Thịnh Đường Quật Khởi

Chương 266: Ngôi nhà ma (5)

Chương 266: Ngôi nhà ma (5)
Lý Khoả Nhi vốn không có hứng thú, chẳng qua là cháy mà thôi, cho dù quỷ trạch cháy thì thế nào chứ? Hứng thú của nàng không phải là nơi nào cháy, mà là ai đốt cháy. Hiện giờ lại liên lụy đến quỷ trạch… Phải biết rằng, ở Lạc Dương quỷ trạch là một đề tài rất không tốt. Khi mọi người nhắc đến chuyện gì đó kinh khủng đều sẽ nhắc đến quỷ trạch.
Ai đang ở quỷ trạch?
- Võ Đại Lang, ngươi mới vừa nói cái gì?
Lý Khoả Nhi lớn tiếng hỏi:
- Cái gì mà phu quân của ta? Ta khi nào có phu quân?
Lúc này Lý Trọng Nhuận cũng tỉnh táo lại, chỉ là khi gã muốn ngăn cản Võ Diên Cơ thì cũng không kịp nữa rồi…
Ở Đông cung, trước mặt Lý Khoả Nhi, cái tên Dương Thủ Văn không được nhắc đến.
Cho dù là nhắc đến thì nhiều nhất là nói tài văn chương của hắn như thế nào, nhưng tuyệt đối sẽ không để lộ ra hôn ước của hắn và Lý Khoả Nhi.
Nguyên nhân rất đơn giản.
Vi thị không cho người đề cập đến Dương Thủ Văn, bởi vì nàng cảm thấy rất nhục nhã.
Mà Lý Hiển cũng không chủ động đề cập đến Dương Thủ Văn. Thứ nhất, thái độ của Võ Tắc Thiên vẫn chưa rõ ràng, dù cho Lý Hiển đã quyết định thực hiện hôn ước này, nhưng trước khi Võ Tắc Thiên tỏ rõ thái độ thì ông ta cũng sẽ không hành động thiếu suy nghĩ.
Lý Hiển yếu đuối, cũng không có nghĩa ông ta là kẻ ngu ngốc.
Lý Trọng Nhuận không nghĩ tới, sau khi Võ Diên Cơ uống say thì lại buột miệng nói ra.
Nghe Lý Khoả Nhi hỏi, trong lòng gã nhất thời thầm kêu một tiếng không ổn, theo bản năng quay đầu, không dám nhìn Lý Khoả Nhi.
- Đại Lang, Khoả Nhi khi nào có hôn ước vậy?
Thiếu niên đứng ở bên cạnh Lý Khoả Nhi cũng lộ ra vẻ nghi hoặc.
Y, đúng hơn là nàng, tên là Lý Tiên Huệ, là con gái của Vi thị, tỷ tỷ của Lý Khoả Nhi, đồng thời đã có hôn ước với Võ Diên Cơ, cũng được phong là quận chúa Vĩnh Thái. Nhưng cho dù là như vậy, Lý Tiên Huệ cũng không rõ ràng lắm về việc đính hôn của Lý Khoả Nhi.
Hôm nay vốn là Lý Khoả Nhi lôi kéo nàng đi ra ngoài, muốn nàng tiếp xúc nhiều thêm với Võ Diên Cơ.
Thật không nghĩ đến...
- Lý Trọng Nhuận!
Lý Khoả Nhi lớn tiếng quát, liền kéo tay áo của Lý Trọng Nhuận:
- Ngươi nói rõ cho ta, cái gì gọi là phu quân của ta?
- Việc này…
Lý Trọng Nhuận không khỏi kêu khổ trong lòng.
Gã hung tợn trừng mắt Võ Diên Cơ, mà lúc này Võ Diên Cơ cũng ý thức được mình nói sai. Nhưng y tỏ ra rất rộng lượng, cười khổ nói:
- Hoàng thái tôn, ta không biết vì sao thái tử lại không nói việc này cho Khoả Nhi, nhưng… Hắn đã vào kinh! Ngươi cảm thấy chuyện này còn có thể giấu diếm được bao lâu? Chẳng bằng sớm nói cho nàng biết.
- Việc này…
Ngay tại lúc Lý Trọng Nhuận do dự, Lý Khoả Nhi lại nổi giận!
Nàng tiến lên đá vào cái bàn ăn, chỉ vào Lý Trọng Nhuận nói:
- Được lắm, hoá ra các ngươi đều biết cả rồi, chỉ có ta là không biết. Đi ra ngoài, tất cả đều đi ra ngoài cho ta...
Nói xong, nàng tháo xuống bảo kiếm trên tường. Chỉ vào đám ca kỹ trong phòng quát lớn.
Đám ca kỹ cũng không biết chuyện gì xảy ra, thấy tình hình như vậy, một đám sợ tới mức mặt trắng bệch, sợ hãi thét lên liền chạy ra ngoài.
- Khoả Nhi, muội đừng như vậy.
Lý Tiên Huệ liền vội vàng tiến lên, giữ chặt nàng.
- Tam tỷ, tỷ đừng cản ta.
Lý Khoả Nhi cả giận nói:
- Phụ thân đã đáp ứng ta, để ta lựa chọn phu quân. Nhưng bây giờ tại sao lại xuất hiện một tên phu quân chứ? Võ Đại Lang, ngươi ra ngoài ngăn mọi người vào, Lý Trọng Nhuận ngươi nói rõ cho ta.
Võ Diên Cơ thấy tình hình như vậy, vội vàng nháy mắt một cái với Lý Tiên Huệ.
Hai người cùng đi ra khỏi phòng, thuận đường ngăn tiểu nhị trong quán rượu lại.
- Đại Lang, rốt cục là xảy ra chuyện gì?
Võ Diên Cơ cười khổ nói:
- Vĩnh Thái, nàng đừng dính vào chuyện này… Chuyện này rất phức tạp, hãy để cho Hoàng thái tôn giải thích với An Nhạc đi. Nàng yên tâm, mặc dù An Nhạc có chút điêu ngoa nhưng cũng không phải là người không biết nặng nhẹ. Hoàng thái tôn không có việc gì đâu.
Lý Tiên Huệ vẫn như cũ là vẻ mặt mờ mịt, nhưng lại thuận theo gật đầu.
Trong phòng, Lý Khoả Nhi đã rút bảo kiếm ra.
Lý Trọng Nhuận vội vàng nói:
- Khoả Nhi, muội trước tiên buông kiếm xuống, ta nói cho muội biết không được sao?
- Chuyện này không phải là ta không muốn nói cho muội biết, mà là mẫu thân nói, không được cho bất cứ kẻ nào nhắc tới cái tên Dương Thủ Văn này.
Lý Khoả Nhi nghe vậy ngẩn ra:
- Dương Thủ Văn? Chính là tên Dương Thủ Văn “Sĩ cam phần tử bất công hầu” viết ra Ái liên thuyết sao?
Lý Trọng Nhuận gật đầu:
- Cũng là tác giả của cuốn “Tây du” mà mấy ngày nay muội đọc mê mẩn.
- Thanh Chi?
- Đúng, đây tên chữ của hắn, hắn tên là Dương Thủ Văn, vốn là con cháu của Hoằng Nông Dương thị. Phụ thân Dương Thừa Liệt, đã từng đảm nhiệm chức Tả Phụng Thần Vệ. Mà mẹ của hắn tên là Trịnh Hy Văn, còn gọi là Trịnh tam nương, là con gái của Huỳnh Dương Trịnh thị, cũng là tỷ tỷ của Giáo Úy Hà Nam Trịnh Linh Chi… Khoả Nhi, muội ngồi xuống, chuyện này kể ra thì rất dài.
- Tiên sinh Thanh Chi là phu quân của ta sao?
Lý Khoả Nhi lúc này còn có chút phát mộng.
Cuốn “Tây du” kia là quà của công chúa Thái Bình tặng cho nàng.
Vốn nàng cũng không thèm để ý, chỉ là lật xem giải trí. Thật không nghĩ đến vừa xem thì lại khiến cho nàng say mê.
Nàng dùng thời gian hai ngày, cuối cùng cũng đọc xong “Tây du”.
Hôm nay nàng đi ra ngoài cũng là bởi vì đọc truyện suốt hai ngày, muốn đi ra thoải mái một chút. Tác giả của Tây du là Thanh Chi, là thần tượng của Lý Khoả Nhi. Nàng từng tưởng tượng không chỉ một lần, “Thanh Chi” viết ra Tây du là người có tướng mạo như thế nào?
Là một lão tiên sinh hay là một công tử tuấn mỹ đây?
Nhưng nàng thật không ngờ đến, chỉ trong một ngày, tiên sinh “Thanh Chi” lại trở thành phu quân của nàng.
- Đại huynh, huynh nói tiên sinh “Thanh Chi” và Dương Thủ Văn đều là một người? Ta nhớ tuổi của Dương Thủ Văn hình như không lớn đúng không?
- Khoảng chừng bằng tuổi ta đi.
- Ta biết mà, tiên sinh Thanh Chi không phải là một lão tiên sinh.
- Hắn có thể viết ra nhân vật Ngộ Không này thì tuổi của hắn cũng không phải quá lớn… Không đúng, huynh vẫn chưa nói cho ta biết, sao hắn lại trở thành phu quân của ta?
Lý Khoả Nhi đột nhiên thay đổi sắc mặt, tay ngọc thon thon lại đặt trên bảo kiếm.
- Muội đừng vội, từ từ nghe ta nói hết.
Lý Trọng Nhuận biết, hôm nay không thể nói nhăng nói cuội rồi.
Gã rất rõ ràng tính tình của muội muội nhà mình.
Lý Khoả Nhi có thể xem là một cô gái nói được làm được. Có đôi khi gã cũng hoài nghi, vì sao Tam muội dịu dàng như vậy, Khỏa Nhi lại có tính cách như vậy chứ? Chỉ có điều, loại lời nói này Lý Trọng Nhuận không dám nói ở trước mặt Lý Khoả Nhi.
- Chuyện này muốn kể thì phải kể từ mười bốn năm trước.
- Mười bốn năm trước?
Lý Khoả Nhi lộ ra vẻ mờ mịt, nghi hoặc nhìn Lý Trọng Nhuận nói:
- Mười bốn năm trước hình như ta còn chưa sinh ra đời đúng không?
- Chính là ngày muội sinh ra.
Lý Trọng Nhuận cười khổ nói:
- Lại nói tiếp, muội vừa ra đời, hắn liền ôm muội.
- Lý Trọng Nhuận, huynh nói bậy bạ gì đó?
Lý Khoả Nhi nghe những lời này, lập tức ửng hồng hai má.
Lý Trọng Nhuận nói:
- Cũng không phải là ta nói bậy, là thật… Lúc muội vừa sinh ra, hắn đã ôm muội, hơn nữa là dùng y phục của hắn bọc muội lại. Tên Khoả Nhi này của muội được lấy cũng là vì vậy. Vốn cho rằng từ nay về sau sẽ không gặp lại, thật không nghĩ đến... Có lẽ là do duyên phận đi, ai có thể lường trước được mười bốn năm sau hai người lại gặp lại chứ.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất