Chương 300.2: Danh chấn hai kinh
hương 300.2: Danh chấn hai kinh
Trời sáng rồi.
Một vầng mặt trời đỏ ửng nhô lên, ánh nắng bao phủ mặt đất.
Dương Thủ Văn từ từ mở mắt ra, mới vừa nhúc nhích chỉ cảm thấy một con đau giống như búa bổ vỡ đầu, khiến cho hắn không kìm nổi hừ lên một tiếng.
- Hủy Tử, ngươi tỉnh rồi.
Bên tai vang lên một giọng nói lo âu, Dương Thủ Văn quay đầu lại nhìn thấy Dương Thị tóc tai rối bời bước tới.
Mắt bà đỏ ửng, xem ra là không được nghỉ ngơi tốt.
Thấy Dương Thủ Văn tỉnh lại, Dương Thị không khỏi thở dài một tiếng, liền bê một bát nước tới, đưa sát miệng Dương Thủ Văn.
Sau khi say rượu, cổ họng giống như bỏng rát. Dương Thủ Văn liền đỡ lấy bát nước, uống ùng ục sạch bát nước mát.
- Thằng nhỏ ngươi sao lại không để cho người ta bớt lo lắng đi chứ?
Ta nghe nói, hôm qua cháu đã uống gần một đấu lang quan thanh, cháu cũng biết tác dụng của lang quan thanh lớn thế nào sao?
Trước đây không biết, bây giờ thì biết rồi!
Dương Thủ Văn nằm trên giường, vẫn cảm thấy trời đất quay cuồng.
Dương Thị nói không sai, lang quan thanh vào miệng thì ngọt, một chút vị rượu cũng không có, nhưng sau đó lại mạnh vô cùng. Thậm chí hắn đều đã không còn nhớ rõ, sau đó đã xảy ra những chuyện gì? Dùng một danh từ hậu thế, đêm qua hắn đã "đứt" rồi.
Trong đầu chỉ còn nhớ mơ hồ, hắn không ngừng làm thơ, làm thơ, làm thơ.
Nhưng làm những bài thơ gì? Đều đã không còn ấn tượng nào nữa.
Ừ, cuối cùng hắn dường như còn ném vò rượu, nhưng chuyện sau đó thì hoàn toàn không còn nhớ gì nữa.
Lúc này, Dương Thủ Văn chỉ cảm thấy rất khó chịu, trong bụng như lửa đốt, giống như có một đống lửa đang cháy bên trong.
- Thím à, cháu về nhà thế nào?
- Ngươi nói mà không biết xấu hổ, thiệt thòi cho Ca Nô và Hạ tiên sinh, Tô tiên sinh đã đưa ngươi về. Sau khi ngươi về rồi, không biết đã nôn ra thành cái kiểu gì. May mà đây là trong nhà, nếu ở bên ngoài không biết đã gây ra bao nhiêu chuyện đáng xấu hổ rồi.
- Chuyện đáng xấu hổ cũng không quan trọng, nếu Thanh Chi muốn uống rượu, hôm nay trong thành Lạc Dương này hơn hai trăm tửu lầu đều ước gì hắn không say không về.
Bên ngoài nhà vang lên tiếng cười sảng khoái.
Hạ Tri Chương dưới sự đồng hành của Trịnh Kiền, từ bên ngoài nhà đi vào.
Dương Thủ Văn cảm thấy ánh mắt của Trịnh Kiền hôm nay nhìn hắn dường như có ý nghĩa vô cùng đặc biệt. Chỉ có điều, hắn đã chuyển ánh mắt đó về phía Hạ Tri Chương, nghi ngờ nói: - Hạ tiên sinh, sao ngươi lại ở trong nhà ta?
Hạ Tri Chương nghe thấy thế ngẩn người ra, bật cười ha hả.
- Thanh Chi, chớ không phải là đã quên hết chuyện hôm qua rồi chứ?
- Hả?
Nhìn bộ dạng mê man đó của Dương Thủ Văn, Dương Thị cũng không kìm nổi bật cười khúc khích.
- Hủy Tử, hôm qua ngươi quay về liền tỉnh lại, sau đó kéo Hạ tiên sinh và Tô tiên sinh uống một vò Thanh Bình Điệu. Sau đó Hạ tiên sinh muốn đi, ngươi sống chết kéo hắn ta không để hắn ta đi, còn vừa múa vừa hát trong sân, làm ầm ĩ hơn nửa túc.
Nếu không phải Cát Đạt sau đó ra tay, không hiểu ngươi còn gây tới lúc nào nữa.
Ta còn say khướt sao?
Dương Thủ Văn há hốc miệng ra, hồi lâu sau mỉm cười gượng gạo.
- Hạ tiên sinh, hôm qua tiểu tử thất lễ rồi.
Hắn thẹn thùng nói, liền ngồi dậy.
Hạ Tri Chương thì cười nói: - Tính tình của Thanh Chi rất hào sảng, có gì mà nói thất lễ chứ?
Nhưng, ta vẫn nói tiếng chúc mừng ngươi. Hôm qua Thanh Chi ở Tổng Tiên cung đấu rượu làm trăm bài thơ, đã truyền khắp thành Lạc Dương rồi. Hôm nay, trên đường phố lớn, ngõ nhỏ có lẽ đều nói về thơ của Thanh Chi. Qua ngày hôm nay, chỉ e là ở hai kinh không ai là không biết tới đại danh Thanh Chi.
- Đấu rượu trăm bài thơ?
Đó không phải là chuyện của Lý Bạch làm, mà là ta làm sao?
Ký ức của Dương Thủ Văn về ngày hôm qua đã hoàn toàn mơ hồ, cho nên có chút hồ đồ.
Hạ Tri Chương ngồi xuống mép giường, nhìn Dương Thủ Văn, bỗng nói: - Thanh Chi, ngươi không thể là không nhớ chuyện tốt hôm qua ngươi làm chứ?
- Ta làm những gì?
Dương Thủ Văn với vẻ mặt ngốc nghếch, nhíu mày, cố gắng suy nghĩ nói: - Ta chỉ nhớ hôm qua luôn làm thơ. Đúng rồi, hôm qua trong Tổng Tiên cung liên tiếp điểm trúng Dao đài, ta vẫn luôn làm thơ, uống rượu, sau đó thì không nhớ gì nữa.
- Vậy ngươi còn nhớ ngươi đã làm bao nhiêu bài thơ không?
Dương Thủ Văn hai mắt lờ đờ, hồi lâu sau vẫn lắc đầu.
- 81 bài!
Hạ Tri Chương bỗng vỗ tay lớn tiếng kêu lên, bộ dạng đau đớn trong lòng.- Sớm biết thế này nên để ngươi uống bớt rượu đi một chút.
- Thế nào?
- Nếu ngươi sau đó không phải uống say, nói không chừng có thể làm được trăm bài.
Con người ở trong một khoảng thời gian, có thể đi vào một huyền thoại là cảnh giới diệu kỳ.
Đạo gia gọi là thông huyền, Phật gia gọi là tỉnh ngộ. Trong trạng thái này, con người ta có thể phát huy được sức mạnh thần bí cực lớn, làm ra được những chuyện mà ngày thường không thể làm được. Theo như Hạ Tri Chương thấy, Dương Thủ Văn hôm qua chính là đi vào trạng thái thông huyền, cho nên mới có thể làm ra được 81 bài thơ xuất sắc. Nếu hắn không phải sau đó uống nhiều, say mèm, nói không chừng sẽ làm được nhiều hơn nữa. Về phần những bài thơ đó của Dương Thủ Văn có phải là trộm về hay không Hạ Tri Chương lại không hề có chút nghi ngờ nào.
Một người có thể làm ra được 81 bài thơ chưa từng nghe thấy bao giờ trong khoảng thời gian ngắn ngủi, sao có thể là kẻ chép văn được?
-. Ngươi là nói, khi đó ta ở trên Dao đài, đập vỡ vò rượu? Chuyện này ta có ấn tượng.
- Vậy ngươi còn nhớ, ngươi xông về phía Thánh nhân hét lớn: "Ta không sợ người!"
- Có sao?
- Ha ha.
Dương Thủ Văn nghe xong bỗng kinh sợ vã mồ hôi.
Hắn thực sự không nhớ rõ, hắn đã làm những chuyện hoành tráng gì.
Nói lời trong lòng, dù sao thì Võ Tắc Thiên nói như vậy, trong lòng hắn đối với Võ Tắc Thiên cũng có vài phần sợ hãi.
Trong chính sử, dã sử và một số diễn nghĩa đời sau sớm đã yêu ma hóa Võ Tắc Thiên.
Đối với nữ Hoàng đế đầu tiên thiên cổ này, đối với thủ đoạn tàn ác trong truyền thuyết này, vì mưu cầu vị trí Hoàng hậu, không tiếc giết chết con gái ruột của mình, Dương Thủ Văn sợ Võ Tắc Thiên, giống như hắn bài xích An Nhạc Công chúa, thâm căn cố đế rồi.
Ta hôm qua lại xông về phía các lão nương đó nói ra câu hoành tráng đó, bà ta liệu có giết chết ta không?
Dương Thủ Văn nhìn Hạ Tri Chương, bỗng tỉnh táo hơn rất nhiều.
- Khi đó thực sự là uống quá nhiều rượu, không còn nhớ gì nữa.
Hắn cười khổ lắc đầu, lại khiến cho Hạ Tri Chương bật cười lớn.
Ngươi rất thích cười sao? Ta đặc biệt đắc tội với Võ Tắc Thiên. Ngươi cố nhiên còn có thể cười vui như thế sao?
Hạ Tri Chương cười nói: - Thanh Chi cũng không cần phải lo lắng, hôm qua lời ngươi nói cũng là hành động đương nhiên, Thánh nhân không những không trách tội, ngược lại còn sai người đưa ngươi về. Cho nên, ngươi không cần phải lo lắng, nếu Thánh nhân thực sự muốn truy cứu, ngươi há có thể đi ra khỏi Doanh Châu sao?
Hình như là đạo lý này!
Trong lòng Dương Thủ Văn ít nhiều cũng thở phào nhẹ nhõm.
Hắn đang định nói, lại nghe thấy trên cầu thang vang lên tiếng bước chân dồn dập.
Dương Tòng Nghĩa vội vàng từ dưới lầu chạy lên, y hổn hển lên lầu, đi vào trong phòng nói: - A Lang, chuyện lớn không hay rồi. Bên ngoài có rất nhiều công nhân, nói là phụng mệnh Lạc Dương lệnh, phải dẫn A Lang tới nha môn hỏi.
- Hả?