Chương 216: Cơn giận của Tiểu Loan Đài (thượng)
Bầu trời của Huỳnh Dương bị bao phủ bởi một thứ được gọi là “âm hồn sợ hãi”.
Tết Hàn Thực vốn dĩ là một ngày để mọi người nhớ về tổ tiên, thăm hỏi người thân bạn bè nhưng thật không ngờ, ngày hôm nay lại có thể xảy ra một thảm cảnh chết chóc như vậy.
Năm trước cũng vào thời điểm này, mọi người đang túm năm tụm ba chơi thả diều, chơi xích đu, nhảy dây.
Nhưng hiện tại…
Sau khi Trịnh Hoài Kiệt nhận được tin tức thì lập tức dẫn người chạy thẳng đến nha môn châu phủ Huỳnh Dương. Ngay sau đó tất cả những người có vai vế trong Trịnh gia cũng ùn ùn kéo đến khiến cho thứ sử Huỳnh Dương vô cùng đau đầu. Cuối năm ngoái, ông ta mới đến Huỳnh Dương nhận chức thứ sử, chưa bào giờ ông ta nghĩ rằng mới sang năm nay mà nơi đây đã xảy ra nhiều chuyện đến như vậy. Hơn nữa chuyện này lại còn liên quan đến một hào môn khác của Huỳnh Dương - Phan gia, điều này khiến cho ông ta không dám khinh nhẹ sự việc.
Ngay trong đêm đó Dương Thủ Văn được đưa về thôn Thạch Thành còn A Bố Tư Cát Đạt đã không nhìn thấy tăm hơi, tung tích đâu.
Sáng ngày hôm sau, Huỳnh Dương đã lan truyền khắp nơi tin tức trưởng giả của năm chi Phan gia, cũng chính là trưởng giả của chi thứ nhất Phan Đạo Tử chết trong hoa viên.
- Thất Lang, chuyện này Phan gia cũng đã báo cáo lên châu phủ rồi, họ muốn chúng ta cho họ một lời giải thích thích đáng.
Trong từ đường Trịnh gia có hơn mười cụ già đang ngồi đó, sắc mặt người nào người nấy đều rất trầm ngâm.
Thất Lang cũng chính là Trịnh Hoài Kiệt, sau khi nghe được chuyện này thì y liền cười lạnh đáp lại:
- Đại huynh, y muốn chúng ta cho họ một lời giải thích sao? Trịnh gia của ta đã bị coi thành cái gì vậy?
- Thất Lang, đệ không nên nói như vậy?
- Vậy đệ phải nói làm sao?
Vị đại huynh mà Trịnh Hoài Kiệt vừa mới nhắc tới chính là Trịnh Hồng, cha là Trịnh Huyền Nghị từng làm An Bắc đô hộ tư mã, cũng chính là người cầm quyền chi thứ nhất của Trịnh gia Huỳnh Dương. Ông ta nghe thấy Trịnh Hoài Kiệt nói như vậy thì liền tức giận đập mạnh tay xuống bàn và nói:
- Thất Lang, ta nói như vậy là sai hay sao? Dương gia kia có quan hệ gì với chúng ta mà tại sao chúng ta lại phải ra sức bảo vệ họ đến như vậy? Đệ có biết hay không, mặc dù Thánh Nhân đang có ý định trọng dụng con cháu dòng dõi quý tộc, nhưng từ trước đến giờ vẫn luôn có sự đề phòng. Đệ làm như vậy chẳng khác gì đi khiêu chiến với Phan gia đòi quyết một trận sống mái với họ, nếu như chuyện này mà bị truyền đến triều đình thì tiền đồ của Trịnh gia chúng ta sẽ như thế nào đây? Đây không phải là một chuyện nhỏ, chuyện này có liên hệ mật thiết đến sự tồn vong của Trịnh gia.
Trịnh Hoài Kiệt nghe xong cũng tức giận, đứng phắt dậy mà rằng.
- Cha con Dương gia có quan hệ gì với chúng ta?
Dương Thừa Liệt là con rể của Trịnh gia, ngày trước nếu như không phải là Dương Đại Lang ra mặt thì bây giờ mặt mũi của Trịnh gia ta sớm đã không còn rồi.
Huynh nói với đệ về cái tiền đồ gì gì đó? Đệ hỏi huynh, tiền đồ hiện tại của Trịnh gia chúng ta như thế nào? Bây giờ thì hay rồi, sau khi cha con Dương gia giúp đỡ chúng ta, lại bị người của Phan gia tập kích. Mộ của Tam Nương bị người khác chặt phá, chằng chịt vết chém. Huynh dám nói rằng đó chỉ là một tấm bia đá thôi sao?
Đó chính là bộ mặt của Trịnh gia chúng ta!
Trịnh gia của chúng ta, đến một tấm bia mộ cũng không thể bảo vệ được, Trịnh gia của chúng ta, đến bạn bè trong tộc mà còn không bảo vệ được thì sau này còn có ai đồng ý quy thuận nữa đây?
- Nhưng…
Trịnh Hồng mặt đỏ tía tai, hèn nhát không nói được gì.
- Không cần phải nhưng nhị gì hết, nếu như nhị phòng của huynh sợ bị ảnh hưởng vậy thì lục phòng của đệ sẽ ra mặt là được rồi.
Phan gia mới có chết mất một vị trưởng lão mà đã làm ầm ĩ lên rồi, nếu như tộc trưởng Trịnh gia, đến bạn bè người thân của mình mà cũng muốn bán đứng vậy thì đệ xin nói với huynh thế này: Trịnh lão thất ta đây, ngay cả khi chỉ còn lại một hơi thở thì cũng phải dốc sức bảo vệ cha con Dương gia, thậm chí người của Dương gia, ta đây cũng phải bảo vệ! Không phải chỉ chết một người thôi hay sao, Trịnh Hoài Kiệt ta đây sẽ đứng ra nhận trách nhiệm. Nhớ lại ngày xưa, Trịnh gia của chúng ta năm đó lấy nhân nghĩa trí tín đối nhân xử thế, có sóng gió phong ba nào mà chưa trải qua.
Nhớ năm đó, Tăng Tăng thúc phụ mắt thấy bách tính trong thiên hạ cực khổ liền dựng binh khởi nghĩa, kêu gọi con cháu Trịnh gia. Ôi nhân nghĩa, hào hùng của ngày xưa, còn hiện tại…
Hừ, lần này Phan gia đã dám ra tay trước, Trịnh gia ta lại chiếm được chữ “lý”.
Ta đây cũng không tin, chuyện này truyền đến tai của Thánh Nhân thì tất cả mọi tội lỗi sẽ đổ hết lên người của Trịnh gia. Cứ cho là chúng ta và Phan gia phải quyết một trận lưỡng bại câu thương thì ta đây tuyệt đối sẽ không bao giờ chịu nhượng bộ.
- Thất Lang, Thất Lang, đệ hà tất phải làm như vậy.
Những lời nói này của Trịnh Hoài Kiệt vô cùng khí phách và thấu tình đạt lý khiến cho những người còn lại của Trịnh thị đều phải gật đầu tán thành.
Còn Trịnh Hồng thì càng á khẩu không nói được câu gì, nhìn Trịnh Hoài Kiệt, khuôn mặt của ông ta hiện rõ lên sự xấu hổ.
- Thất Lang, đệ cũng đã nhiều tuổi rồi nhưng tại sao lại còn xúc động và nóng vội như vậy?
Có người bước lên trước ấn Trịnh Hoài Kiệt ngồi xuống rồi quay sang nói với Trịnh Hồng:
- Đại huynh, mặc dù lúc nãy Thất Lang có chút thất lễ nhưng những lời nói của đệ ấy là hoàn toàn có lý. Trong truyền thống bao đời nay của dòng họ chúng ta, lúc nào cũng đặt chữ “lễ nghĩa” kia lên hàng đầu. Nhưng Phan gia là người có lỗi trước, không những không nghĩ rằng bản thân mình quá đáng lại còn phái người tập kích. Về lý mà nói, Phan gia của họ đã không nói đạo lý trước, hà tất chúng ta phải nhượng bộ với họ?
Phan Đạo Tử ngang ngược cả vùng Quảng Võ này, cả Huỳnh Dương này ai ai cũng nhìn ra.
Phan gia của y mới chết có một người, dựa vào cái gì mà nói người của Trịnh gia chúng ta ra tay? Không có chứng cứ, dựa vào cái gì mà họ dám vu cáo hãm hại chúng ta?
Sau một hồi trầm ngâm thật lâu, Trịnh Hồng lên tiếng:
- Tam Lang, đệ nghĩ sao?
- Phan gia ngông cuồng làm bậy như vậy, nói cho cùng thì những năm gần đây, Trịnh gia chúng ta đã quá vô danh, quá ẩn mình và nhẫn nhịn cho nên mới khiến cho Phan gia nghĩ rằng Trịnh gia của chúng ta rất dễ bắt nạt. Đại huynh hỏi đệ phải làm như thế nào? Đệ đây rất tán thành ý kiến của Thất Lang! Lần này chúng ta chỉ cần nhượng bộ chúng nửa bước, vậy thì sau này trên mảnh đất Huỳnh Dương này sẽ không còn đất cho Trịnh gia của chúng ta đứng vững nữa, thậm chí ngày sau chúng ta nếu như có gặp nạn thì sẽ không có người đến tương trợ đâu.
Tam Lang là một ông lão đã hơn 60 tuổi.
Mặt đỏ rực cho thấy ông ta không phải kiểu người dẹp chuyện để yên thân.
Ông ta lạnh lùng đáp lại:
- Nếu như Phan gia đã muốn khai chiến vậy thì Trịnh gia của chúng ta hãy đón đầu đánh đau!
Mới có chết một người thôi mà đã làm ầm ĩ cả lên rồi, ta thấy bọn họ vẫn chưa cảm thấy đau đớn cho nên chúng ta nhất định phải cho bọn họ nếm mùi, cho họ biết thế nào gọi là đau đớn quặn thắt tim gan. Trịnh gia lão quân, đã bặt vô âm tín gần trăm năm rồi, theo như đệ thấy đây chính là lúc để cho họ ra ngoài! Chúng ta không những không thể giao nộp cha con Dương gia mà càng phải ra sức bảo vệ họ được an toàn, đồng thời cũng phải khiến cho Phan gia phải mất mặt.
Trịnh Tam Lang tuyệt đối không phải là một phần tử hiếu chiến điên cuồng.
Sau khi nói hết mấy lời này, 5-6 ông lão râu tóc bạc phơ đều đứng dậy và lạnh lùng nói:
- Lời nói của Tam Lang rất có lý, đích thị là như vậy.
- Đúng vậy, chúng ta tuyệt đối không thể lui, cho dù chỉ là nửa bước.
Trịnh Hồng đưa mắt nhìn mọi người đột nhiên trong người cảm thấy vô cùng mệt mỏi.
Y đứng dậy, hạ giọng nói:
- Từ khi lập Thái tử đến nay, Trịnh gia của chúng ta đã nhiều lần bị chèn ép, phải bất đắc dĩ lắm thì thế hệ gia phụ của chúng ta mới đành phải chọn cách ẩn mình và nhẫn nhịn, rồi từ từ tích trữ lương thực với mong muốn ngày sau có thể đông sơn tái khỏi. Có lẽ là ta đã sai rồi, lúc nào cũng nghĩ rằng phải nhẫn nhịn, phải nhường bước… Nếu như mọi người đều không muốn lui, vậy thì hãy cứ làm theo lời của Thất Lang, chúng ta hãy khai chiến với Phan gia.
Trịnh Hoài Kiệt đứng dậy, khom người vái chào.
- Đại huynh gánh vác tiền đồ của Trịnh gia chúng ta, khó tránh khỏi chuyện phải nhìn trước ngó sau, lúc nãy là đệ quá lỗ mãng rồi.
Trịnh Hồng khoát tay, sắc mặt đã bình thường lại.
Ông trầm giọng đáp lại:
- Thất Lang vẫn nhiệt huyết như năm nào, đây chính là phúc của Trịnh gia, chuyện này ta không trách đệ.
Đệ nói không sai, Dương Thừa Liệt chính là con rể của Trịnh gia, Phan Đạo Tử dám phá hỏng bia mộ của Tam Nương, chính là đã làm mất mặt Trịnh gia của chúng ta. Hãy truyền lệnh của ta xuống, từ hôm nay trở đi, tất cả sản nghiệp của Trịnh gia đều không được có bất cứ quan hệ gì với Phan gia, đất đai của Trịnh gia không cho phép người của Phan gia được đặt chân nửa bước vào, nguồn nước của Trịnh gia càng không cho phép Phan gia được đụng vào nửa giọt.
Sai người đến nói với người của Phan gia rằng, nếu như không giao nộp hung thủ làm hại binh sĩ của Trịnh gia ta ra thì từ hôm nay trở đi Trịnh gia và Phan gia thề không đội trời chung.
- Nhất nhất tuân theo lời dặn dò của tộc trưởng.
Những ông lão đứng ở phía dưới đồng loạt khom người xuống hành lễ.
Trịnh Hồng hít một hơi thật sâu, rồi nói chậm:
- Hãy để thời gian cho những người kia biết rằng danh tiếng của Trịnh gia chúng ta tuyệt đối không cho phép người khác giẫm lên.
Thanh minh năm Thánh Lịch thứ 2, đối với người Huỳnh Dương mà nói chính là một đoạn hồi ức đau lòng mà họ không muốn nghĩ lại.
Khi Dương Thủ Văn bị tập kích, ngày thứ ba hắn hôn mê, tại miếu Tử Bình Trịnh gia và Phan gia đã xảy ra một trận đánh nhau với quy mô lớn.