Thịnh Đường Quật Khởi

Chương 303: Lã Bát

Chương 303: Lã Bát
Buổi sáng sớm.
Sau cơn mưa, tiết trời lại có chút nóng bức.
Tiểu mãn tới, chính là mùa gieo trồng lúa nước. Ở Hoa Hạ, có cách nói lúa phía nam, mạch phía bắc. Nhưng trên thực tế, loại lúa mạch này là hàng ngoại nhập, hạt thóc mới là lương thực chính của Hoa Hạ thực sự. Mặc dù ở phương bắc vẫn có rất nhiều nơi trồng lúa nước, hàng năm ở vào thời gian tiểu mãn, nước mưa nhiều và dày đặc, cũng là mùa tốt để gieo mạ.
Tiểu mãn năm nay xem ra mưa rất nhiều.
Dương Thủ Văn mặc quần áo trắng, đầu quấn khăn, thắt lưng đai gấm, chân đi đôi giày mỏng.
Bên hông hắn còn giặt Nha Cửu kiếm, trên tay lại cầm một chiếc quạt lông gà, đi theo bờ kênh, chậm rãi khoan thai.
Chiếc quạt đó là vật phẩm mấy hôm nay của hắn làm ra.
Tương truyền, quạt tới thời Tống mới xuất hiện, chỉ là Dương Thủ Văn thực sự không muốn dùng chủ vĩ, cho nên đã tìm người làm chiếc quạt gấp bằng giấy trắng. Mặt chính của chiếc quạt đó là một bức tranh Thiên Tân Hiểu Nguyệt. Mà tác giả của bức tranh là một chàng thiếu niên chỉ 19 tuổi. Chớ có xem thường chàng thiếu niên này, ở hậu thế y có lẽ là nổi tiếng lẫy lừng.
Chàng thiếu niên tên là Ngô Đạo Tử, hiện đang theo học thư pháp ở bên chỗ Hạ Tri Chương.
Không sai, chính là Ngô Đạo Tử đó, hậu thế có Ngô Đạo Tử "thánh họa" nổi tiếng.
Chỉ là Ngô Đạo Tử lúc này thanh danh chưa hiển, vẫn chỉ là một chàng thiếu niên ngượng ngùng. Sau khi Dương Thủ Văn biết được tên y, liền mời y vẽ tranh, và đề chữ Đạo Tử năm Thánh Lịch thứ hai tặng Dương Thanh Chi ở Đồng Mã Mạch, nói là muốn làm kỷ niệm.
Còn mặt sau của chiếc quạt là "Thanh Bình Điệu" của Trương Húc viết lối chữ thảo.
Không phải ngày xưa Thanh Bình Điệu Dương Thủ Văn làm ở Tổng Tiên hội, mà là Thanh Bình Điệu năm đó hắn ở Xương Bình đã làm với Dương Ấu Nương.
Hôm qua, hắn nhận được tin, tìm được Lã thư sinh rồi, cũng chính là Vương Hạ giả đã từng mạo danh thay thế Huyện lệnh Xương Bình đó.
Vì lẽ đó, Dương Thủ Văn vừa sáng sớm đã dẫn theo Dương Mạt Lỵ và Dương Hiếu Trung rời khỏi Đồng Mã Mạch, đi thẳng về phía Nhân Phong phường.
Nhân Phong phường này nằm ở bờ năm Lạc Thủy, sát với Kiến Xuân Môn.
Thành Lạc Dương sau cơn mưa, ẩm ướt, kèm theo đó là nhiệt độ tăng cao, có chút ẩm ướt, oi bức rõ rệt.
Sau khi ba người đi vào Nhân Phong phường, Dương Hiếu Trung liền đi trước dẫn đường, rất nhanh đã tới một ngõ nhỏ.
- A Lang, Lã Bát này đang ở đây.
Lã Bát là danh hiệu của Lã thư sinh. Tên thật của lão ta là Lã Trình Chí. Bởi vì trong nhà đứng thứ tám, cho nên mọi người quen gọi lão ta là Lã Bát.
Đường ngõ lầy lội, còn đọng vũng nước.
Dương Hiếu Trung đi trước dẫn đường, ba người cẩn thận đi vào trong ngõ, dừng lại ở ngoài cửa của một gia đình cuối ngõ.
- Ngươi xác định chắc chắn lão ta ở nhà chứ?
- Ừ, nghe nói thê tử của lão ta bị bệnh, hai ngày nay ở nhà chăm sóc, cho nên không có đi ra ngoài.
Dương Thủ Văn gật đầu, ra hiệu cho Dương Hiếu Trung đi lên gõ cửa.
Lát sau, chỉ nghe thấy phía sau cửa vang lên một giọng nói non nớt: - Ai đấy?
- Có lẽ là con gái của Lã Bát.
Dương Thủ Văn gật đầu, vẫn ra hiệu cho Dương Hiếu Trung ứng đối.
- Ta tìm Lã Bát Lang, lão ta có nhà không?
- Phụ thân, bên ngoài có người tìm người.
Lát sau, tiếng bước chân vang lên, từ bên trong vang lên giọng nói mà Dương Thủ Văn cảm thấy quen thuộc.- Ai tới tìm ta?
Trong lúc nói chuyện, cửa nhà liền mở ra.
Một khuôn mặt quen thuộc xuất hiện trước mặt Dương Thủ Văn.
Ừ, khuôn mặt rất quen thuộc!
So với Vương Hạ Vương huyện tôn Xương Bình, Lã Bát Lang thiếu mất vài phần quan uy, nhìn lại càng khiến cho người ta cảm thấy có chút thân thiết.
Lão ta mặc chiếc áo dài trắng, mái tóc trắng, trên mặt nở nụ cười ôn hòa, nho nhã.
Chỉ là, khi lão ta nhìn thấy Dương Thủ Văn đứng sau Dương Hiếu Trung, nụ cười trên mặt bỗng biến mất, lộ rõ vẻ sợ hãi.
Phía sau hắn là một nữ đồng có bím tóc nhỏ khoảng 5 6 tuổi.
- Vương huyện tôn, đã lâu không gặp.
Dương Thủ Văn khẽ khom người, cười nói với Lã thư sinh.
Lã Trình Chí không hổ là người Huyện lệnh đầy giả tạo 3 năm trước. Qua phút hoang mang, lão ta lại bình tĩnh trở lại.
- Không ngờ, là Trích tiên nhân tới hàn xá, mau mau mời vào.
- Hả?
Lúc này, Dương Mạt Lỵ đứng bên cạnh Dương Thủ Văn cũng đã nhận ra Lã Trình Chí, không kìm nổi thở dài một tiếng.
Y vừa định lên tiếng, lại bị Dương Thủ Văn ngăn lại.
- Tồn Trung, ngươi và Dương Mạt Lỵ ở bên ngoài đi, ta vào nói chuyện với Lã Bát Lang.
- Vâng!
Dương Tồn Trung dù sao cũng có khoảng thời gian ngắn đi theo Dương Thủ Văn, có những chuyện không tiện để y biết. Nhưng Dương Mạt Lỵ thì lại khác, trong lòng nó, A Lang là lớn nhất, quan trọng nhất là Dương Mạt Lỵ nghe lời, chỉ cần nói qua với nó một tiếng, nó cũng không có lên tiếng.
- Hóa ra Mạt Ly cũng ở đây.
- Là Dương Mạt Lỵ.
Dương Mạt Lỵ trả lời cộc lốc, sửa lại câu sai của Lã Trình Chí.
Lã Trình Chí bật cười ha hả nói: - Đúng vậy, đúng vậy, là Dương Mạt Lỵ.
Nói xong, nó liền kéo tay nữ đồng, để nhường đường. Dương Thủ Văn bước vào trong nhà, liếc nhìn một lượt, nhìn rõ căn phòng này.
Phòng không lớn, cũng rất cũ kỹ, nhưng nhìn thì lại rất sạch sẽ.
Một gian chính đường, ngăn bằng một bức bình phong. Phía sau bức bình phong là nhà trong.
- Mời ngồi.
Lã Trình Chí mời Dương Thủ Văn ngồi xuống, sau đó lại bưng một chén nước nóng tới.
- Hủy Tử chớ trách, ta ở đây rất ít khi có khách tới thăm, cho nên trong nhà cũng không có chuẩn bị rượu gì để tiếp đãi.
Dương Thủ Văn liền tỏ ý không cần khách sáo.
- Tể Tể, vào trong nói chuyện với A nương, nói ta tiếp khách.
- Ưm!
Nữ đồng vẫn luôn trốn phía sau Lã Trình Chí, hiếu kỳ quan sát Dương Thủ Văn. Khi nghe thấy lời căn dặn của Lã Trình Chí, nó liền đáp lại một tiếng.
Dương Thủ Văn uống một ngụm nước, nhìn Lã Trình Chí.
Hồi lâu sau, hắn bỗng lên tiếng hỏi:
- Không biết ta nên gọi là huyện tôn hay là Lã Bát?
Thần sắc Lã Trình Chí bình tĩnh, cười nói: - Vương Hạ cũng được, Lã Bát cũng được, chẳng qua chỉ là cái tên, Hủy Tử cứ thoải mái là được.
- Ta muốn biết, Vương Hạ chết thế nào?
Lã Trình Chí nhếch miệng lên, khẽ nói: - Vì sao lại hỏi chuyện này?
- Bởi vì điều này rất quan trọng.
Lã Trình Chí trầm ngâm hồi lâu, thở dài một tiếng, khẽ nói:
- Vương Hạ không phải là ta hại chết.
- Chuyện này ta cũng đã nghĩ tới.
- 4 năm trước, ta và Vương Hạ quen nhau ở Lạc Dương. Kỳ thực cũng không phải là kết bạn gì, nên nói là hắn ta thuê ta.
Khi đó, hắn ta dùng môn ấm mà được bổ nhiệm làm Huyện lệnh Xương Bình. Nhưng trên thực tế, hắn ta ở nhà không phải là được xem trọng. Nếu được xem trọng, hắn ta cũng không thể bị cử đi Xương Bình. Cho nên lúc đó, bên cạnh hắn ta ngay cả một tùy tùng và phụ tá cũng không có. Ta là ngẫu nhiên quen hắn ta, cũng xem như là một cơ hội, cho nên khi hắn ta mời ta, ta liền nhận lời.
Lã Trình Chí thật ra cũng không có che giấu gì, đi thẳng vào vấn đề.
Trên mặt ông, lộ rõ vẻ hồi tưởng.
- Thái Tông mở khoa cử, anh hào thiên hạ đều tập trung vào đó.
Nhưng trên thực tế, từ hậu kỳ Trinh Quán, khoa cử dường như đã bị hậu duệ quý tộc nắm giữ rồi. Người đọc sách như ta, biết vài chữ, đọc qua vài cuốn sách, nhưng một là không phải gia tài vạn quan, hai không có xuất thân hiển hách, muốn nổi danh cực kỳ khó khăn. Còn ta, lại không muốn dựa vào hậu duệ quý tộc, cho nên chỉ có thể tìm kiếm con đường khác để mưu cầu đường ra.
Khi đó, sở dĩ ta chọn Vương Hạ là bởi vì hắn ta có xuất thân hiển hách.
Cho dù hắn ta không được coi trọng, nhưng ta tin chắc, dựa vào tài năng của mình, tuyệt đối có thể giúp được Vương Hạ lập thành tích. Tới khi đó Vương Hạ được gia tộc xem trọng, còn ta cũng có thể dựa vào họ mà tiến vào con đường làm quan, tạo được sự nghiệp của mình.
Nói tới đây, vẻ mặt Lã Trình Chí lộ rõ nụ cười khổ.
- Chỉ là không ngờ khi tới Ngũ Hồi Lĩnh lại bị trộm cướp tập kích.
Vương Hạ bị trọng thương. Ta dẫn hắn ta chạy trốn không được bao lâu, hắn ta hắn ta đã chết vì đau đớn, lại làm khổ ta. Ta dường như đã đem cả nhà gửi gắm lại cho hắn ta, trước khi rời khỏi Lạc Dương còn mượn một khoản tiền. Cái chết này của hắn ta, ta cũng không biết nên làm thế nào mới tốt. Khi đó cả người đều giống như mất hồn vía.
Sau đó, ta đã chôn cất Vương Hạ. Khi thu dọn hành lý của hắn ta, bỗng nhiên phát hiện thấy dây đeo triện của Vương Hạ.
Lã Trình Chí nói tới đây, bỗng nhiên dừng lại, nhìn Dương Thủ Văn nói: - Sự việc sau đó, có lẽ Thanh Chi cũng có thể đoán ra được rồi.
- Cho nên, ngươi liền có ý mạnh bạo, dù sao ngoài người của Vương gia ra, cũng không ai biết bộ dạng của Vương Hạ. Ngươi và Vương Hạ tuổi tác tương đương, lại cùng có dây đeo triện. Bên phía Xương Bình trời cao Hoàng đế xa, kiểm tra cũng sẽ không nghiêm khắc. Ngươi cầm dây đeo triện của Vương Hạ, mạo danh thay thế đi tới Xương Bình còn muốn làm thủ trưởng của lao gia ta ba năm.
Lã Trình Chí mỉm cười, khẽ gật đầu.
- Mặc dù Văn Tuyên thông minh, nhưng lại quân tử.
Về phần thành Lư Vĩnh đó, năng lực thật ra là có chút, nhưng vẫn không nhìn ra sơ hở. Ngay tử đầu, ta rất sợ! Nhưng sau đó lại phát hiện thấy không có ai nghi ngờ ta, ta cũng yên tâm hơn. 3 năm Huyện lệnh, hai nghìn quan tiền. Mặc dù ta lấy không tí, nhưng tự nhận thấy trong ba năm ở Xương Bình cũng đã tận tâm tận lực, không có thua thiệt gì. Ngươi nói có đúng không?

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất