Chương 302.2: Bóng dáng Mai nương tử lần đầu xuất hiện
Dương Thủ Văn đứng trước cửa tiểu lầu, vẻ mặt trầm tư.
Hắn suy nghĩ hồi lâu, bước tới trước hiên nhà, đưa tay ra mở cửa phòng.
Tiểu lầu này cao khoảng bảy tám mét, chia ra thành hai tầng.
Dưới lầu là một phòng khách, trên lầu là hai phòng ngủ.
Trên bức tường xiên của phòng khách, thờ phụng một điện thờ, nhưng bên trong lại trống rỗng, đã không còn dấu tích của tượng Phật.
Trước tiên, Dương Thủ Văn đi dạo một vòng quanh phòng khách, sau đó liền đi lên lầu hai.
Đứng trước cửa sổ, hắn đưa ánh mắt nhìn xung quanh, thấy từ con kênh đó nhìn xuống, phía xa là bức tượng ngựa đồng hiện lên rất rõ rệt.
Đứng ở đây có thể nhìn thấy mưa Đồng Đà mộ.
Đứng ở đây có thể nghe thấy tiếng chuông buổi sáng của Thái Bình thiền tự.
- Tầm nhìn nơi đây quá đẹp, so với tầm nhìn ở chỗ ta ở thì quả thực là hơn mấy lần.
- Đứng vậy, tiếc là năm đó Hoắc Hiến Khả đã chết ở lầu này. Về quỷ khí dày đặc, ta nghe nói, sau khi người chủ nhân cuối cùng của ngôi nhà này chuyển đi, liền xây tòa lầu các A Lang ở hiện giờ. Chỉ tiếc là lầu các vẫn chưa được xây xong, đã chết. Lầu này, tà tính rất mạnh. A Lang muốn tháo dỡ, tốt nhất vẫn nên tháo dỡ sớm chút là hay nhất.
- Ngươi là nói, lầu các mà chúng ta ở là sau này mới xây dựng sao?
Dương Thủ Văn quay đầu nhìn về phía Dương Tòng Nghĩa, liền thấy Dương Tòng Nghĩa gật đầu.
- Đúng vậy, sau khi Hoắc Hiến Khả chết, căn nhà này lần lượt đã thay ba chủ nhân rồi.
Trước tiên là một Hồ thương Tây Vực tới, khoảng ba tháng thì chết ở trên giường. Nghe nói khi chết bộ dạng tương tự như Hoắc Hiến Khả. Sau đó lại có một hào thương từ Quan Trung tới căn nhà này, tiếc là sống được nửa năm liền bị ngộ hại.
Người chủ thứ ba là từ Giang Tả tới.
Sau khi người đó chuyển tới, mời cao nhân tới hóa giải sát khí, nhưng sau đó khởi công xây dựng lầu các mà A Lang đang ở.
Chỉ là một tháng trước khi lầu các xây dựng xong, gã từ Giang Tả quay về Lạc Dương, trên đường đi bị đạo tặc làm hại.
Sau đó, căn nhà này không có chủ nhân. Người Lạc Dương liền gọi ở đây là nhà ma, chỉ cần vào ở là sẽ có nguy hiểm.
Dương Tòng Nghĩa nói xong, bỗng ý thức được điều gì đó liền nói: - Đương nhiên A Lang có thần nhân bảo vệ, yêu ma ác quỷ đó khó mà tới gần.
Dương Thủ Văn bật cười ha hả, xua tay ra hiệu cho Dương Tòng Nghĩa hắn không quan tâm tới những điều này.
Tuy nhiên, chuyện này Dương Tòng Nghĩa nói thật ra là muốn hắn có thêm hứng thú.
Nhà ma?
Chẳng trách hắn luôn cảm thấy hai tòa lầu các này không cân xứng. Tòa lầu các mà hắn ở, cao hơn tòa lầu này gần 5m, dường như che hết phần lớn ánh mặt trời. Nếu sống ở đây, đương nhiên sẽ có cảm giác bị đè nén, hay nói cách khác đó chính là phép hóa sát mà cao nhân giảng giải. Điều đó cũng chính là nói, trong tòa lầu các này đã chết ba người chủ nhân của ngôi nhà này sao?
- Đại huynh, huynh nhìn cái gì thế?
Dương Thủ Văn bỗng quay đầu lại, nhìn về phía A Bố Tư Cát Đạt.
Cát Đạt mỉm cười, chỉ tay về phía Dương Thủ Văn, ý nói: Ngươi đã có cách rồi, hà tất còn tới hỏi ta làm gì?
- Tòng Nghĩa, bắt đầu từ hôm nay, ngươi dẫn người vào ở đi.
- Hả?
- Ngươi tìm sáu người tới, ba người một nhóm, luân phiên bảo vệ trong lầu các này.
Không có lệnh của ta, không ai được tới gần.
- Nhưng ngày đêm túc trực sao?
Dương Thủ Văn gật đầu.- Không sai, chính là ngày đêm bảo vệ.
- Vâng!
Dương Tòng Nghĩa khom người nhận lệnh, Dương Thủ Văn liền quay người đi xuống dưới lầu.
- Ngoài ra, chiều nay ngươi đi tới Bắc Thị một chuyến, tìm Thẩm Khánh Chi, hỏi thăm vài chuyện cho ta.
- Chuyện gì?
- Ngươi ghé sát tai lại đây.
Dương Thủ Văn xua tay, ra hiệu cho Dương Tòng Nghĩa sát lại, sau đó ghé sát tai y nói nhỏ vài câu, Dương Tòng Nghĩa gật đầu lia lịa.
Tin tức của Tổng Tiên thi hội càng ngày càng dâng cao.
Chỉ có một ngày mà khắp trong các ngõ ngách, đường phố thành Lạc Dương đều lưu truyền chuyện Dương Thủ Văn đấu rượu làm trăm bài thơ.
Cùng lúc đó câu chuyện "Tây du" cùng với thanh danh của Dương Thủ Văn cũng đồn xa. Trong bách tính cũng dần lưu truyền.
Rất nhiều người thậm chí còn không biết "Tây du" đó là nói về cái gì.
Nhưng nghe nói sau khi Dương Thủ Văn sáng tác tác phẩm này liền đi nghe, chỉ là ban đầu "Tây du" chỉ khắc được nghìn bản, trong thành Lạc Dương chẳng qua chỉ có khoảng ba trăm bản, phần lớn đều nằm trong tay quý tộc, dân gian không có lưu truyền.
Thoáng chốc, tìm kiếm "Tây du" càng ngày càng nhiều, người muốn biết nội dung "Tây du" cũng ngày càng nhiều.
Dương Thủ Văn cũng không có quan tâm tới chuyện này.
Sau Tổng Tiên hội, hắn ngược lại trở nên khiêm tốn rất nhiều, không ra khỏi cửa chính, cửa sau cũng không có bước ra.
- Phụ thân, xem ra đã không cần hài nhi đi giúp nữa rồi, Dương Thanh Chi này đã tiếng lành đồn xa rồi.
Trong hoa viên Địch phủ, Địch Quang Viễn cung kính đứng trước mặt Địch Nhân Kiệt.
Khí sắc của Địch Nhân Kiệt so với trước đây càng kém hơn. Mặc dù đã là đầu mùa hạ rồi, nhưng ông vẫn mặc quần áo dày cộp, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, cả người lộ rõ vẻ gầy yếu. Trong tay y là một tập tuyển thơ, bên trong là 81 bài thơ mà Dương Thủ Văn đã làm ở Tổng Tiên hội. Sau khi nghe thấy lời của Địch Quang Viễn, y liền khẽ đặt tập thơ xuống bàn.
Y nhìn có vẻ rất mệt mỏi, cả người dường như đều suy sụp vậy.
Mà trên thực tế, y quả thực là sắp ngã quỵ rồi!
Sự việc là bắt đầu 10 ngày trước, Địch Nhân Kiệt nhận được một bức mật thư của Lý Nguyên Phương gửi tới.
Theo lý mà nói, Lý Nguyên Phương và Địch Nhân Kiệt không có bất kỳ quan hệ phụ thuộc nào. Hắn ta là Đại tướng quân Tả phụng thần vệ, còn Địch Nhân Kiệt dù là Tể tướng, nhưng lại không thể tiết chế được Lý Nguyên Phương. Tuy nhiên, Lý Nguyên Phương vẫn viết cho y bức mật thư này.
Lý Nguyên Phương đi Ngụy Châu lần này là phụng chỉ điều tra một vụ án.
Nhưng tới Ngụy Châu rồi, hắn ta lại phát hiện thấy một việc có liên quan mật thiết tới Địch Nhân Kiệt.
Con út của Địch Nhân Kiệt là Địch Quang Chiêu trong quân Ngụy Châu. Địch Nhân Kiệt đã từng là Thứ sử Ngụy Châu, hơn nữa còn làm rất nhiều việc tốt cho người dân Ngụy Châu, khiến cho người dân Ngụy Châu xây cho Địch Nhân Kiệt một tòa sinh từ. Nhưng, sau khi Địch Quang Chiêu tới Ngụy Châu, lúc đầu còn tốt, danh tiếng truyền tới cũng vô cùng xuất chúng. Nhưng thời gian lâu dần, Địch Quang Chiêu sau khi căn cơ ở Ngụy Châu ngày càng vững chắc, tâm thái bên trong lặng lẽ dần biến đổi, cả người càng có sự chuyển biến.
Trong thư Lý Nguyên Phương viết có nói: Địch Quang Chiêu tham lam bạo ngược, bách tính khổ không thể tả xiết, càng giận giữ đập phá sinh từ của Địch Nhân Kiệt.
Trong thời đại này, đây có lẽ không phải là một chuyện nhỏ.
Tính nhẫn nại của người dân Hoa Hạ rất tốt, nếu không phải bị dồn tới nước không thể sống nổi, họ cũng không thể phản kháng, càng không nói Địch Nhân Kiệt đã từng có ơn với bách tính Ngụy Châu. Trong trường hợp này, họ lại đập phá sinh từ của Địch Nhân Kiệt, cũng có thể thấy chuyện Địch Quang Chiêu đã làm ở Ngụy Châu thực sự đã tới bước nhân thần cùng nổi giận rồi.
Cả đời Địch Nhân Kiệt yêu thích thanh danh, không ngờ.
Lý Nguyên Phương chắc chắn không thể lừa y chuyện này được, cho nên Địch Nhân Kiệt sau khi nhận được thư đã đổ bệnh.
Cũng chính vì nguyên nhân này, y không có xuất hiện trong Tổng Tiên thơ hội.
Nghe lời của Địch Quang Viễn, Địch Nhân Kiệt có lẽ cũng đã định thần trở lại.
Vừa rồi, y cầm tuyển tập thơ của Dương Thủ Văn lên, nhưng trên thực tế tâm tư lại bay tới Ngụy Châu ngàn dặm xa xôi, suy nghĩ nên làm thế nào để giải quyết chuyện của Địch Quang Chiêu.
- Nhị Lang, bắt đầu từ bây giờ, ngươi không cần phải đi lại với Dương Thanh Chi nhiều nữa, không cần có bất kỳ ý tưởng và quan niệm nào nữa, chỉ cần cố gắng kết giao tốt là được rồi. Tổng Tiên thơ hội đã trở thành danh diệu của tiên nhân Dương Thanh Chi, cũng xem như là để hắn đứng vững chắc hơn.
Nghe nói, Công chúa và hắn đã từng có qua lại với nhau, chúng ta không cần phải làm nhiều động tác thừa.
Cuối cùng là chuyện nhà của Thánh nhân, chúng ta bây giờ dù là làm gì cũng đều không tốt cho hai bên, chi bằng khoanh tay đứng nhìn.
Tuy nhiên, nếu Dương Thanh Chi có tài năng như vậy, ngươi và hắn cũng nên qua lại nhiều một chút, như vậy tất sẽ có lợi cho ngươi.
Ban đầu ngươi mời hắn tới Lạc Dương, bây giờ nhìn lại cũng là có tình có lý, chuyện này ngươi tự nghĩ cách đi.
- Hài nhi hiểu rồi!
Địch Quang Viễn nhìn vẻ mặt trắng bệch đó của phụ thân, cũng không khỏi đau lòng.
Hắn ta biết, chuyện của Tam Lang e là đã thực sự tổn thương tới tấm lòng của lão gia. Sức khỏe của Địch Nhân Kiệt vốn không tốt lắm, lại trải qua chuyện này sẽ càng trở nên yếu hơn.
- Phụ thân, chuyện của Tam Lang đó.
- Chuyện của Tam Lang nếu là thật sẽ tự có pháp luật xử lý.
Địch Nhân Kiệt hít sâu một hơi, trầm ngâm hồi lâu, bỗng lên tiếng nói: - Nhị Lang, dìu ta về phòng thay quần áo, ta muốn vào cung diện thánh.
- Bây giờ sao?
Địch Nhân Kiệt cười khổ gật đầu.- Đúng vậy, sớm thỉnh tội với Thánh nhân, Tam Lang sẽ có thêm cơ hội sống.
Lý Nguyên Phương tuyệt đối không thể lừa gạt ta chuyện này, hơn nữa lão ta lại còn viết thư cho ta, cũng chắc chắn là đã viết thư cho Thánh nhân rồi. Chờ tới lúc Thánh nhân tìm ta trách vấn, chi bằng ta chủ động đi thỉnh tội, thuận tiện có vài việc muốn thương nghị với Thánh nhân.