Chương 300.1: Danh chấn hai kinh
Ngày 7 tháng 4 năm Thánh Lịch thứ hai, đối với Dương Thủ Văn mà nói tuyệt đối là một ngày đáng nhớ.
Ngày hôm này, trong tận cùng trí nhớ của hắn, đấu rượu trộm được 81 bài thơ Đường, trong một đêm truyền khắp Lạc Dương, thành một huyền thoại.
Cũng chính một ngày hôm nay, dù hắn chưa gặp được Võ Tắc Thiên, nhưng lại gào lớn tiếng về phía Võ Tắc Thiên "ta không sợ người".
Võ Tắc Thiên rốt cuộc nghĩ thế nào cũng chẳng ai biết được.
Nhưng từ cử chỉ hành động của bà sai người đưa Dương Thủ Văn về Đồng Mã Mạch cho thấy, một người phụ nữ trong mắt mọi người hỷ nộ vô thường, thậm chí còn có chút tàn bạo này không hề tức giận, dường như cảm quan của bà với Dương Thủ Văn, cũng đã có rất nhiều biến đổi.
Rất kỳ diệu, không phải sao?
Đã 10 năm rồi!
10 năm qua, dường như không có ai dám mạo phạm thánh nhan Võ Tắc Thiên.
Nhưng lần này, Dương Thủ Văn không những mạo phạm thánh nhan, thậm chí còn toàn thân mà rút, cũng khiến cho vô số người trắng đêm khó ngủ.
Võ Tam Tư quay trở về nhà đã gần đến giờ Tý.
Thành Lạc Dương sớm đã bắt đầu đêm cấm, nhưng đối với Võ Tam Tư mà nói, uy lực cấm đêm này dường như không còn mạnh nữa.
Lão có thẻ bài của Võ Tắc Thiên ngự ban, có thể đi lại trong thành ban đêm.
Trên thực tế, với nhân vật như Võ Tam Tư, phần lớn đều có đặc quyền này, nếu không sao có thể gọi là "Lương Vương"?
- Chuyện khoa cử của Nhị Lang vẫn nên thôi đi.
Quay trở về nhà, lão liền gọi Chu Lợi Trinh và Võ Sùng Huấn tới.
Chu Lợi Trinh hiện giờ là tâm phúc của Võ Tam Tư. Người này thiên về nghiền ngẫm lòng người, hơn nữa còn phản ứng nhanh nhẹn, thủ đoạn cực kỳ nham hiểm. Loại người này muốn đi vào con đường khoa cử, vô cùng khó khăn. Nhưng nếu được đề bạt, có thể nhanh chóng bay cao. Tài cán của họ đức hạnh của họ còn lớn hơn gấp trăm lần, càng thích hợp lăn lộn trong chốn quan trường.
- Vì sao, những ngày qua hài nhi vẫn luôn ở trong nhà đóng cửa khổ học.
- Ngươi khổ học cũng có tác dụng gì? Ngươi có thể trong một ngày làm ra được 81 bài thơ không?
- Hả?
Võ Tam Tư đã kể sơ qua một lượt chuyện hôm nay xảy ra ở Thần Đô uyển, hơn nữa còn kể rất tỉ mỉ. Lão thậm chí còn cho người sao chép lại 81 bài thơ của Dương Thủ Văn sáng tác, đặt ở trước mặt Chu Lợi Trinh và Võ Sùng Huấn, để họ đọc.
Sắc mặt Võ Sùng Huấn tái đi, im lặng không nói lời nào.
Chu Lợi Trinh cười khổ, cũng không nói lời nào.
Còn người đàn ông ngồi phía dưới Võ Tam Tư thì cầm chồng thơ đó lên, đọc từng bài từng bài.
- Nhị Lang, ngươi còn muốn tham gia khoa cử nữa không?
Lần này, phụ thân cũng không giúp được con nữa. Con chưa thấy tiểu tử đó cuối cùng xông về phía Thánh nhân hét lên "trượng phu không thể thiếu thiếu niên", càng ngông cuồng hơn là hét lên: Ta không sợ người! Còn Thánh nhân thì lại không những không tức giận về điều này, ngược lại còn cho người đưa hắn về nhà.
Thánh nhân hy vọng Võ Lý liên hôn, nhưng sau chuyện ngày hôm nay, cảm quan của người đối với tiểu tử đó e là đã có sự thay đổi rồi. Nếu con tham gia khoa cử, tất nhiên sẽ xảy ra đụng độ với tiểu tử đó. Trước ngày hôm nay, phụ thân còn có chút chắc chắn, nhưng nếu con nắm chắc thắng được hắn trong khoa cử, phụ thân sẽ ủng hộ con đi tham gia khoa cử năm sau.
- Con không đi!
Võ Sùng Huấn dường như là không suy nghĩ gì nữa, thốt lên lời này.
Đi thế nào đây?
So tài với yêu nghiệt đó, chẳng khác nào tìm tới cái chết.
Y đã bị Dương Thủ Văn hù cho sợ hãi, quay đầu sang nhìn về phía Chu Lợi Trinh.
Chu Lợi Trinh trầm ngâm một hồi liền nói: - Công chúa nói ra phải có tài trạng nguyên, e là không thể dễ dàng thay đổi được.
Thái tử hiện giờ rất thân cận với Thái Bình Công chúa. Nếu Lương Vương thế mạnh ép xuống, nói không chừng sẽ hoàn toàn ngược lại. Tuy nhiên, tiểu nhân cho rằng, khoa cử vẫn phải tham gia, nếu không Nhị công tử sao có thể nhận được sự chứng nhận của Thánh nhân và Thái tử?
- Ta không đi!
Võ Sùng Huấn liền hô lên: - Thằng nhãi này có tài như vậy, sao ta có thể thắng được? Tới khi đó, chỉ có thể bị hắn làm cho nhục nhã.
Chu Lợi Trinh nghe thấy thế, liền bật cười.
- Nhị công tử đừng vội, Công chúa chỉ nói tài trạng nguyên, lại không nói tới trạng nguyên văn, hay là trạng nguyên võ.
Trạng nguyên văn phải chờ tới năm sau, nhưng trạng nguyên võ năm này sẽ tổ chức. Bắt đầu từ bây giờ, cuộc thi võ vẫn còn có năm tháng để bắt đầu, với võ dụng của Nhị công tử, lại cộng thêm với những thủ đoạn nhỏ, trạng nguyên võ chẳng phải là đã rơi vào tay rồi sao?
Tới khi đó, cho dù là Công chúa cũng không dễ đổi ý được!
Võ Tam Tư liền sáng mắt lên.- Ngươi là nói để Nhị Lang tham gia võ cử sao?
Chu Lợi Trinh gật đầu nói: - Võ cử không cần văn cử, nhưng thủ đoạn thao tác lại có rất nhiều.
Điểm này nói vậy Tôn Đại Lang là hiểu nhất, có phải không?
Người đàn ông ngồi ngay phía dưới Võ Tam Tư đặt tập bản thảo trong tay xuống, lộ rõ nụ cười quỷ dị.
- Tôn Đại Lang có diệu kế gì không?
Người đàn ông đó nói: - Chu tiên sinh nói rất đúng, võ cử chủ yếu là kỳ thi cử tạ, cưỡi ngựa bắn tên, kỹ năng đi bộ bắn tên và thương mã, càng thiên về kỹ dũng, mà không phải là văn tài. Cơ thể Nhị Lang to lớn, khí thế hơn người, rất anh dũng, nếu tham gia võ cử, có lẽ độ khó không lớn, chỉ cần Nhị Lang có thể qua cử nặng, cưỡi ngựa bắn tên và đi bộ bắn tên, kỹ thuật thương mã thì có thể thao tác.
- Thao tác thế nào?
- Chuyện này vẫn do Chu tiên sinh giải thích đi.
Chu Lợi Trinh cười với người đàn ông đó, trầm giọng nói: - Cử tạ, cưỡi ngựa bắn tên và đi bộ bắn tên. Về phần kỹ thuật thương mã, tiểu nhân thật ra là có một kế. Tôn Đại Lang đã từng tham gia võ cử, trong khoảng thời gian này sẽ để cho Nhị công tử luyện võ theo hắn ta, nói không chừng có thể nâng cao. Ngoài ra, Tôn Đại Lang còn có một hữu hảo, tên là Vương Tu Phúc, không những võ nghệ cao cường, thần lực lại càng hơn người, có dũng khí. Hắn ta hiện giờ đang ở Trường An, chỉ cần Lương Vương gửi một bức thư, tất sẽ chạy tới dưới trướng Vương gia. Tới khi đó, để cho hắn ta cũng tham gia khoa cử, báo đưa Nhị công tử đoạt hạng nhất là được.
Võ Tam Tư nghe thấy thế, mắt bỗng sáng lên.
Thấy ánh mắt Chu Lợi Trinh bỗng trở nên thân thiết.
Văn tài của thằng nhãi này không ra làm sao, nhưng làm việc quả thực là có chút môn đạo.
Tuy nhiên, y lập tức nhăn mày lại khẽ nói: - Nếu Dương Thủ Văn đó cũng tham gia võ cử, khi đó phải làm thế nào?
Chu Lợi Trinh nói: - Chuyện đó rất đơn giản, nếu hắn không biết sống chết, thì để Vương Tu Phúc trên khoa trường.
Y nói xong đã làm thế tay bổ chém.
- Thánh nhân có lẽ thích tài hoa của hắn, nhưng chuyện này không liên quan gì tới Lương Vương, Thánh nhân cũng không thể nổi giận với Lương Vương được.
- Ừ!
Võ Tam Tư mỉm cười.
Lão vừa rồi chỉ là mỉm cười, nhưng dần dần tiếng cười lại càng ngày càng lớn.
- Không sai, nếu hắn không biết tiến lui, không biết sống chết, vậy chỉ có thể trách hắn đoản mạng.
Tôn Đại Lang, Chu Lợi Trinh và Võ Sùng Huấn nghe xong cũng không nén nổi liền bật cười lớn. Cục tức trong lòng Võ Tam Tư cũng cùng với tiếng cười mà tan biến mất.