Chương 199: Thú vui tao nhã (1)
Sáng sớm, tiếng chim hót truyền đến từ Hoàn Thúy Dụ, đánh thức Dương Thủ Văn.
Hắn phát hiện mình lại nằm ở trên giường trong phòng ngủ, Nhất Nguyệt lại không thấy bóng dáng. Dương Thủ Văn hoảng sợ, vội ngồi dậy. Bởi vì hắn nhớ mang máng, tối hôm qua hắn ngồi ở cửa hiên tiểu lâu ngủ, sao lại ở đây…
Nhất Nguyệt đâu rồi?
Ngay lúc hắn cảm thấy mê man, ngoài phòng truyền đến tiếng bước chân.
Một tay Cát Đạt nâng bàn thức ăn vào phòng, nhìn thấy Dương Thủ Văn đã tỉnh lại, gã nhếch miệng mỉm cười.
- Đại huynh, ta...
Cát Đạt đặt bàn thức ăn ở trên giường, cười khua tay múa chân nói: Tối hôm qua ngươi ngủ, hơn nữa ngủ rất say. Sau khi Dương thẩm nương phát hiện, tìm Dương Mạt Lỵ đến, bế ngươi lên giường. Nhưng ngươi ngủ cũng quá say rồi. Ta đã nói với ngươi rồi, người tập võ phải luôn luôn duy trì lòng cảnh giác, ngươi thả lỏng như bây giờ, đối với ngươi không tốt.
Sau khi Dương Thủ Văn trở về, Dương Mạt Lỵ cũng chuyển qua đây, ở phòng bên cạnh Dương thị.
Mà tiền viện lại là một nhà già trẻ Tống Tam Lang, ở cùng với Cát Đạt.
Diện tích của trạch viện này không nhỏ, phòng xá cũng rất nhiều. Một nhà Dương Thừa Liệt cùng với một nhà Tống Tam Lang, tổng cộng là mười ba người mới chỉ chiếm hai phần ba phòng ở, còn một phần ba phòng trống, trước mắt không có người ở.
Cát Đạt là một người mê võ nghệ, cho nên rất bóng gió mà nhắc nhở Dương Thủ Văn một chút.
Dương Thủ Văn vội vàng gật đầu, nhấc chăn lên từ trên giường đi xuống, chỉ thấy ở cửa đã đặt đầy đủ dụng cụ rửa mặt.
Hôm nay có tính toán gì hay không?
Cát Đạt khua tay múa chân ra hiệu, tò mò hỏi.
- Thẩm nương và Nhất Nguyệt đâu rồi?
Nhất Nguyệt ở phía trước, Tống nương tử đang chăm sóc nàng, Tiểu Kim cũng đang ở bên kia. Dương thẩm đã sớm làm bữa sáng cho ngươi, sau đó đi huyện thành rồi. Bà nói ngươi muốn trang trí lại viện tử này, vì thế đi vào huyện thành liên hệ thợ thủ công, để bọn họ tới đây.
Công trình của Dương Thủ Văn quá lớn, vì thế Dương thẩm suy nghĩ một chút, vẫn quyết định gọi thợ thủ công đến, để Dương Thủ Văn trực tiếp giải thích. Bà chỉ cần mua một ít đồ dùng cần thiết hằng ngày. Đối với sở thích của Dương Thủ Văn, Dương thị tương đối hiểu biết.
- Hô, như vậy quả thực không ít việc. Dương thẩm có nói khi nào trở về không?
Khi bà ấy đi có nói, ngươi muốn mua gì đó không ít, vì thế nếu muốn mua hết thì phỏng chừng cũng phải sau giờ ngọ mới có thể trở về.
Dương Thủ Văn gật đầu:
- Một khi đã như vậy, vậy buổi trưa chúng ta lên núi một chuyến.
Cát Đạt không phản đối, chỉ gật đầu, liền đi ra ngoài.
Dương Thủ Văn ăn sáng xong, thay y phục, cầm Nha Cửu kiếm từ trên lầu đi xuống, liền nhìn thấy Dương Mạt Lỵ đang cho bốn con chó ăn.
- Dương Mạt Lỵ, mang theo đám Ngộ Không, chúng ta lên núi.
- Được!
Dương Mạt Lỵ trả lời một tiếng, ngay lập tức chạy về phòng.
Cát Đạt đã chờ ở cửa viện, Dương Thủ Văn huýt một tiếng, bốn con chó liền chạy nhanh tới, vây quanh Dương Thủ Văn.
Trên bầu trời truyền đến tiếng rít của ưng!
Đại Ngọc từ không trung bay tới, vững vàng dừng ở đầu vai của Dương Thủ Văn.
- Đại huynh, huynh muốn đi ra ngoài à?
Dương Thanh Nô không biết từ nơi nào chạy ra, đi đến bên cạnh Dương Thủ Văn, bắt lấy tay của Dương Thủ Văn:
- Dẫn Nô Nô đi cùng được không?
Trong mắt toát ra vẻ mong chờ.
Dương Thủ Văn xoa đầu nàng:
- Đương nhiên có thể, nhưng muội phải nghe lời.
- Nô Nô rất nghe lời đấy!
Dương Thanh Nô gật đầu liên tục giống như gà con mổ thóc, nụ cười trên mặt lại càng lúc càng sâu, lộ ra hưng phấn.
- Phụ thân đâu rồi?
- Phụ thân dẫn nhị huynh ra cửa, hình như là có chuyện gì đó.
- Vậy huynh đã nói với a nương chưa?
- A nương nói, chỉ cần Đại huynh đồng ý, nương không có kiến.
Con nhóc này hiển nhiên đã chuẩn bị kỹ càng, Dương Thủ Văn không nói nữa, nắm tay Thanh Nô, đi về phía cửa.
- Ở bên kia là lều gỗ, là phường rượu mà a nương xây dựng.
- Bình thường do Tống gia ca ca quản lý, ủ rất nhiều rượu ngon… Nhưng hương vị thật khó ngửi, Nô Nô không thích chút nào.
Ra cửa liền nhìn thấy lều đứng sừng sững ở chân núi.
Dương Thanh Nô hiển nhiên rất quen thuộc, liền chủ động giới thiệu cho Dương Thủ Văn.
- Ừ, vậy rượu ủ được để ở chỗ nào?
- Ở viện tử trong tiền viện… Trong đó có một cái hầm rất lớn, sau khi bọn họ ủ rượu xong thì để ở trong hầm ngầm.
- Như thế rất tốt.
Dương Thủ Văn không hỏi về chuyện của phường rượu nữa.
Hắn giao thanh bình điệu cho Tống thị phụ trách, tin tưởng bà nhất định biết rõ tầm quan trọng của chuyện này. Lời nói không dễ nghe thì thanh bình điệu quan hệ đến gốc rễ lập nghiệp của Dương gia khi chuyển đến Huỳnh Dương. Tống thị đối với việc này chắc chắn sẽ không lơ là chút nào.
Hoàn Thúy Dụ lúc này chỉ là một dụ cốc vô danh, không người biết đến.
Trên núi có rất nhiều phế tích của doanh trại, cùng với thạch bảo bị phá hủy. Nghe nói tại cuộc chiến Tùy Đường, Vương Thế Sung và Lý Thế Dân từng giao chiến nhiều lần ở chỗ này. Doanh trại trên núi phần lớn là từ khi đó, cho tới bây giờ cũng sáu mươi năm rồi.
Nơi này, thế núi kỳ lạ, hang động sâu thẳm.
Có khu rừng rậm rạp, cũng có cảnh vật đẹp đẽ. Trong đó, hoá thạch Hán Trường Thành, Ngọa Long Vân là phong cảnh đặc biệt của Hoàn Thúy Dụ, mà trong núi có thác nước, có khe sâu, có dòng suối, còn có nước suối ngọt lành chảy xuôi dày đặc.
- Đại huynh, phía trước chính là Long Khê Cung.
Đứng ở sườn núi, Thanh Nô đổ mồ hôi đầm đìa, thở dốc chỉ tay về phía trước.
Long Khê Cung không phải cung điện, mà là một hang động đá vôi trong Hoàn Thúy Dụ. Hình dáng giống như bảo điện Long Cung, nghe nói là mùa đông thì ấm mùa hè thì mát. Đừng hỏi Dương Thủ Văn vì sao lại biết những thứ này, bởi vì kiếp trước hắn tới nơi này chơi không chỉ một lần.
- Đại huynh, chúng ta đi Long Khê Cung à?
- Hôm nay coi như xong, chúng ta còn nhiều thời gian, ngày khác lại đến.
Dương Thủ Văn nhìn sắc trời, cũng không còn sớm nữa.
Hắn khua tay múa chân ra hiệu với Cát Đạt, liền dọc theo đường cũ xuống núi. Hôm nay, hắn vốn đi xem một chút tình hình ở Hoàn Thúy Dụ. Xem ra Hoàn Thúy Dụ không khác nhau quá lớn so với Hoàn Thúy Dụ trong trí nhớ của hắn.
Sau khi xuống núi, Dương Thủ Văn cũng không lập tức trở về nhà.
Hắn bảo Cát Đạt và Dương Mạt Lỵ dẫn Thanh Nô đi về trước, sau đó liền mang theo bốn con chó, một mình đi tới phường rượu ở chân núi.
- Đại Lang, sao ngươi lại tới đây?
Trong không khí lan tỏa mùi rượu.
Cha con Tống Tam Lang và Tống An đều ở trong phường rượu, nghe nói Dương Thủ Văn đến đây, liền vội vàng ra đón.
Lều gỗ rất lớn, bên trong đặt một dụng cụ chưng cất rất lớn, ít nhất là lớn hơn gấp hai ba lần so với dụng cụ chưng cất mà Dương Thủ Văn chế tạo ở Xương Bình.
- Tam cữu, tình hình bên này thế nào?
Tống Tam Lang nói:
- Coi như cũng được, hiện tại đã quen thuộc rồi, đã bắt đầu khởi động từ tuần trước, cũng có thể sản xuất ra rượu rồi. Chỉ có điều, dụng cụ lớn như vậy thì chỉ dựa vào ba người chúng ta chắc chắn là không thể. Ta tính chiêu mộ thêm ít nhất là mười người giúp đỡ.
- Đúng vậy, chỉ trông cậy vào người trong nhà chúng ta, hai ngàn vò rượu không biết đến khi nào mới ủ xong.
Dương Thủ Văn gật đầu, cũng có phần chấp nhận.
Phải biết rằng, kế hoạch của hắn là trước tháng chin phải sản xuất được một vạn vò thanh bình điệu. Hai ngàn vò khiến cho đám người Tống Tam Lang cảm thấy đau đầu, nếu để cho bọn họ biết… Xem ra phải chiêu mộ người thôi, dường như là vô cùng gấp gáp! Nhưng chuyện này lại không đơn giản như vậy.