Chương 186: Con khỉ cầm đao (hạ)
Vẻ mặt Võ Tắc Thiên dần dần dịu xuống.
Tuy Lý Hiển là đại nguyên soái Hà Bắc đạo, nhưng trên thực tế, chỉ là trên danh nghĩa, vẫn chưa thật sự tham dự công việc. Phần lớn thời gian, Lý Hiển đều ở Lạc Dương, ở trong tầm mắt của bà. Cách duy nhất mà Lý Hiển muốn hiểu rõ về cuộc chiến Hà Bắc, chỉ là từ những tấu chương do Địch Nhân Kiệt truyền đạt lại. Nếu tấu chương nào Địch Nhân Kiệt chưa từng xem qua, Lý Hiển cũng không thể biết được nội dung.
- Thái tử, ngươi đứng lên đi.
Giọng Võ Tắc Thiên dịu đi rất nhiều.
Lý Hiển nơm nớp lo sợ đứng dậy, dáng vẻ nhu nhược đó khiến Võ Tắc Thiên hơi nhíu mày.
Dáng vẻ thế này, làm sao có thể gọi là khí phách đế vương? Bà không thích dáng điệu này của Lý Hiển, nhưng đồng thời trong lòng lại hiểu rõ, chỉ có như vậy, Lý Hiển mới đủ điều kiện để kế thừa ngôi báu. Có thể Lý Hiển không có hùng tài đảm lược, cũng không thể xem là minh chủ, nhưng hắn có tính cách mà Võ Tắc Thiên coi trọng, đó là ủy nhiệm, khoan dung, tính tình hết sức nhẹ nhàng.
Tính cách Lý Hiển như vậy, thì nếu một ngày nào Võ Tắc Thiên quy tiên, Võ gia mới có thể trụ được.
So ra, Tương Vương Lý Đán cũng rất độ lượng, nhưng trong mắt Võ Tắc Thiên, phía sau vẻ độ lượng của Lý Đán, ẩn giấu tâm cơ thâm trầm.
Bà không dám đảm bảo, sau khi mình mất, Lý Đán lên ngôi, sẽ bỏ qua cho Võ gia.
Đó cũng là nguyên nhân vì sao, khi thậm chí Lý Đán đổi cả họ, ở lại Thần Đô và đi theo bà tám năm, nhưng rốt cuộc Võ Tắc Thiên vẫn lựa chọn Lý Hiển.
- Nói như vậy, khanh cũng không biết việc này?
- Hoàng thượng minh giám.
Võ Tắc Thiên khẽ gật đầu, vẻ mặt đã nguôi giận.
- Nếu đã như vậy, vậy yêu cầu Thái tử tra rõ việc này.
- Ngoài ra, truyền ý chỉ của trẫm, Xương Bình Huyện úy Dương Thừa Liệt trung dũng cương trực, được điều tới làm tư mã ở U Châu, hàm chính thất phẩm; Dương Thủ Văn con hắn, có tài văn chương xuất chúng, võ nghệ cao cường, hơn nữa tính tình trung hậu, trẫm đặc cách phong làm ngự hối giáo úy, hàm tòng bát phẩm.
Chế độ quan lại đời Đường chia làm hai loại, gồm chức sự quan và tán quan.
Tán quan gồm văn võ tán quan, gọi là tán vị tùy thuộc ở kết vị cá nhân, cho nên cũng được gọi là “bản phẩm” (1).
Ở đời Đường, bản phẩm và chức sự quan là hai loại quan chức khác biệt.
Chức sự quan theo năng lực mà tuyển dụng, điều chuyển bất định; còn bản phẩm lại dựa vào thi cử mà từng bước lên cao.
Cho nên, chức sự quan đương nhiên có tán vị, nhưng tán quan chưa chắc có chức vụ, nói thẳng ra, đó chỉ là hàm cấp và vinh dự.
Ngự hối giáo úy là một võ tán quan, nếu vào quân đội, tương đương với chiết xung phủ lữ soái.
Nói chung, người được ban tán vị, đa số đều nhờ thừa hưởng từ tước vị của cha anh. Dương Thủ Văn vốn chỉ là dân thường, lại một bước nhảy lên trở thành một võ tán quan hàm bát phẩm, nếu đổi lại là người khác, không chừng sẽ nghe vậy sẽ vui mừng nhảy nhót.
