều thần tán tụng không ngớt. Phụ hoàng nhân cơ hội ấy sắc phong nàng làm Quý phi, còn giao tạm quyền chưởng quản hậu cung.
Ta vẫn ngây thơ nghĩ, nàng sẽ vì ta mà lên tiếng với phụ hoàng, trách mắng trượng phu ta, bảo vệ ta trong cơn hoạn nạn.
Nhưng điều ta nhận được, chỉ là một bức thư lạnh băng.
Trong thư, nàng quở trách ta không an phận, không biết thông cảm cho khổ tâm của phu quân, lại còn căn dặn ta:
“Làm vợ phải cùng chồng vinh nhục, chớ để tình riêng hủy hoại đại nghĩa.”
Sau đó, ta bị rút gân tay chân, bị lột sạch y phục, ném vào giữa sân để bọn người dị tộc cười cợt giễu nhục.
Chúng gào rú:
“Đây là công chúa cao quý của triều đình sao? Thân còn không bằng kỹ nữ chốn thanh lâu!”
Cuối cùng, vì không chịu nổi ô nhục, ta cắn lưỡi tự tận.
Linh hồn ta phiêu bạt trở lại hoàng thành, mới biết cái ngày ta chết, cũng là ngày con gái ruột của Lan quý phi thành thân.
Nàng trang điểm lộng lẫy: vấn tóc kiểu song hoàn, cài hoa bách hợp, môi điểm chu sa như nụ đào đầu xuân.
Tân lang của nàng… chính là người mà ta từng thương nhớ khôn nguôi – Lư Vân, con trai thượng thư bộ Hộ.
Lúc có phi tần nhắc đến cái chết thảm của ta, Lan quý phi vẫn là vẻ mặt thản nhiên như nước:
“Vi nhi thân phận thấp kém, có thể được hòa thân đã là phúc lớn. Đáng tiếc nó chẳng biết quý trọng.”
“Chỉ mong Linh Lang của ta sau này vô ưu vô lự, cùng phu quân tâm đầu ý hợp, sống cuộc đời tự tại.”
Buồn cười thay.
Dựa vào đâu mà hôn sự của ta là trách nhiệm nghĩa vụ, còn nàng ta – thân là mẫu thân – lại có thể an bài con ruột được tự do hạnh phúc?
Cả hậu cung ai nấy đều nương theo lời nàng, chê ta tiện mệnh bạc phúc. Chỉ có Hàm quý phi, xưa nay không hợp với Lan quý phi, dám vì ta mà lên tiếng:
“Lan quý phi, năm đó vốn là bệ hạ định chọn người trong tông thất để hòa thân. Là ngươi vì tư danh, dâng sớ khuyên bệ hạ đưa Vi nhi đi thay thế.”
“Nay con bé chết thảm nơi đất khách, ngươi chẳng nhỏ lấy một giọt lệ, lại còn đổ lỗi cho nó phúc bạc mệnh ngắn. Ngươi quả là độc ác vô tình!”
“Dẫm lên xác nghĩa nữ để ngồi vững ngôi quý phi, ngươi thực sự an tâm sao?”
Lời của Hàm quý phi như sấm sét giữa trời xanh – ta chấn động đến tận tâm can.
Vừa mở mắt ra – ta đã trọng sinh.
Ký ức tuôn về như thác lũ. Nhìn con ngựa gỗ trước mặt, lòng ta dấy lên từng hồi chán ghét.
Ta biết – Lan phi lại giở trò cũ. Nàng muốn dùng một món đồ chơi mà đổi lấy lòng trung thành của ta.
Kiếp trước ta ngu dại, mới bị nàng lợi dụng.
Kiếp này – ta tuyệt đối không để lịch sử lặp lại.
Không chỉ không rơi vào tay nàng…
Ta còn phải đích thân trả lại tất cả.
Phải nghiền nát lớp mặt nạ giả nhân giả nghĩa kia thành tro bụi.
Chỉ có như thế… mới có thể an ủi nỗi đau khắc cốt ghi tâm mà ta đã nếm trải suốt một đời.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất