Thịnh Đường Quật Khởi

Chương 265: Ngôi nhà ma (4)

Chương 265: Ngôi nhà ma (4)
Tiếng động trong đình viện cũng kinh động đến đám người Thạch Thủ Tín ở tại tiền viện.
Thạch Thủ Tín mang theo sáu tên Côn Luân nô chạy tới, trong tay còn cầm gậy gộc, vẻ mặt cảnh giác.
- A Lang, tiểu nhân đã sai Ốc Ân Kỳ đóng chặt cửa lớn, những người còn lại cũng thức dậy rồi, đều đang đợi A Lang sai khiến.
Xem biểu hiện như vậy của Thạch Thủ Tín, trong lòng Dương Thủ Văn thầm khen một tiếng.
- Ô Vưu, ngươi dẫn người lục soát ở phía trước, phát hiện ra cái gì thì lập tức báo cho ta biết.
- Sáu người các ngươi đi theo ta, chúng ta đến hậu viện xem.
Nói xong, Dương Thủ Văn huýt sáo một tiếng, Đại Ngọc từ trên không trung hạ xuống, đứng ở trên vai Dương Thủ Văn.
- Ngộ Không, Tiểu Bạch Long, chúng ta đi.
Hắn mang theo Nha Cửu kiếm, đi ở phía trước.
Ngộ Không và Tiểu Bạch Long một trái một phải, vừa ngửi ngửi trên mặt đất, vừa đi về phía hậu viện. Sáu gã Côn Luân nô thì cầm gậy gộc trong tay, đi theo Dương Thủ Văn. Bảy người hai con chó rất nhanh liền đi tới hậu viện. Chỉ thấy trong đình viện tối như mực, lộ ra vẻ u ám.
- Đi, nhìn xem mấy căn phòng kia.
Dương Thủ Văn chỉ vào hơn mười căn phòng tồi tàn ở hậu viện, phân phó với các Côn Luân nô.
Hắn không hiểu được ngôn ngữ của Côn Luân nô, nhưng có thể dùng cách ra dấu đơn giản bằng tay để phát ra mệnh lệnh. Côn Luân nô thấy vậy, lập tức chia làm hai đội, cầm đuốc đi qua. Khi bọn họ sắp sửa đi vào phòng thì Ngộ Không và Tiểu Bạch Long đột nhiên sủa một trận. Không đợi Dương Thủ Văn hạ lệnh, Đại Ngọc trên bả vai hắn đã bay lên không, tấn công đến hướng cỏ dại.
Là một con rắn độc!
Có chiều ngang bằng cánh tay trẻ con, dài khoảng nửa thước.
Đầu hình tam giác màu đen cho thấy nó là một con rắn độc, trên đầu còn có một tầng lân mịn.
Dương Thủ Văn không biết đây là rắn gì, nhưng có thể cảm giác được, độc tính của con rắn này là vô cùng mãnh liệt.
Nhưng rắn độc có hung mãnh thế nào thì cũng có thiên địch khắc chế.
Đại Ngọc chính là thiên địch của nó.
Khi nó xuất hiện ở trước mắt của Dương Thủ Văn thì thân của nó đã bị xé nhát, không còn sinh mạng.
Viện tử này đã bị bỏ hoang nhiều năm, có chút trùng độc thì có thể hiểu được.
Dương Thủ Văn dùng Nha Cửu kiếm đụng vào rắn độc, khóe miệng hơi hơi nhếch lên, trong lòng lại nghĩ: Còn rất mập, phỏng chừng Dương Mạt Lỵ sẽ thích.
Hắn ngẩng đầu, nhìn cỏ dại cao cỡ nửa người ở trước mắt.
Sau khi nhíu lông mi, hắn đột nhiên ném cây đuốc trong tay ra ngoài, rơi vào đám cỏ dại.
Bụi cỏ dại trong hậu viện này không biết còn có rắn chuột trùng độc nào, mình ở nơi này thì cũng không quá an toàn.
Bó đuốc đốt cỏ dại, lửa rất nhanh lan tràn ra.
Chỉ trong chốc lát, lửa cháy ngút trời, ánh lửa hừng hực, chiếu sáng toàn bộ hậu viện.
Sáu tên Côn Luân nô không biết chuyện gì xảy ra, từ trong phòng chạy ra hét lên. Chỉ là thế lửa rất mạnh, lan tràn cũng rất nhanh, bọn họ muốn đi dập lửa lại bị Dương Thủ Văn ngăn lại. Ánh lửa chiếu vào trên mặt của Dương Thủ Văn, che mờ vẻ lo lắng. Đúng lúc này, đám người Dương Mạt Lỵ cũng chạy tới, thấy cảnh tượng này cũng ngây ngẩn cả người.
- Hủy Tử, con đang làm gì vậy?
Dương thị ôm Nhất Nguyệt, dẫn theo Trịnh Kiền và Thanh Nô, dưới sự bảo vệ của Cát Đạt cũng chạy đến.
Dương Thủ Văn quay đầu nhìn Dương thị khẽ mỉm cười:
- Thẩm nương yên tâm, ta chỉ là muốn nhìn, bên trong quỷ trạch này rốt cuộc có bao nhiêu quỷ thần rắn rết thôi.
Hắn nói xong liền lui về cửa.
Bốn con chó sủa trước đám cháy, cũng không biết là vui mừng hay là kinh hoảng.
Ánh lửa chiếu đỏ bừng cả chân trời, không quá lâu chợt nghe từ tiền viện truyền đến một trận tiếng đập cửa dồn dập. Khoảng một khắc sau, một đám Võ Hầu mặc áo đen chạy tới trước cửa, nhưng bị sáu tên Côn Luân nô ngăn lại…
- Ngươi đang làm gì vậy?
Võ Hầu cầm đầu kia lớn tiếng quát hỏi.
Dương Thủ Văn quay đầu nhìn gã, trầm giọng nói:
- Ta tự dọn dẹp chỗ ở của ta, có quan hệ gì với các ngươi chứ?
- Ngươi... Nếu chẳng may lửa lan tràn đốt tới phòng ốc người bên ngoài thì phải làm thế nào đây?
- Nếu là như vậy thì cứ bồi thường là được.
- Nếu các ngươi bất mãn thì có thể bẩm báo đến nha môn. Tốt lắm, nếu không có việc gì liền lập tức đi ra ngoài, ta còn phải thanh lý phòng ốc.
Đám Võ Hầu hiển nhiên là được nhắc nhở, biết lai lịch của khách ở trong quỷ trạch này là không nhỏ.
Dương Thủ Văn cứng rắn như vậy, bọn họ cũng không dám làm càn. Mắt thấy lửa trong hậu viện càng lúc càng lớn, cũng chỉ có thể đấm ngực dậm chân, nhưng không có cách nào khác.
- A Lang mau nhìn, đây chính là quỷ trạch sao?
Cách Đồng Mã Mạch không xa có một viện tử nhỏ.
Trịnh Linh Chi bị người nhà đánh thức, đi tới cửa hiên nhấc lên màn che nhìn.
Nhìn thấy ánh lửa ngút trời ở Đồng Mã Mạch, chiếu sáng bầu trời đêm... Y đột nhiên mỉm cười, sau đó gật đầu liên tục.
- Đúng vậy, chính là quỷ trạch.
- Có cần phái người qua đó xem xét không. Thanh Chi đang ở bên đó.
Thê tử của Trịnh Linh Chi là Thôi thị, cũng xuất thân từ gia đình giàu có.
Nhưng Trịnh Linh Chi lại lắc đầu:
- Không cần phải lo lắng, nơi này là dưới chân thiên tử, ai dám lộ liễu gây rối ở chỗ này chứ? Chắc là Thanh Chi đang đốt cỏ hoang, ta và nàng không cần phải lo lắng. Ha hả, hãy chờ xem, đêm nay trong thành Lạc Dương, nhất định sẽ có không ít người trắng đêm không ngủ.
Thôi thị nghe vậy ngẩn ra, chợt tỉnh ngộ.
- Ý chàng là Thanh Chi cố ý sao?
- Ta đây cũng không biết, dù sao ngọn lửa này đốt lên, ắt hẳn sẽ có nhiều người cảm thấy không thoải mái lắm.
Trịnh Linh Chi dứt lời, trong lòng không kìm nổi lại tán thưởng một tiếng.
Ngọn lửa này đốt lên, nói vậy toàn bộ Lạc Dương đều đã biết được Dương Thanh Chi hắn đến đây đi!
Phường Quy Nghĩa, tiếp giáp hoàng thành.
Nơi này có rất nhiều quan viên và quý tộc, bất luận cái gì gió thổi cỏ lay đều sẽ trở thành đề tài.
Một mồi lửa của Dương Thủ Văn làm cho cả Phường Quy Nghĩa trở nên sôi trào. Mặc dù giờ giới nghiêm ở ngoài phường đã bắt đầu, nhưng trong phường vẫn đèn đuốc sáng trưng.
- A, đây là nơi nào châm lửa vậy?
Ở trong một quán rượu, Lý Khỏa Nhi mặc y phục giả nam đang ngồi dựa vào lan can.
Trên bàn rượu, đám người Lý Trọng Nhuận, Võ Diên Cơ mặt đỏ tai hồng, uống rượu say sưa. Bên người Lý Khỏa Nhi còn một thiếu niên ngồi, nhìn bộ dáng khoảng mười lăm mười sáu tuổi, dựa vào trong lòng Lý Khỏa Nhi, đã ngủ thiếp đi rồi.
Nghe được lời nói của Lý Khỏa Nhi, gã lập tức ngồi dậy.
- Khỏa Nhi, các ngươi đây là muốn tới khi nào mới chấm dứt?
- Tam tỷ mau nhìn, bên kia cháy rồi.
- Ở đâu, ở đâu?
Thiếu niên nghe vậy, lập tức tỉnh táo tinh thần, ghé vào lan can, theo ngón tay của Lý Khỏa Nhi nhìn qua.
- Đại huynh, mau đến xem, kia là nơi nào vậy?
Lý Trọng Nhuận nghe vậy, liền đứng lên đi đến cửa sổ.
- A?
- Làm sao vậy?
- Bên kia hình như là quỷ trạch.
- Ngươi nói là...
Lý Khỏa Nhi nghe vậy cũng đứng dậy.
Lúc này, Võ Diên Cơ lảo đảo đi đến bên cạnh Lý Trọng Nhuận, sau khi nhìn một chút thì đột nhiên cười nói với Lý Trọng Nhuận:
- Hoàng thái tôn, thoạt nhìn cậu em rể này của ngươi cũng không phải là một người thích yên tĩnh, còn dám châm lửa vào đêm khuya.
- Đại Lang, ngươi đừng nói lung tung, cái gì em rễ chứ.
Lý Trọng Nhuận còn có chút men say, vẻ mặt không vui nói.
- Đương nhiên là phu quân của An Nhạc rồi.
- Hả?

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất