Chương 217: Cơn giận của Tiểu Loan Đài (hạ)
Hai bên huy động hơn một nghìn người, thương vong lên đến gần 100 người.
Sau đó Trịnh gia phá hỏng tất cả kênh dẫn nước ở trên đất của Trịnh gia mà dẫn đến chỗ của Phan gia.
Còn ở trong huyện thành Huỳnh Dương, tất cả các cửa hàng của Trịnh gia đều treo biển không mua bán trao đổi với người của Phan gia. Phải biết rằng, từ Lục Triều tới nay Trịnh gia luôn giữ được vị trí chủ đạo ở Huỳnh Dương còn Phan gia mặc dù cũng là một hào môn thế tộc lâu đời nhưng luận về sức ảnh hưởng và độ lớn mạnh thì không thể nào so sánh được với Trịnh gia. Nhân tài Trịnh gia lớp lớp xuất hiện còn Phan gia kể từ sau Phan Nhạc trở đi thì số nhân tài chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Trải qua những thăng trầm năm tháng của lục triều thì Trịnh thị tại Huỳnh Dương đã xây dựng được vô số sản nghiệp.
Những năm gần đây, Trịnh gia bị triều đình chèn ép, đích thực là đã bị tổn hao nguyên khí.
Nhưng lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, cứ cho là Trịnh thị Huỳnh Dương của ngày hôm nay không thể nào sánh được với thời huy hoàng trong quá khứ thì nếu như thực sự hai bên buộc phải khai chiến, Phan gia tuyệt đối không thể nào gây sức ép cho họ. Chỉ trong vòng vài ngày ngắn ngủi, tổn thất của Phan gia đã trở nên vô cùng nghiêm trọng.
Xung đột của hai đại hào môn đã khiến cho thứ sử Huỳnh Dương cảm thấy đau đầu vạn phần.
Còn ở trong thôn Thạch Thành, cuối cùng thì Dương Thủ Văn cũng đã tỉnh dậy sau mấy ngày hôn mê sâu.
Ánh trăng xuyên qua khe cửa sổ chiếu rọi cả căn phòng, chiếu thẳng vào mặt của Dương Thủ Văn.
Hắn mở mắt ra chỉ cảm thấy đầu đau như búa bổ khiến cho hắn không kìm nén được đành phải kêu rên lên một tiếng.
Mặc dù âm thanh cũng không lớn nhưng vẫn đủ để đánh thức Dương Thừa Liệt đang ngồi ở chân giường. Ông vội vàng đứng dậy rồi nhào tới hỏi dồn:
- Hủy Tử, con tỉnh rồi!
- Cha, con….
Dương Thủ Văn cảm nhận được cơ thể đang được băng bó giống như một cái xác ướp.
Hắn rất tò mò muốn biết lý do nhưng vừa mới mở miệng thì hắn liền bừng tỉnh.
Ký ức cuối cùng chính là hắn ôm lấy bia mộ của mẫu thân, bên tai văng vẳng tiếng kêu gào khóc lóc của Dương Thừa Liệt và Dương Mạt Lỵ…
- Hủy Tử, con đừng sợ, bây giờ con đang ở nhà rồi, rất an toàn.
- Bia mộ của mẫu thân…
- Yên tâm, bia mộ của mẹ con vẫn rất tốt.
Tam cữu của con đã quay về và sai người đi làm lại một tấm bia mộ khác bằng đá cẩm thạch rồi, ngoài ra còn đem cả bài thơ “Thỉnh minh” (tạm dịch là: hỏi rõ) của con khắc lên trên bia đá nữa. Tam cữu của con nói rằng đáng tiếc không phải là Hủy Tử con tự tay viết thơ, nếu không thì mẹ của con ngày nào cũng được thưởng thức chữ đẹp của con rồi, nói không chừng ở dưới đó mẹ con sẽ càng vui hơn. Đúng rồi, ba bài từ “Liễu chi từ” (Vịnh cành liễu) đã được khắc ở trong đình…. Ha ha, kẻ làm cha như ta đây lần này đã được vẻ vang nhờ con rồi, nói không chừng sau này sẽ còn có người lấy ra khen ngợi cũng nên.
Dương Thừa Liệt nhếch môi mỉm cười, nhưng Dương Thủ Văn lại có thể nhìn ra được rằng trong ánh mắt chằng chịt những tia máu kia đã ngấn lệ.
- Mọi người vẫn tốt chứ.
- Có Hủy Tử của ta ở đây thì có thể không tốt được hay sao? Nhưng mấy ngày hôm nay con cứ hôm mê mãi mà không tỉnh khiến cho Thanh Nô và Nhị Lang rất lo lắng, đến ngay cả Dương Mạt Lỵ cũng ăn ít cơm hơn thường ngày. Ha ha, như vậy cũng tốt, vài ngày ngắn ngủi mà tiết kiệm được kha khá lương thực.
Dương Thủ Văn cười khúc khích, mặc dù hắn cười sẽ làm vết thương bị động nhưng vẫn cứ toét miệng ra.
- Con không sao chứ?
- Con không sao!
Đến lúc này Dương Thừa Liệt mới đứng dậy đi đốt đèn dầu.
- Mấy tên tiểu tử Trịnh gia mấy ngày hôm nay đều đến đây thăm con… Miệng thì nói rằng không chịu thua nhưng lại mong muốn được nghe con kể tiếp “Tây du ký”.
Ha ha mấy ngày mà con bị hôn mê, nhà mình đã vắng vẻ và buồn đi nhiều đó.
Hủy Tử, con phải sớm hồi phục đó, mọi người đều mong con sớm được bình phục… Đúng rồi, người ủ rượu mà Nhập Cửu Lang giới thiệu cũng đã đến rồi, a nương của con, mấy ngày hôm nay đang thương lượng với họ, nói rằng muốn mở một hầm rượu ở dưới chân núi, chẳng bao lâu nữa là bà ấy có thể tự mình chưng cất rượu rồi.
- Đây chính là một chuyện tốt.
- Đương nhiên là một chuyện tốt…
Dương Thừa Liệt nói tới đây, hai mắt tự nhiên đỏ lên, giọng nói có chút nghẹn ngào.
- Hủy Tử con à, mau khỏe lại đi.
Tối hôm qua mẹ của con còn quay về báo mộng cho ta, mắng ta là đồ vô dụng. Bà ấy nói rằng rất nhớ con, đợi sau khi con khỏe lại, chúng ta hãy đi đến núi Quảng Võ một chuyến, đến lúc đó con hãy cho mẹ con được ngắm nhìn con, đừng để bà ấy lo lắng nữa. Lần này con xảy ra chuyện, người trong nhà mình ai ai cũng lo lắng.
Đôi bàn tay to và đầy vết chai khẽ vuốt ve khuôn mặt của Dương Thủ Văn.
Tay của Dương Thừa Liệt rất thô ráp, giống như một miếng giấy ráp, vậy nhưng lại khiến cho Dương Thủ Văn cảm thấy vô cùng ấm áp và an lòng.
- Con vừa nằm xuống ngoài kia đã loạn ầm lên à?
- Làm sao mà không ầm lên cho được?
Dương Thừa Liệt cười cười đáp lại:
- Mấy người Phan gia hận một nỗi không thể ở luôn ở nha môn châu phủ, cả ngày đều thấp thỏm lo âu.
- Hả?
- Còn không phải đại huynh kia của con!
Dương Thừa Liệt hạ giọng mà rằng:
- Nhớ lúc đó, con và Hồ Nhi kia kết nghĩa ở Xương Bình, nói thực thì ta cũng không tán thành đâu.
Nhưng ta lại không ngờ được rằng cái tên Hồ Nhi kia lại nghĩa khí đến vậy? Sau khi con bị hôn mê, ngay trong tối ngày hôm đó nó liền chạy thẳng đến Phan gia, chém chết một trưởng lão của Phan gia, mấy ngày gần đây thì lại không thấy nó quay về, cũng không có lui tới ở quanh nhà Phan gia nữa, nghe nói là nó đã giết chết mấy tên ác nhân của Phan gia. Nghe Nhập Cửu thúc của con nói lại rằng, người của Phan gia hiện tại cũng sợ giống như chim gặp cành cong, thậm chí còn không dám một mình bước ra khỏi cửa.
Dương Thủ Văn mỉm cười.
Đây đích thực là phong cách làm việc của A Bố Tư Cát Đạt.
Y không thể nói chuyện nhưng có thể dùng hành động để chứng minh… Lần này bản thân bị hôn mê, chắc rằng Cát Đạt sẽ rất tức giận, rất căm tức.
- Nghĩ cách bảo đại huynh quay về đi, đi đêm lắm cũng có ngày gặp ma đó.
- Dạ, sáng sớm ngày mai con sẽ bảo Nhị Lang đi tìm huynh ấy quay về.
Dương Thừa Liệt và Dương Thủ Văn nói chuyện thêm một lúc nữa thì cả hai người đều cảm thấy mệt mỏi.
Nhìn thấy bộ dạng này của hắn, Dương Thừa Liệt hiểu ngay cho nên ông liền đắp chăn cho hắn rồi nói khẽ:
- Hủy Tử, con hãy nghỉ ngơi đi!
Ta ngồi ngay bên cạnh con, cần cái gì thì cứ gọi ta.
- Vất vả cho cha rồi!
- Tiểu tử ngốc, con là con trai của ta, cha chăm sóc cho con trai của mình, đây chính là chuyện thường ở đời, có cái gì là vất vả cơ chứ.
Dương Thừa Liệt nhếch môi mỉm cười, rồi day day trán của Dương Thủ Văn.
Dương Thủ Văn gật đầu rồi nhắm hai mắt lại.
Đến lúc này Dương Thừa Liệt mới bước ra ngoài, dập tắt đèn dầu, căn phòng lại một lần nữa bị bóng tối bao trùm và yên lặng đến mức chỉ nghe thấy những tiếng hít thở nhè nhẹ.
Lạc Dương, bên trong Tuyên Nhân Môn.
Tuyên Nhân Môn chính là cửa đông của thành Đông Lạc Dương, dưới triều Tùy Đường, phía đông thông với cửa đông, đi qua khu phố bên trong phía bắc thành Lạc Dương.
Trong một góc nhỏ phía tây nam của phố Tây Thiên bên trong Tuyên Nhân Môn có một nha thuộc không được bắt mắt cho lắm.
Trên danh nghĩa tòa nha thuộc này thuộc về Môn Hạ tỉnh, cũng chính là nha thuộc hiện tại của Loan Đài.
Nhưng trên thực tế, mặc dù là quan viên của Môn Hạ tỉnh nhưng cũng không hiểu rõ được mục đích thực sự của nha môn này, trong nha môn phần lớn là nữ quan, liên lạc trực tiếp với bên trong triều đình. Bên ngoài được canh phòng và bảo vệ rất nghiêm ngặt, người bình thường không thể nào lại gần được. Nhìn bên ngoài thì người quan chức của nơi đây chỉ cần sao chép công văn, lưu trữ thành bản khác, về chức năng thì nơi đây gần giống với phòng hồ sơ của người đời sau.
Đêm đã khuya.
Bên trong phòng công của nha thuộc, có một mỹ phụ khoảng 30 tuổi đang ngồi đọc sách.
Một lát sau, nàng đột nhiên chau mày lại, khuôn mặt xinh đẹp và thanh tú chợt xuất hiện vẻ lo lắng.
Nàng khêu ngọn đèn cho sáng thêm, sau khi cẩn thận đọc lại công văn này một lần nữa thì sự tức giận trên khuôn mặt càng hiện rõ. Bên dưới tai phải của nàng có một hình xăm không dễ phát hiện ra, nhưng cùng với sự tức giận càng ngày càng lớn của nàng thì hình xăm này cũng trở nên đỏ theo.
Đó chính là hình xăm có hình dạng của một con loan phượng, hình xăm này rất sống động và sắc nét.
- Người đâu!
Nàng đột nhiên hét lớn lên một tiếng chói tai khiến cho vị nữ quan vẫn luôn đứng bên ngoài cửa phải giật nảy mình, vội vàng chạy vào trong.
- Phần tấu chương của Huỳnh Dương tại sao lại không trình lên cho Thánh Nhân?
Nàng vừa nói xong thì vứt luôn bản tấu chương đang cầm trên tay xuống đất.
Người nữ quan kia vội vàng tiến lên nhặt bản tấu chương kia lên xem qua một lượt, sau đó thì sắc mặt trở nên trắng bệch.
- Diêu Công cho rằng đây chẳng qua cũng chỉ là chuyện xung đột của hai gia đình ở Huỳnh Dương, không cần phải để ý đến cho nên đã tự ý hạ lệnh đem trả về cho thứ sử Huỳnh Dương, để cho ngài ấy tự giải quyết.
- Chuyện riêng của hai dòng tộc?
Đôi mắt của vị mỹ phụ kia chợt lóe lên một cái nhìn độc ác.
- Theo như ta thấy là Diêu Công không dám đụng đến mấy nhà quyền quý hậu duệ quý tộc kia thì có.
Vị nữ quan kia đứng như trời trồng ở đó, câm như hến không nói được câu gì.
Vị mỹ phụ kia có thể nói ra được những lời như thế này, còn cô chỉ là một nữ quan nhỏ bé, không dám tự ý đưa ra lời phán xét….