Chương 200: Thú vui tao nhã (2)
Băn khoăn của Tống thị và một nhà Tống Tam Lang, Dương Thủ Văn kỳ thật rất rõ ràng.
Trong tay bọn họ không có kỹ thuật ủ rượu chuyên nghiệp, hoàn toàn là dựa vào rượu mua từ bên ngoài để tiến hành chiết xuất và gia công. Nhìn qua thì thấy không có vấn đề gì. Nhưng rượu khác nhau thì nhất định phải tách ra chiết xuất gia công, đương nhiên sẽ gia tăng chi phí. Đồng thời nếu bị người ngoài biết được phương pháp ủ của bọn họ thì nhất định sẽ đưa đến phiền toái cực lớn.
Những thứ khác không nói, chỉ cần Huỳnh Dương, thậm chí địa khu Hà Lạc không cung cấp rượu cho bọn họ, thanh bình điệu này liền khó có thể sản xuất.
Tị thủy xuân là đặc sản bản địa của Huỳnh Dương, sau lưng đương nhiên là có cường hào chống lưng. Có lẽ bọn họ sẽ không nói gì, nhưng chắc chắn sẽ không cung ứng cho Dương gia. Đến lúc đó, nếu Dương Thủ Văn muốn tiếp tục sản xuất thanh bình điệu thì nhất định phải mua từ địa phương khác.
Cứ như vậy, chi phí chắc chắn gia tăng.
Mà điều này cũng không phải là việc đáng sợ nhất, đáng sợ nhất ở chỗ, công nghệ chế tạo dụng cụ chưng cất cũng không phức tạp. Nếu có người bị mua chuộc sẽ rất dễ dàng bị người phục chế. Đến lúc đó, ưu thế vốn có của Dương Thủ Văn sẽ mất hết.
Thời đại này không có bảo vệ cho quyền sáng chế.
Người ta muốn phục chế dụng cụ chưng cất của ngươi, thậm chí không cần để ý đến ngươi.
Dương Thủ Văn vừa thấp giọng thảo luận với cha con Tống Tam Lang, vừa tự suy nghĩ phương án giải quyết.
Biện pháp tốt nhất là tự mình tạo ra một cái hầm, có thể sản xuất rượu… Bằng không thì sớm hay muộn cũng là vấn đề.
Trước kia ở Xương Bình, Dương Thủ Văn suy tính là ở một địa phương nhỏ bé như thế, không cần lo lắng nhiều.
Nhưng hiện tại, hắn ở Huỳnh Dương, trong lòng lại có một kế hoạch lớn, sao lại không cẩn thận làm việc được?
- Kỳ thật tứ nương có nghĩ qua tự mình ủ rượu.
- Hả?
- Nhưng vấn đề là chúng ta chưa quen thuộc cuộc sống ở Huỳnh Dương, không thể lập tức tìm được người, vì thế mới không có hành động.
- Đây đích thực là phiền toái.
Dương Thủ Văn gật đầu, trầm ngâm một lát rồi nói:
- Như vậy đi, chuyện chiêu mộ người trước tạm thời hoãn lại đã.
- Tam cữu mọi người tiếp tục làm quen với dụng cụ này đi, ta sẽ thảo luận với phụ thân, xem có biện pháp gì không.
- Nếu như vậy, tốt nhất là nhanh chút.
Tống Tam Lang không thúc giục Dương Thủ Văn nữa, bởi vì chuyện này, đích xác không phải một hai câu là có thể giải quyết được.
Sau khi đi ra phường rượu, tâm tình của Dương Thủ Văn có chút suy sụp.
Vốn cho là tương lai tươi sáng, nhưng hiện tại xem ra vẫn là muôn vàn khó khăn!
Về đến nhà, Dương Thủ Văn cảm giác có chút không đúng.
Dương Thừa Liệt đang ở tiểu viện của hắn, sau khi nhìn thấy hắn đi vào liền đánh giá từ trên xuống dưới, trên mặt lộ ra một sự cổ quái.
- Phụ thân, người đây là đang làm gì vậy?
Dương Thủ Văn nghĩ đến thuộc tính thích trêu chọc của cha lại sắp phát tác, không kìm nổi mở miệng hỏi.
- Hủy Tử, ngươi lại làm ra chuyện tốt.
- Làm sao vậy?
- Ta hỏi ngươi, có phải hôm qua ngươi đấu thơ với người ta ở Quan Thủy Các hay không?
Dương Thủ Văn hơi sửng sốt, chợt kịp phản ứng:
- Đúng là có việc như vậy, hôm qua khi con đến Huỳnh Dương, không biết làm sao để tìm mọi người nên đi đến Quan Thuỷ Các hỏi thăm tin tức. Không nghĩ tới... Phụ thân, vẻ mặt của người là sao?
Dương Thừa Liệt thấy Dương Thủ Văn thừa nhận, không lộ ra nửa điểm hưng phấn, ngược lại có vẻ càng thêm sầu lo.
Ông ta bắt lấy cánh tay của Dương Thủ Văn, run giọng nói:
- Hủy Tử, ta biết con muốn nổi tiếng, muốn tìm Ấu Nương về. Nhưng con… Con có biết hay không, hôm qua sau khi Phan Hoa trở về, liền bị mang đến từ đường, bị đánh chết.
- Hả?
Dương Thủ Văn hoảng sợ, ngơ ngác nhìn Dương Thừa Liệt.
