Chương 45: Còn thờ ơ lạnh nhạt (thượng)
Người này, e rằng chỉ nghĩ quàng nghĩ xiên.
Đối với Vương Hạ, vốn Dương Thủ Văn có cảm nhận không tệ, nhưng bởi vì ý niệm vừa nảy sinh, khiến hắn lập tức suy đoán đủ điều về vị huyện lệnh đại nhân kia.
Nếu không có gì mờ ám, tại sao không báo cáo lên Đô đốc phủ U Châu?
Nếu không có gì khuất tất, tại sao lại quyết định kết thúc vụ án một cách vội vã như vậy?
Dương Thủ Văn lại nghĩ, Vương Hạ là huyện lệnh Xương Bình, đương nhiên nắm rõ huyện nha trong lòng bàn tay. Ông ta nói cho thích khách biết nơi để chứng cứ trong phòng trực, cho nên thích khách mới có thể tìm ra một cách chính xác; ông ta là huyện lệnh, khi ra vào khu vực này càng không ai kiểm tra. Có thể ông ta lén giấu mồi lửa, rồi sau đó, trong tình thế không ổn, thích khách lập tức phóng hỏa đốt cháy.
- Hừ!
Dương Thủ Văn càng nghĩ, càng thấy Vương Hạ đáng nghi.
Nhưng hắn lại không sao giải thích được, Vương Hạ là huyện lệnh Xương Bình, cho dù là có tranh chấp với Lư Vĩnh Thành, thì ông ta vẫn là người đứng đầu Xương Bình.
Hơn nữa, ông ta là người của họ Vương ở Thái Nguyên, làm sao lại có thể liên quan tới bọn cặn bã kia?
Không đúng, việc này nhất định có vấn đề!
Nhưng Dương Thủ Văn cũng không sao giải đáp được hành động đáng ngờ của Vương Đạt, cho nên mối hiềm nghi lúc ban đầu đã lên tới bảy, tám phần.
Nếu đúng là ông ta, nguyên nhân là vì sao?
- Hủy Tử, Hủy Tử?
Tiếng gọi của Dương Thừa Liệt, khiến Dương Thủ Văn thoát khỏi cơn trầm tư.
Ngẩng đầu nhìn lại, thấy Dương Thừa Liệt đang nhìn hắn với vẻ mặt lo lắng:
- Ta gọi ngươi cả buổi, vì sao không trả lời?
- À, đột nhiên con nghĩ tới một việc, chứ không có gì cả.
- Thật sự là không có gì chứ?
Dương Thủ Văn cười, gật đầu nói:
- Cha yên tâm, không có gì đâu!
- Không sao thì tốt. À, chẳng phải ta đã bảo ngươi chờ ở Hổ Cốc sơn, sao ngươi lại trở về?
Dương Thủ Văn vỗ trán một cái, lập tức nhớ tới mục đích của mình khi trở về.
Hắn vội vàng lấy tờ bản vẽ từ trong ngực áo, đưa cho Dương Thừa Liệt:
- Cha, cái này là con tìm được trong cái dùi giặt quần áo của Mạt Lỵ. Nhị lang nói hình như là bản đồ Phi Hồ, trên đó còn có những chỗ được đánh dấu bằng chữ số Đột Quyết.
- Vậy sao?
Dương Thừa Liệt nhận lấy bản đồ, trải rộng ra, vừa thoáng nhìn đã nhíu chặt mày.
Một lúc sau, ông ta cất bản đồ:
- Tốt lắm, chuyện này ta đã biết. Ta sẽ nghĩ cách điều tra rõ ràng chân tướng. Hủy Tử, lần này ngươi làm rất tốt. Tuy nhiên, kế tiếp ngươi vẫn nên ở Hổ Cốc sơn trông nom người nhà, chớ tiếp tục nhúng tay vào chuyện này.
- Nhưng…
Dương Thủ Văn ngập ngừng, nhưng rốt cuộc vẫn gật đầu đáp ứng.
- À, còn có một việc.
- Ngươi nói đi.
Dương Thủ Văn suy nghĩ một lát, rồi kể lại đầu đuôi sự việc hôm nay gặp phải cho Dương Thừa Liệt nghe.
Chuyện của Cái Gia Vận, có lẽ chỉ là chuyện nhỏ, nhưng biết đâu sẽ trở thành tai họa. Mặc dù gã chưa gây ra tổn thất cho Dương Thụy, nhưng Dương Thủ Văn biết rằng, Cái Gia Vận cũng không coi Dương Thụy là bằng hữu, đồng thời việc gã làm cũng đã gây tổn hại cho lợi ích của Dương gia.
Điều đó, tuyệt đối không thể chịu được.
Nếu Cái Gia Vận coi Dương Thụy là bằng hữu, Dương Thủ Văn sẽ dùng biện pháp ôn hòa để giải quyết.
Nhưng tình hình hôm nay cho thấy, Cái Gia Vận chỉ lợi dụng Dương Thụy, hoặc là nói gã hoàn toàn không coi Dương Thụy vào đâu. Trước kia, Dương Thủ Văn cảm thấy Cái Gia Vận có chút giá trị, nhưng nếu Dương gia không thể sử dụng gã, nhất định phải giáo huấn gã một phen.
Dương Thừa Liệt nghe xong, mặt mày trở nên xanh mét.
Ông ta cầm cây gậy leo núi trong tay, đi tới đi lui trong phòng, đột nhiên nện cây gậy lên bàn, khiến mặt bàn thủng một lỗ.
- Quản Hổ!
- Có ty chức!
- Lập tức cầm lệnh bài của ta, tập hợp dân tráng, bao vây khách sạn Lão Quân cho ta!
- Nếu Cái Lão Quân ngoan ngoãn, thì trói lại, đối xử khách khí với hắn một chút; nhưng nếu hắn dám chống cự, hoặc bất cứ kẻ nào dám chống cự, thì căn cứ vào tội làm loạn, giết chết ngay tại chỗ!
Từ xưa đến nay, hai giới hắc bạch vừa đối lập, đồng thời lại vừa dung hợp lẫn nhau.
Cái Lão Quân là ông trùm của thế giới ngầm ở Xương Bình, nếu như ông ta không đụng chạm vào Dương Thừa Liệt, Dương Thừa Liệt cũng sẽ không làm khó ông ta, thậm chí, ở một mức độ nào đó, còn dành cho đám Cái Lão Quân sự hỗ trợ nhất định. Nhưng hiện giờ, hành động của Cái Gia Vận đã thật sự chọc giận Dương Thừa Liệt. Nếu không ra tay, Dương Thừa Liệt cảm thấy như bị người ta khinh thường.
Quản Hổ nghe vậy ngẩn người, những vẫn nhận lệnh, xoay người rời đi.
Cơn tức giận còn chưa tan, Dương Thừa Liệt trầm giọng nói:
- Ta tôn trọng Cái Lão Quân là một hảo hán, cho nên từ trước đến giờ, đều nhắm một mắt, mở một mặt đối với khách sạn Lão Quân. Nhưng nếu Cái Lão Quân coi ta là thằng ngốc, ta tuyệt đối sẽ không tha cho hắn.
- Cha, chuyện này…
- Sao?
- Thật ra, chuyện đêm hôm đó, đến bây giờ con vẫn còn có một nghi vấn.
- Nghi vấn gì?
Dương Thủ Văn ngồi xuống phía bên kia giường, trầm giọng nói:
- Cha và Cái Lão Quân hợp tác, hẳn là cũng đã vài năm rồi, cho dù Cái Lão Quân không sáng suốt, cũng không thể đắc tội với cha như vậy. Chuyện hôm đó rất lạ. Theo con biết, những người ở khách sạn Hồng Phúc ru rú trong nhà, rất ít giao tiếp với người bên ngoài, thậm chí không rời khỏi cửa.
- Khách sạn Hồng Phúc là khách điếm thuộc loại hạng nhất ở Xương Bình chúng ta, cho dù là Cái Lão Quân, cũng không có tư cách tiến vào.
- Như vậy thì vấn đề ở đây là, Cái Gia Vận là một tên lưu manh nhãi nhép ở Xương Bình, chỉ dựa vào cướp bóc mà kiếm ăn, làm sao có thể biết được sự tồn tại của những người đó? Con cảm thấy, điểm này có vấn đề. Nếu Cái Lão Quân thành thật ngoan ngoãn, cha cũng đừng làm khó dễ ông ta; nhưng nếu ông ta chống đối, cho thấy ông ta không hề coi cha vào đâu, đương nhiên cha không cần khách sáo.
Đặt chiếc gậy leo núi lên bàn, Dương Thừa Liệt nhìn Dương Thủ Văn, một lúc lâu sau mới lên tiếng.
- Hủy Tử, ngươi muốn làm gì?
- Không có gì. Con chỉ muốn xem trong chuyện này, rốt cuộc có gì kỳ lạ.
Dương Thừa Liệt để tay lên bàn, nhẹ nhàng gõ ngón tay lên mặt bàn, phát ra tiếng “lóc cóc” nhịp nhàng.
- Nói thật, ta và Cái Lão Quân biết nhau đã hơn mười năm…
- Lúc ta còn chưa làm huyện úy, hắn đã ông trùm ở đây. Khi vừa bắt đầu ngồi vào vị trí huyện úy, Lão Quân cũng đã trợ giúp cho ta không ít. Mấy năm nay, tuy chúng ta không thể tiếp xúc, nhưng đôi bên vẫn tôn trọng lẫn nhau. Ta không biết Cái nhị lang làm như vậy, là tự chủ ý của hắn, hay là do Cái Lão Quân ngầm xúi giục.
- Nếu là trường hợp sau, cho dù giao tình nhiều năm, ta cũng không lưu tình. Nhưng mà…
- Hai ngày, nếu trong vòng hai ngày, ngươi không thể tìm được đáp án, bất kể Lão Quân ngoan ngoãn hay chống cự, ta đều sẽ cho hắn một bài học.
Có thể làm huyện úy ở Xương Bình mười năm, có thể nắm quyền hạn huyện úy chặt chẽ trong tay, Dương Thừa Liệt tuyệt đối không phải dạng vừa. Khi ông ta trở nên nghiêm túc, sát khí kết thành từ quá trình mười năm làm huyện úy, khiến ngay cả Dương Thủ Văn cũng cảm thấy sợ hãi.
- Cha, con hiểu!
- Đi thôi, nhận tiện gọi Nhị lang tới.
- Tiểu tử đó còn cần phải rèn luyện rất nhiều mới được, ta vốn tưởng tuổi nó còn nhỏ, không cần dây vào mấy chuyện này. Nhưng hiện giờ xem ra, nếu không làm cho nó trưởng thành sớm một chút, mà vẫn cứ hời hợt như trước kia, thì sớm muộn gì Dương gia cũng sẽ bị tàn hại vì nó.
- Con biết rồi.
Dương Thủ Văn khom người vái chào, rồi rời khỏi phòng trực.
Hắn đi ra khỏi phòng, tới cửa lớn của huyện nha. Chỉ thấy ngoài cửa vắng ngắt, không một bóng người. Dương Thủ Văn đang định rời khỏi, chợt thấy một người chạy tới từ hẻm nhỏ bên cạnh, trong thoáng chốc đã tới trước mặt Dương Thủ Văn.
- Đại công tử, tiểu nhân ở đây.
- Thập Lục à?
Suýt nữa Dương Thủ Văn quên mất Mã Thập Lục, nhìn thấy gã, trong lòng lập tức có chủ ý.
Hắn lấy ra một xâu tiền đồng, giơ ra trước mặt Mã Thập Lục.
- Thập Lục, làm giúp ta một chuyện.
- Ồ, đại công tử khách khí rồi, có thể làm việc cho đại công tử, là phúc của tiểu nhân.
Mã Thập Lục nhìn chằm chằm xâu tiền trong Dương Thủ Văn, lộ vẻ thèm muốn.
Dương Thủ Văn cười cười, đưa xâu tiền cho Mã Thập Lục, hạ giọng nói:
- Ta bất kể ngươi dùng cách nào, hãy đi tìm Cái Gia Vận, chuyển lời cho hắn giúp ta: Chậm nhất là ngày mai trước khi trời tối, ta muốn nhìn thấy hắn ở Hổ Cốc sơn.
- Nếu không, thì chờ cha hắn đến nhặt xác đi!
- Ồ?
Mã Thập Lục hoảng sợ, lập tức hiểu ra, chuyện xảy ra ngày hôm nay, nhất định không thể yên ổn như gã tưởng. Lần này, hẳn là Cái Gia Vận đã chọc giận Dương gia. Tuy nhiên, dường như vị Đại công tử này còn có ý định xoay chuyển tình thế…Rất may là mình thông minh, lúc trước đã cúi đầu theo Dương Thủ Văn, cho nên mới thoát khỏi chuyện này.
Không ngờ vị Đại công tử này, chẳng những đánh nhau lợi hại, mà thủ đoạn cũng…
- Thế nào, không muốn à?
- Đại công tử nói gì vậy, đại công tử đã chỉ bảo, tiểu nhân nhất định làm hết sức mình.
Trong mắt Dương Thủ Văn lóe lên một tia sắc lạnh.
- Ta không cần người làm hết sức, ta muốn ngươi nhất định tìm được Cái nhị lang.
- Nhớ kỹ, nếu sau này ta biết được, ngươi thật sự có thể tìm được Cái nhị lang, nhưng lại không đi tìm, cũng đừng trách ta trở mặt.
Nói xong, hắn đi tới trước cửa quán rượu, tháo dây buộc ngựa ra.
Xoay người lên ngựa, Dương Thủ Văn nhìn Mã Thập Lục:
- Thập lục lang, ngươi là người thông minh, làm việc cho tốt, ta sẽ không bạc đãi ngươi.