Võ Tắc Thiên đã hạ lệnh, xưa nay nhất ngôn cửu đỉnh.
Có lẽ trong số mọi người, có kẻ bất mãn, nhưng lại không thể làm gì.
- Trẫm hơi mệt, các khanh lui ra đi.
Đám Địch Nhân Kiệt liền vội vàng khom người đi ra ngoài, nhưng khi Địch Nhân Kiệt sắp bước ra khỏi cửa Tử Thần các, lại nghe phía sau vang lên giọng nói của Võ Tắc Thiên:
- Hoài Anh, ngươi lưu lại.
Địch Nhân Kiệt ngạc nhiên, vội xoay người trở lại.
Lúc này, Võ Tắc Thiên đã rời khỏi phượng án.
Bà bước xuống bậc thang, đi tới cửa.
Lập tức có cung nữ mang áo choàng khoác lên người bà, lúc này bà mới cất bước rời khỏi Tử Thần các.
- Từ đầu xuân tới giờ, Hoài Anh nhiều lần mang bệnh, lòng trẫm lo lắng không yên.
- Có mấy lần trẫm định đi thăm Hoài Anh, nhưng vì nhiều nguyên do, rốt cuộc không thực hiện được. Hôm nay nhân tiết kinh trập (vào ngày 5 hoặc 6 tháng 3 dương lịch, ngay trước tiết xuân phân), hoa đào trong ngự hoa viên hẳn cũng đã đâm chồi, Hoài Anh cùng trẫm đến đó trò chuyện một lát, để lòng trẫm cảm thấy thư thái một chút.
- Hoàng thượng có lời mời, là vinh hạnh của lão thần.
Hai người một trước một sau, thong thả đi dọc theo hành lang dài của Tử Thần các.
- Gần đây Trảm Xuyết có động tĩnh gì không?
- Theo mật thám hồi báo, sau khi trước lại Hắc Sa thành, Trảm Xuyết liên tiếp chiếm mấy bộ lạc, thực lực tăng vọt. Trước đây hoàng thượng điều Trương Nhân Đản đến Tịnh Châu trước, là một đối sách tốt. Trương Nhân Đản tài năng xuất chúng, hơn nữa tính tình cương nghị, nhất định làm nên chuyện ở Tịnh Châu. Chỉ là, thực lực của Trảm Xuyết ngày càng tăng mạnh ở Tái Bắc (chỉ chung vùng phía bắc Trung Nguyên), cần phải có kế sách đối phó.
- Trẫm làm sao không biết điều đó, chỉ là…
Võ Tắc Thiên thở dài, hạ giọng nói:
- Hoài Anh theo trẫm nhiều năm, hẳn biết điều gì làm trẫm lo nghĩ.
- Bên ngoài đồn đãi, cho rằng trẫm là “tẫn kê ti thần” (2), hoàn toàn không thể tái hiện tư thế oai hùng lẫm liệt của Thái Tông. Nhưng Hoài Anh nên hiểu, không phải trẫm không muốn, mà là văn võ bá quan không phối hợp. Như cuộc chiến Hà Bắc năm ngoái, nếu không có người ngầm trợ giúp, làm sao Đột Quyết có thể tiến đánh với khí thế như chẻ tre, công thành đoạt đất như vậy? Còn nữa, năm Vạn Tuế Thông Thiên nguyên niên, trẫm cũng không tin trăm vạn hùng binh Trần ở Hà Bắc, lại bị hơn mười vạn quân Khiết Đan đánh cho tơi bời! Ha ha, trẫm đâu có ngốc, trong lòng trẫm hiểu rất rõ ràng!
Nói tới đây, Võ Tắc Thiên nghiến chặt răng.
Địch Nhân Kiệt cảm thấy hơi ớn lạnh, vội nói:
- Bất quá chỉ là phỏng đoán của hoàng thượng, theo cựu thần thấy, xem như văn võ bá quan đều tận tâm.
- Xem như sao?
Giọng Võ Tắc Thiên hàm chứa bi thương.
- Hoài Anh, ngay cả ngươi cũng không chịu nói thật lòng với trẫm?
- Lão thần…
Võ Tắc Thiên khoát tay, dừng chân lại.
- Cách đây mấy ngày, Lương Vương tìm đến trẫm, nói là muốn kết thân với Thái tử.
- Hắn muốn Kế Ngụy Vương cưới Vĩnh Thái công chúa, cho con hắn là Cao Dương quận vương cưới An Nhạc quận chúa, không biết Hoài Anh thấy thế nào?
- Đây là việc trong nhà của hoàng thượng, lão thần không dám nhiều lời.
- Hoài Anh, trẫm chỉ muốn chuyện gẫu với ngươi một chút, ngươi cần gì câu nệ như vậy?
Kế Ngụy vương tên là Võ Duyên Cơ, là con trai của Võ Thừa Tự. Võ Thừa Tự vốn được phong là Ngụy Vương, sau khi ông ta chết, Võ Duyên Cơ được thừa kế vương tước. Chỉ là, Võ Tắc Thiên rất không thích tên của ông ta, cho nên bảo Võ Duyên cơ đổi thành Kế Ngụy Vương; mà Cao Dương quận vương tên là Võ Sùng Huấn, là con thứ của Võ Tam Tư.
Làm sao Địch Nhân Kiệt không biết trong lòng Võ Tắc Thiên đang lo lắng điều gì?
Ông ta trầm ngâm một lát, hạ giọng nói:
- Lão thần cho rằng, hai cuộc hôn nhân này đều rất tốt.
- Ừ, trẫm cũng đã hỏi Thái tử, đối với việc này, hắn cũng không phản đối. Cho nên trẫm cảm thấy, đợi thời điểm thích hợp, xin Hoài Anh đứng ra mai mối, thành toàn cho hai hôn sự này, ngươi xem coi thế nào?
Địch Nhân Kiệt mỉm cười:
- Việc này, lão thần không thể giao cho ai khác.
Vẻ mặt Võ Tắc Thiên lập tức tươi tắn hơn nhiều, bà quay đầu lại, cười nói:
- Trẫm chỉ biết, Hoài Anh ngươi nhất định hiểu rõ tâm ý của trẫm.
Nói xong, bà cất bước đi về phía trước.
Đúng lúc này, từ phía xa, có hai thanh niên tướng mạo vô cùng đẹp đẽ vội vã chạy tới.
Thị vệ ở phía trước và thái giám không ngăn cản, thậm chí còn tránh đường. Hai thanh niên đi tới trước mặt Võ Tắc Thiên, vẻ mặt thân thiết, nói:
- Hoàng thượng, mưa to gió lớn như vậy, sao vẫn đi ra ngoài? Nếu sinh bệnh, chẳng phải khiến bọn ta thương đứt ruột? Mới vừa rồi, Ngũ ca nói đã phổ một khúc nhạc mới, muốn thổi để hoàng thượng thưởng thức, xin hoàng thượng nhận xét.
- Ngũ lang, lại phổ nhạc sao?
- Ha ha, Lục lang còn dựa vào đó để biên soạn một điệu vũ nữa kìa!
- Vậy nhất định trẫm sẽ rất yêu thích.
Bất tri bất giác, Võ Tắc Thiên và Địch Nhân Kiệt đã kéo giãn khoảng cách.
Hai thanh niên kia chia nhau hai bên, càng ngăn trở cuộc nói chuyện giữa Võ Tắc Thiên và Địch Nhân Kiệt.
- Hoài Anh, hôm nay nói đến đây thôi.
- Việc kia đều nhờ ở ngươi, khi nào quyết định, báo cho trẫm biết là được rồi.
Thật ra Võ Tắc Thiên không quên Địch Nhân Kiệt, chỉ có điều vào lúc này, tâm trí bà đã không còn ở chỗ này.
Nhìn theo bóng lưng càng lúc càng xa của Võ Tắc Thiên, Địch Nhân Kiệt khẽ thở dài, mặt càng lộ vẻ cô đơn…
(1) Tác giả giải thích khá rối rắm, trong khi Baidu giải thích đơn giản hơn nhiều: Tán quan là quan viên có quan hàm mà không có chức vụ thực tế, còn chức sự quan thì vừa có quan hàm vừa có chức vụ thực tế.
(2) Tẫn kê ti thần hay tẫn kê tư thần: nghĩa đen là gà mái gáy sáng, ý chỉ đàn bà nắm quyền can thiệp triều chính, âm dương đảo lộn, sớm muộn gì cũng nước mất nhà tan