- Không thể nào.
- Không ư?
Dương Thừa Liệt cười khổ nói:
- Khi gã đắc thế thì đương nhiên sẽ được gia tộc bảo vệ. Nhưng con biết chuyện hôm qua ảnh hưởng như thế nào không? Trộm thơ đó! Phan gia dù gì cũng là thư hương môn đệ, làm sao có thể chịu được loại chuyện như thế này?
Hơn nữa, chuyện này còn liên lụy đến sĩ tộc Ngô Trung.
- Hạ Tri Chương sớm muộn gì cũng sẽ đến hỏi tội, sĩ tộc Ngô Trung cũng sẽ tới gây sự với Phan gia. Phan gia có hành động như vậy thật ra chẳng có gì là lạ. Bọn họ đi trước một bước đánh chết Phan Hoa, dù cho Hạ Tri Chương đến hoặc là những người khác gây hấn, cũng đều chiếm được tiên cơ.
- Nhưng bọn họ giết người đó.
Dương Thủ Văn vẫn còn có chút ngơ ngác, không kìm nổi mở miệng nói.
Dương Thừa Liệt cười khổ một tiếng nói:
- Chẳng qua là một tên trộm văn mà thôi, đánh chết thì đánh chết, ai còn ra mặt giúp gã chứ?
Dương Thủ Văn bỗng dưng tỉnh ngộ lại.
Đây là một thời đại mà thế lực của dòng họ còn lớn hơn rất nhiều so với lực lượng của quan phủ.
Đó gọi là dân không cáo, quan không truy xét. Huống chi Phan gia là hào môn thế gia, cho dù đánh chết Phan Hoa thì quan phủ cũng sẽ không đi quản.
Có điều như vậy thì…
- Phụ thân, Phan Hoa chết rồi, có quan hệ gì với con và cha chứ?
Dương Thừa Liệt nói:
- Đương nhiên là không có quan hệ gì với ta và con. Lần này con ra mặt giúp Trịnh gia nên cho dù Phan gia tới tìm con thì cũng sẽ có Trịnh gia che chở con, ta cũng không lo lắng. Nhưng Hủy Tử... Ta nhớ rõ, con chưa từng đọc sách.
Dương Thừa Liệt nói xong câu đó, liền nhìn chằm chằm Dương Thủ Văn.
Dương Thủ Văn hiểu, Dương Thừa Liệt là đang lo lắng, sợ là mấy bài thơ kia của mình cũng là trộm được.
- Phụ thân, có phải cha lo lắng mấy bài thơ của con cũng là trộm được?
Dương Thừa Liệt không trả lời, nhưng vẻ mặt của ông ta cũng đủ để cho thấy suy nghĩ lúc này của ông ta.
Cũng khó trách, Dương Thủ Văn đần độn mười bảy năm, từ khi tỉnh táo lại đến hiện tại chẳng qua là trong nửa năm ngắn ngủi. Ngươi nghĩ hắn có thể ngâm thơ làm phú đạt tiêu chuẩn trong nửa năm không? Dương Thừa Liệt tuyệt đối không tin. Ông ta sợ hãi thi từ của Dương Thủ Văn cũng là trộm được. Nếu thật là như vậy, cho dù lần này hắn giúp đỡ Trịnh gia, đến cuối cùng Trịnh gia cũng sẽ không biết ơn.
Đầu óc của Dương Thủ Văn đang chuyển động cực nhanh.
Một lát sau, ngay khi Dương Thừa Liệt sắp nhịn không nổi, hắn mới thở dài, buồn bã nói:
- Phụ thân, có chuyện, con nhất định phải nói cho người biết.
- Ngươi sẽ không thật là…
- Phụ thân người không cần lo lắng, con có thể đảm bảo, mấy bài thơ này đều là con làm.
Dương Thủ Văn không sợ có người ra giằng co với hắn, bởi vì hắn có thể chắc chắc, mấy bài thơ hắn làm cũng chưa xuất hiện ở thời đại này. Thơ của hắn đích thực là trộm, nhưng là trộm từ tay người chưa bao giờ xuất hiện ở thời đại này.
“Biệt Quản thúc” do nhà thơ biên tái đời Đường Cao Thích sáng tác.
Mà Cao Thích hẳn là sinh ra vào năm thứ tư ở Trường An, tức là năm 704 sau công nguyên. Vì thế “Biệt Quản thúc” an toàn!
Mà ba bài liễu chi từ hôm qua hắn làm ở Quan Thuỷ Các có nguồn gốc lần lượt là từ ba người Mạnh Giao, Bạch Cư Dị và Lý Thiệp. Ba người này cũng chưa sinh ra, vì thế cho dù có người muốn tìm xuất xứ cũng không có khả năng tìm được. Về phần Thanh bình điệu mà trước đây Dương Thủ Văn và Ấu Nương làm thì xuất xứ từ Lý Bạch. Mà Lý Bạch lại sinh ra vào năm đầu Trường An…
Dương Thủ Văn vô cùng yên tâm, thơ từ của hắn sẽ không bị ai tìm ra manh mối.
Nếu thực sự có người tới tìm hắn gây phiền phức, Dương Thủ Văn cũng không để ý, phải biết rằng kiếp trước hắn nằm trên giường bệnh hơn mười năm, đã gần như xem nát cuốn “Đường thi giám thưởng từ điển” do nhà xuất bản Thượng Hải xuất bản.