Chương 301.2: Án mạng
Dương Thủ Văn nghe thấy thế, liền lắc đầu tiên tục.- Ta ngay cả cầu Lợi Thiệp ở đâu cũng không biết, sai hắn ta đi làm cái gì?
Tình trạng trước đây của ta, huyện tôn không thể không biết. Sau khi ta tới Lạc Dương không có bằng hữu gì, cũng rất ít khi ra ngoài đi lại.
Điểm này Thẩm Thuyên Kỳ đương nhiên rất hiểu.
Trước đây y ở bên cạnh Võ Tắc Thiên, Võ Tắc Thiên cũng có thái độ gì với Dương Thủ Văn, nhìn chung y cũng có thể nhìn ra manh mối.
Nghe Dương Thủ Văn nói như vậy, y không khỏi mỉm cười.
- Thật ra ta cũng hơi lỗ mãng rồi, Thanh Chi chớ trách.
- Huyện tôn, không biết thi thể của Trát Bố Tô đó hiện đang ở đâu?
- Vẫn ở cầu Lợi Thiệp. Thẩm Thuyên Kỳ nói: - Ta nghe nói Trát Bố Tô đó là gia nô của Thanh Chi, cho nên sai người đi mời ngươi tới, chỉ là cầu Lợi Thiệp đó quá là hư hỏng, nếu Thanh Chi tới đó, có chút chậm trễ, cho nên mới ở nha huyện chờ.
Dương Thủ Văn suy nghĩ một hồi, nói: - Không biết ta có thể đi kiểm tra chút được không?
- Hở?
Dương Thủ Văn liền nói: - Huyện tôn quên rồi sao? Gia phụ vốn là Huyện úy Xương Bình. Ta từ nhỏ đã ở bên cạnh gia phụ, nên việc án mạng không có gì xa lạ. Mặc dù Trát Bố Tô đó là gia nô của cậu tặng ta, nhưng hắn ta vào cửa Dương gia ta rồi, là người của Dương gia ta. Người của ta bị giết hại ở Lạc Dương, ta là một A Lang, tới xem xét mới là đúng.
Không biết vì sao, Dương Thủ Văn cảm thấy ánh mắt của Thẩm Thuyên Kỳ nhìn hắn bỗng trở nên ôn hòa đi rất nhiều.
- Nếu Thanh Chi đã nói như vậy, vậy chúng ta đi một chuyến vậy.
Nói xong, y liền nhìn về phía Hạ Tri Chương: - Quý Chân, ngươi muốn đi cùng chứ?
- Đi, đương nhiên phải đi rồi!
Hạ Tri Chương cười nói: - Nếu đã tới rồi, sao có thể không đi được chứ?
Nói chung con người đi là muốn đi xem náo nhiệt, kỳ thực đối với ai chết hắn ta chẳng buồn quan tâm.
Thẩm Thuyên Kỳ liền dẫn Hạ Tri Chương và Dương Thủ Văn đi ra khỏi nha môn, đi thẳng tới cầu Lợi Thiệp.
Cầu Lợi Thiệp đó nằm ở hai thành nam bắc đối thẳng nhau, vốn là một cầu phao, vào thời Sơ Đường, cầu Lợi Thiệp đã từng bị phá hỏng, Đường Cao Tông Lý Trị ở Lạc Dương vào năm Hiển Khánh thứ hai, đã thấy cây cầu bị lũ lụt làm hỏng, do đó đã hạ lệnh tu sửa lại. Cầu Lợi Thiệp cũng theo đó mà được trùng tu lại một lần nữa. Tuy nhiên, vào năm Hàm Hanh thứ ba, Ti nông Khanh Vĩ Cơ xây dựng cung thất Đông Đô, ở phía đông cầu xây lại một cây cầu mới, còn ở phía nam đối với cửa Trường Hạ, phía bắc gần con kênh. Cầu Lợi Thiệp cũng vì khoảng cách rất gần cầu Tân Trung, mà bị bỏ đi không dùng.
Trát Bố Tô là được phát hiện ở phía nam cầu Lợi Thiệp.
Đám người Dương Thủ Văn từ cầu Tâm Trung qua Lạc Thủy, tới phía nam thành Lạc Dương.
Sau khi tới cầu Lợi Thiệp, liền thấy một người mặc quan phục, mập mạp bước lên. Hôm nay trời không nóng, nhưng tên mập này đã vã mồ hôi hột rồi. Gã cầm chiếc khăn tay, vừa đi vừa lau mồ hôi vã trên trán, bộ dạng cực kỳ chật vật.
- Đây là Lạc Dương úy Trang Tất Phàm.
Thẩm Thuyên Kỳ quay đầu lại giới thiệu với Dương Thủ Văn một tiếng, liền bước lên phía trước, nói chuyện với Trang Tất Phàm.
Trang Tất Phàm nói chuyện mang đậm chất giọng của Ba Thục.
Dương Thủ Văn không kìm nổi bèn liếc nhìn về phía y, sau đó liền chuyển ánh mắt về phía tấm vải trắng trên cầu. Phía dưới tấm vải trắng đó có lẽ chính là thi thể của Trát Bố Tô. Hắn bước lên, ngồi xổm người xuống, lật tấm vải trắng đó lên, để lộ rõ một thi thể.
- Ngươi, ngươi, ngươi làm cái gì thế?
Trang Tất Phàm thấy Dương Thủ Văn lật tấm vải trắng lên, kinh ngạc, liền bước tới ngăn lại.
Thẩm Thuyên Kỳ lại ngăn y lại.- Lão Trang, Trát Bố Tô là gia nô của Thanh Chi.
Phụ thân của hắn đã từng là Huyện úy Xương Bình. Hắn rất quen với những việc này, cho nên theo bổn huyện tới, kiểm tra chút xem.
- Hắn chính là Dương Thanh Chi?
- Đúng vậy.
Trang Tất Phàm liền lộ rõ vẻ kính trọng, ánh mắt nhìn Dương Thủ Văn cũng đã khác trước.
- Thi thể không có vết thương rõ ràng, nhìn thì giống như là uống rượu say, ngã xuống nước mà chết.
Gã liền đứng ra phía sau Thẩm Thuyên Kỳ và Dương Thủ Văn, đồng thời giải thích với Thẩm Thuyên Kỳ.
- Ngâm nước mà chết? Ngươi chắc chứ?
- Hạ quan làm Huyện úy 10 năm rồi, có chút nhãn lực.
Thẩm Thuyên Kỳ gật đầu, trầm giọng hỏi: - Nếu đã như vậy, có lẽ đoán ra được, chỗ hắn ta ngâm nước phải không?
- Chuyện này, e là không dễ đoán lắm.
Đúng lúc này, Dương Thủ Văn bỗng đứng lên, quay người nói: - Huyện tôn, người này tuyệt đối không phải ngâm nước mà chết.
- Hả?
Bên này Trang Tất Phàm vừa nói là ngâm nước mà chết, Dương Thủ Văn lại nói không phải ngâm nước mà chết. Thẩm Thuyên Kỳ nghi ngờ nhìn Dương Thủ Văn, có chút không tin. Y vốn không thiên về xử lý chuyện này, ngâm thơ làm phú mới là sở trường của y. Trong lòng, y càng chắc chắn vào Trang Tất Phàm, nhưng lời của Dương Thủ Văn y cũng không dễ gì phản bác, nhất thời không biết nên xử lý thế nào.
Mặt Trang Tất Phàm bỗng đỏ bừng lên.
- Sao có thể chứ?
Đây có lẽ là bát cơm của gã, Trang Tất Phàm đương nhiên không chịu thừa nhận rồi.
Dương Thủ Văn cười nói: - Huyện úy chờ có tức giận, ta nói như vậy tuyệt đối không phải nhằm vào ngươi, chỉ là có một số chuyện, ngươi có lẽ không chú ý tới.
- Cái gì?
- Huyện úy mời xem chỗ này.
Dương Thủ Văn nói chuyện, đưa tay ra kéo xoẹt xoẹt, xé toạc áo của Trát Bố Tô ra, để lộ bộ ngực.
- Huyện úy có lẽ không chú ý tới dấu ấn màu đỏ này phải không?
Trang Tất Phàm ngồi xổm xuống, nhìn theo hướng tay Dương Thủ Văn chỉ, liền thấy phía dưới xương quai xanh Trát Bố Tô có một ấn ký vừa ẩn vừa hiện. Ấn ký đó là hình hoa mai. Nếu không để ý kỹ, rất khó nhìn thấy, nhưng cho dù có nhìn thấy cũng rất nhiều người xem như là một cái bớt.
- Đây là gì?
Dương Thủ Văn suy nghĩ một hồi, bỗng giơ chân lên, lấy một thanh đoản đao từ thắt lưng ra.
Đoản đao này là hung khí giết người khi ở Bình Cức, từ tay Tiểu Kim có được. Chỉ thấy Dương Thủ Văn cởi áo, xé rách khố ra. Trên chân y, tương tự có một vết hình hoa mai, giống hệt ấn ký trên người Trát Bố Tô.
Trang Tất Phàm nhìn thấy vết thương trên chân Dương Thủ Văn, lại ngồi sụp xuống, quan sát vết thương trên người Trát Bố Tô.
- Dương công tử, không ngờ lại giống nhau như đúc.
Thẩm Thuyên Kỳ và Hạ Tri Chương không kìm nổi liền bước lên, hiếu kỳ hỏi: - Thanh Chi, chuyện này là thế nào?
Dương Thủ Văn buông chân xuống, thu cây đao lại.
Trên mặt hắn lộ rõ nụ cười quỷ dị, nhìn thi thể Trát Bố Tô, hồi lâu không đáp lại.
Hồi lâu sau, hắn trầm giọng nói: - Năm ngoái, phản quân tới dưới thành Xương Bình, trên dưới Xương Bình ta vạn người một lòng, chống lại sự công kích của phản quân. Nhưng đêm trước khi phản quân rút lui, nội ứng trong thành tập kích nhà ta, đã cướp đi em gái ta.
Vết thương trên chân ta cũng chính là được để lại khi đó.
Đó gọi là hoa mai châm, là ám khí thường dùng của Mai nương tử. Bà ta đã bắt em gái ta đi, ta từ Xương Bình đuổi theo tới Nhiêu Nhạc, từ Nhiêu Nhạc lại đuổi tới Thần Đô, chính là vì tìm người phụ nữ này. Không ngờ, bà ta lại chạy ra ngoài. Ha ha, lưới trời lồng lộng, thưa nhưng khó thoát. Ta thật ra cũng muốn xem bà ta, lần này còn có thể chạy được đi đâu?