Chương 202: Thú tao nhã (4)
Phụ thân của Trịnh Kính Tư tên là Trịnh Hoài Kiệt, nói thực danh tiếng cũng không có gì vang dội.
Nhiều lắm ông cũng chỉ làm được tới chức Tư Mã Lễ Châu, quan vị không hiển đạt. Hiện giờ Trịnh Hoài Kiệt đã cáo lão hồi hương, ở nhà tĩnh dưỡng, phần lớn thời gian đều không lộ diện.
Trịnh Hoài Kiệt có ba người con trai, Trịnh Kính Tư là con trai thứ hai.
Ba người con Trịnh gia cũng không có thành tích gì lớn, điều này cũng liên quan tới tài năng của họ.
Tuy nhiên, Trịnh Hoài Kiệt còn có một người con gái, rất có tài. Cô được gả cho Trình Vụ Trung, cũng chính là em trai của danh tướng Trình Vụ Đỉnh đầu thời Đường. Khi Trình Vụ Đỉnh còn chưa bị giết chết, Trình Vụ Trung đã từng vì sự đề cử của Trình Vụ Đỉnh mà làm Thái tử tẩy mã.
Tuy nhiên sau đó Võ Tắc Thiên vì muốn gạt bỏ toàn bộ mọi trở ngại, cuối cùng đã ra tay với Trình Vụ Đỉnh.
Sau khi Trình Vụ Đỉnh chết, cả nhà đều bị liên lụy. Trình Vụ Trung vì sức khỏe không tốt, được miễn tội liên quan, bị bãi quan làm thường dân, hiện giờ đang sống ở Lạc Châu. Có lẽ trong mắt nhiều người, Trình gia đã không còn thịnh vượng nữa. Nhưng trên thực tế người có lòng có thể nhìn thấy rõ, chỉ cần Trình Vụ Trung còn sống, Trình gia sẽ nhận được hậu đãi. Đó là sự bồi thường từ Võ Tắc Thiên.
Nhớ ngày xưa, Trình Vụ Đỉnh kỳ thực cũng đã phối hợp với Võ Tắc Thiên.
Khi phế bỏ trung tôn Lý Hiển, đuổi y ra khỏi Trường An trong cuộc chính biến, Võ Tắc Thiên đã nhận được sự ủng hộ của Trình Vụ Đỉnh.
Chỉ là uy vọng của Trình Vụ Đỉnh quá cao, hơn nữa lại tỏ ra còn vương vấn với Lý Đường, khiến cho Võ Tắc Thiên không thể không hạ quyết tâm, tru sát y. Hiện giờ, đã là năm thứ 9 Võ Tắc Thiên ngồi vững giang sơn rồi. Mỗi khi nhớ lại chuyện năm đó, bà cũng có chút ân hận. Nhưng có những chuyện vẫn phải như vậy, hơn nữa năm đó bà cũng không còn lựa chọn gì khác nữa.
Cho nên, Trình Vụ Đỉnh chết rồi, huynh đệ của y lại được chiếu cố.
Trình Vụ Trung có lẽ không còn tác dụng gì với Võ Tắc Thiên nữa, nhưng sự chiếu cố của Võ Tắc Thiên với y lại không thể vì vậy mà giảm sút.
Hôm qua, sau khi Trịnh Kính Tư trở về nhà, liền sai người đi tra tìm ba bài thơ của Dương Thủ Văn đã sáng tác.
Cuối cùng, gã cũng có thể xác định ba bài thơ này tuyệt đối không phải do Dương Thủ Văn lấy trộm về, cũng đã khiến cho gã thở phào nhẹ nhõm. Sau đó, Trịnh Kính Tư đã nói lại chuyện này cho Trịnh Hoài Kiệt đang tịnh dưỡng ở nhà biết. Sau khi Trịnh Hoài Kiệt nghe xong, liền đưa ra một quyết định.
- Nhị Lang, ngày mai con phải đi thăm Dương Văn Tuyên, phải qua lại nhiều với y.
Dù sao y cũng là con rể lục phòng của chúng ta, thập cửu lang không ở đây, người làm em vợ như con càng phải tốn nhiều tâm sức hơn mới đúng. Ngày xưa y rời khỏi Quân Châu, thậm chí đã mai danh ẩn tính nhiều năm, cũng có nỗi khổ bất đắc dĩ. Bây giờ gã đến rồi, mặc dù không còn là con cháu của Dương gia nữa, nhưng Trịnh gia chúng ta cũng không thể chậm trễ được, tới khi đó có thể sẽ bị người ta nói Trịnh gia chúng ta không có tình người.
- Hài nhi hiểu rồi.
Trịnh Kính Tư rất hiểu suy nghĩ của Trịnh Hoài Kiệt.
Trịnh gia từ sau khi làm thành việc của Thái tử vẫn luôn bị triều đình chèn ép.
Đây cũng không phải là cách, đứng sai đội ngũ cũng đáng để khó mà qua được kiếp này. Nhưng vấn đề là chèn ép nhiều năm, và sau khi Cao Tông đăng cơ đã ban bố lệnh cấm hôn, trong 7 họ 10 nhà, Trịnh gia đã chiếm tới ba nhà, cũng khiến cho Trịnh gia lại một lần nữa bị đả kích.
Nhiều năm như vậy, trịnh gia thực ra cũng luôn có con cháu có hiệu lực trong triều, nhưng lại không được trọng dụng.
Một mặt là vì triều đình áp chế với Trịnh gia, mặt khác cũng là vì nhân tài những năm này của Trịnh gia quả thực là điêu linh.
Những phòng khác không tính tới, chỉ nói tới lục phòng.
Đồng lứa với Trịnh Kính Tư tổng cộng có hơn 40 người, lại chỉ có Trịnh Linh Chi và Trịnh Trường Dụ có thể độc lập một phương. Trịnh Kính Tư thật ra cũng có thể làm được, nhưng tiếc là y đã quá thẳng thắn, cho nên đã đắc tội với Võ Tắc Thiên, bị bãi miễn chức quan.
Hơn 40 con cháu lục phòng, tính ra hầu như chỉ có mẫu thân của Dương Thủ Văn được xem như tài hoa hơn người.
Đáng tiếc, Trịnh Hi Văn là một người phụ nữ, hơn nữa lại qua đời sớm, căn bản không thể mang lại lợi ích thực tế cho Trịnh gia.
Mà hiện tại, Dương Thủ Văn lại biểu hiện rất đặc biệt, khiến cho Trịnh Hoài Kiệt có chút hy vọng.
Mặc dù Dương Thủ Văn không mang họ Trịnh, quả thực là con cháu khác họ Trịnh gia, Trịnh gia cũng đã cắt đứt quan hệ thân thuộc. Nếu một ngày nào đó Dương Thủ Văn có thể quật khởi, thế tất sẽ mang lại lợi ích thực tế cho Trịnh gia. Nên nhớ, Dương Thủ Văn tương lai cho dù là nhận tổ quy tông quay về Dương gia, nhưng người đầu tiên đứng ra hỗ trợ lại là Trịnh gia.
- Văn Tuyên đại ca, thực sự xin lỗi, ca chuyển tới đã lâu rồi ta mới tới thăm được.
Trong phòng khách, Trịnh Kính Tư có vẻ rất khiêm tốn nói.
Dương Thừa Liệt liền xua tay, cười khổ nói: - Nhập cửu lang chớ nói những lời đó, thực sự là ta không có tiền đồ, bất đắc dĩ mới chạy tới nương tựa.
- Ây, Văn Tuyên đại ca nói gì thế?
Cái gì mà nương tựa với không nương tựa chứ, chúng ta là người một nhà mà! Đến giờ ta còn nhớ rất rõ cảnh tượng năm đó tam tỷ đã cầm tay dạy ta viết Thiên tự văn. Chỉ tiếc là. Văn Tuyên đại ca người cũng thật là, cho dù khi đó Dương gia đuổi các người đi, hà tất phải chạy tới Xương Bình mai danh ẩn tích chứ? Ta và Thập cửu lang ở đây, sao có thể không quan tâm được chứ? Sao có thể để ca vất vả đi làm Huyện úy được.
Nếu năm ngoái không phải là Thập cửu lang nói cho ta biết, ta còn không biết ca nói ca vì sao lại để cho Đại Lang rơi vào cảnh hiểm đó chứ?
Trịnh Kính Tư nói tới là cuộc phản loạn của người Khiết Đan năm Vạn Tuế Thông Thiên.
Khi đó Dương Thừa Liệt dưới sự chỉ huy của "Vương Hạ" đã dẫn tráng dân trấn thủ thành trì. Nhưng sự nguy hiểm của cuộc chiến đó không thua kém gì cuộc chiến Xương Bình năm ngoái. Duy có một sự khác biệt chính là khi đó có "Vương Hạ" bày mưu tính kế trong đó.
Cũng chính vì cuộc chiến tranh đó, khiến cho Dương Thừa Liệt hạ quyết tâm đi liên lạc với Trịnh Linh Chi.
Ông vốn định chờ sau khi Dương Thủ Văn thủ hiếu với ông nội Dương Đại Phương xong sẽ đưa Dương Thủ Văn tới Huỳnh Dương, để Trịnh Linh Chi chiếu cố tới.
Nhưng người tính không bằng trời tính, ai có thể ngờ rằng.
- Đúng rồi, sao không thấy Đại Lang?
Trịnh Kính Tư và Dương Thừa Liệt hàn huyên vài câu, liền chuyển chủ đề sang Dương Thủ Văn.
Y cười nói: - Hôm qua nếu không phải có Đại Lang, Trịnh gia chúng ta thực sự đã bị Phan gia đó làm mất hết thể diện rồi. Văn Tuyên đại ca hôm qua vẫn chưa nhìn thấy, Đại Lang khi đó phong thái thế nào, chỉ khiến cho ta liên tưởng tới sự phong nhã của tam tỷ năm đó.
Dương Thừa Liệt liền nói: - Đứa bé đó chẳng qua là ỷ vào khôn vặt mà thôi.
Ta cũng là hôm nay ra ngoài mới nghe thấy chuyện này, không ngờ nó lại tuyên dương chuyện của ta và tam tỷ của đệ năm đó, vừa rồi ta còn trách nó! Bừa bãi như thế không tốt. Ai ngờ nó liền tức giận, trốn ở trong lầu không muốn ra.
Dương Thừa Liệt cũng không nói Dương Thủ Văn đang viết cái gì, nghe ra hình như lại đáng tin hơn.
Trịnh Kính Tư nghe xong không nhịn nổi liền bật cười ha hả.- Đây chính là Văn Tuyên đại ca không đúng rồi, Đại Lang không phải là bừa bãi, đó là tăng thêm thể diện cho Trịnh gia chúng ta. Nếu có tam tỷ ở đây, nhất định sẽ rất vui, được như ca sao còn trách cứ chứ?