Chương 54: Nhìn lầm rồi (Hạ)
Dương Thủ Văn nói xong, đại thương Hổ Thôn lập tức đâm về phía Dương Mạt Lỵ.
Dương Mạt Lỵ hoảng sợ, vội quơ lấy song chùy, định giơ chắn.
Chỉ có điều, lần này Dương Thủ Văn chủ động tấn công, thế thương cực nhanh. đại thương Hổ Thôn phá màn mưa, đâm liên liếp khiến Dương Mạt Lỵ luống cuống tay chân. Thương của Dương Thủ Văn càng lúc càng nhanh, từng thế nối tiếp nhau, hóa thành một màn thương bao phủ lấy Dương Mạt Lỵ. Chỉ một lát sau, quần áo của Dương Mạt Lỵ đã bị rách te tua.
- Dừng!
Dương Thủ Văn đột nhiên dừng lại, rồi lui về sau 2 bước.
- Dương Mạt Lỵ, cậu học võ công này cùng ai vậy?
- Hả?
Dương Mạt Lỵ tỏ ra không hiểu, lắc đầu nói:
- Tự luyện đấy, không ai dạy ta.
- Ta nói này…
Dương Thủ Văn đánh một hồi liền phát hiện, tuy sức của Dương Mạt Lỵ rất mạnh, cơ thể linh hoạt, tốc độ nhanh nhưng, thế võ thì không giống ai. Hắn đánh mấy đường mà gã không biết nên né tránh thế nào.
Nhưng, với khi lực này của anh ta nếu trên chiến trường thật, phủ thêm trọng giáp thì chẳng khác nào máy ủi đất.
Dương Thủ Văn có một cảm giác thắng mà không oai, hắn thở dài, cũng muốn tỉ thí tiếp nữa.
Luận về khí lực, Dương Thủ Văn có yếu hơn Dương Mạt Lỵ một chút.
Nhưng nếu đánh thật, thì trong từng giây Dương Thủ Văn cũng sẽ trăm cách cho anh ta vào chỗ chết.
Kiểu tỉ thí này, chi bằng không đấu… Dương Thủ Văn đi lên trước, nhìn Dương Mạt Lỵ từ đầu đến chân một lúc:
- Bắt đầu từ ngày mai luyện võ với ta. Ta nói thế nào, cậu làm như vậy… Nếu không, cậu thậm chí không phải là kẻ địch của ta.
Dương Thủ Văn đột nhiên cảm thấy, vận khí của Dương Mạt Lỵ không tồi chút nào.
Trên đường ở Xương Bình, những người Túc Mạt Mạt Hạt được cha con Dương Thừa Liệt và Dương Thủ Văn thu hút cho nên không để ý đã bị Dương Mạy Lỵ lẵng tay trên, cho nên bị dọa gần chết. Còn ở huyện nha Xương Bình, lại càng không có người biết về lai lịch Dương Mạt Lỵ, thế cho nên y đột nhiên trở thành kẻ mạnh… Nhưng nếu hai lần ẩu đả đó Dương Mạt Lỵ không được may mắn, bị đối phương nhìn thấu thì e rằng đến chết cũng không biết chết thế nào. Người này, thực sự rất may mắn.
- Luyện võ?
Dương Mạt Lỵ suy nghĩ một chút, rồi nói:
- Chính là quỳ rạp trên mặt đất, giống như con cóc luyện võ sao.
Anh ta liền lắc đầu, vẻ mặt không muốn nói:
- Dương Mạt Lỵ không muốn luyện làm cóc, bộ dạng rất khó coi.
Cậu ta nói đúng nhưng mình lại không phản bác được.
Dương Thủ Văn nhìn Dương Mạt Lỵ, cảm giác một ngày xui xẻo càng rõ rệt thêm.
Còn ở cửa của Đại Hùng Bảo Điện, Ấu Nương đã cười không thể đứng dậy nổi.
Thuật Kim Thiềm dẫn đạo trong miệng Dương Mạt Lỵ, biến thanh con cóc phải quỳ rạp dưới mặt đấy… Phải biết rằng, đây chính là bí kỹ luyện khí được lưu truyền cả trăm năm của Võ Đang. Nếu để Dương Đại Phương nghe thấy, chưa biết chừng ông ta sẽ tức giận đến mức nhảy từ trong quan tài ra.
- Dương Mạt Lỵ, cậu nghe kỹ cho ta, nếu không luyện tập tốt, sau này sẽ không được ăn cơm nữa.
- Đệ luyện!
Dương Mạt Lỵ thể hiện rất đầy đủ cái gì gọi là “ý chí không kiên định”. Vừa nghe thấy không được ăn cơm, đừng nói là làm cóc chứ làm chuột cũng sẽ vẫn làm. Dương Thủ Văn nhấc thương, nổi giận đùng đùng quay về thiền phòng. Còn Dương Mạt Lỵ thì bĩu môi, vẻ mặt oan uổng lẩm bẩm:
- Đang yên đang lành lại phải cải trang thành cóc, a Lang chỉ biết bắt nạt Dương Mạt Lỵ.
*******
Sau giờ ngọ, mưa tạnh.
Một dải cầu vồng kéo lên sau dãy núi, khiến lòng người say mê.
Ở Hổ Sơn Cốc, sau khi được cơn mưa thu dội rửa phong cảnh lại càng yêu kiều.
Buổi trưa luận võ, lấy một lý do vô cùng khôi hài để chấm dứt, Dương Thủ Văn rất tức giận còn Dương Mạt Lỵ thì vô cùng khổ sở.
Dường như hai người ăn trưa rất tích cực, ngươi ăn một bát cơm thì ta cũng ăn một bát, ngươi ăn một cái bánh thì ta cũng ăn một cái bánh, kết quả là Dương Thủ Văn và Dương Mạt Lỵ ăn nhiều quá phải nằm rên rỉ trên giường đến trưa.
Lúc trời vừa tối, bên ngoài sơn môn đã xảy ra cảnh rối loạn.
Có người đập cửa thình thình, Dương Mạt Lỵ mở cửa sơn môn liền nhìn thấy Dương Thừa Liệt và Dương Thụy đứng bên ngoài.
Dương Thủ Văn nghe thấy động tĩnh, cũng chạy ra.
Nhìn thấy Dương Thừa Liệt, hắn không khỏi sửng sốt vội vàng tiến lên trước nói:
- Cha, sao còn sớm như vậy mà cha và Nhị Lang đã đến rồi.
Dương Thừa Liệt gật gật đầu, rồi bước vào sơn môn.
- Ta muốn hỏi các con, sao lại chạy lên núi?
- Ồ…
Dương Thủ Văn không biết phải trả lời thế nào, Dương Thanh Nô chạy ra, nhào thẳng vào ngực Dương Thừa Liệt:
- Cha, sao bây giờ cha mới đến, Nô Nô rất nhớ cha… Cha, hôm qua Nô Nô còn bị rắn cắn, suýt nữa thì không được gặp cha rồi.
- Cái gì?
Dương Thừa Liệt nghe thấy vậy, lập tức căng thẳng, vội vàng ôm lấy Dương Thanh Nô.
- Sao lại bị rắn cắn, bây giờ sao rồi?
- May có Đại huynh cứu Nô Nô… Đại huynh là tốt nhất, nếu huynh ấy không ra tay, Nô Nô đã không gặp được cha rồi.
Câu trả lời của tiểu nha đầu khiến Dương Thủ Văn có chút kinh ngạc.
Nhưng, nhìn thấy má lúm của Dương Thanh Nô, hắn không giải thích gì chỉ khẽ gật đầu một cái.
Lúc này, Tống thị cũng đến.
Bà đem chuyện xảy ra ngày hôm qua, nói lại một lần với Dương Thừa Liệt, lời nói kèm theo sự tán dương Dương Thủ Văn. Về phần xung đột giữa Dương Thanh Nô và Ấu Nương, và sự tức giận của Dương Thủ Văn một câu bà cũng không nói.
- Dưới chân núi quá nhỏ, Hủy Tử nên núi trước khi trời tối, phát hiện các pháp sư đều đã chạy hết, liền bảo mọi người đến sớm một chút. Lão gia xem, thực ra chỗ này cũng rất tốt, phòng cũng nhiều, đồ đạc cũng đầy đủ, sống rất vui vẻ.
Dương Thừa Liệt thấy Dương Thanh Nô không sao, cuối cũng cũng thở phào nhẹ nhõm.
- Hủy Tử, bình rượu kia còn không?
- Hả?
- Chính là bình rượu con cho người tặng cha đó?
Dương Thừa Liệt ngồi trong thiền phòng, không đợi Dương Thủ Văn mở miệng đã lập tức hỏi han.
- Hả, còn nữa, sao vậy?
- Mau, mau lấy ra một bình… Hủy Tử, ta là cha con, tại sao có thứ tốt không ngờ chỉ tặng có một chút xíu. Ta chưa dùng hết hai phần đã bị thúc phụ Quản Hổ của con lấy mất một vò. Vương huyện Tôn lại càng quá đáng hơn, không ngờ chạy thẳng đến phòng của ta, cướp đi một bình duy nhất còn lại của ta. Hôm nay, chậc chậc… khiến ta thèm chết đi được.
Hóa ra, ông ta vì muốn uống rượu, cho nên mới quay về trước.
Thấy Dương Thừa Liệt sốt suột không chịu được, nhưng Dương Thủ Văn lại không biết nên nói gì cho phải.
Cũng may, trên núi còn 5 bình rượu, Dương Thủ Văn lấy một bình trong nhà bếp ra, vừa đưa cho Dương Thừa Liệt, ông ta đã bưng lên uống một hơi cạn sạch.
- Hô!
Ông ta uống hết rượu, vuốt vuốt chòn râu, giống như người nghiện phê thuốc vậy, rồi thở phào một cái.
- Rượu ngon!
- Nhìn bộ dạng của ông kìa, sao lại không thể nhịn được chứ.
Nghe Tống thị nói xong, Dương Thừa Liệt không khỏi cười khổ nói:
- Bà biết tôi muốn vậy sao? Chỉ có điều rượu của Hủy Tử thực sự rất ngon. Loại rượu khác sau khi uống xong, miệng nhạt thếch. Hai ngày này, bà không biết tôi sống thế nào đâu. Vương huyện Tôn cả ngày ở đó làm ồn, nhưng thất phu Quản Hổ kia nhân lúc ta không ở đó đã uống sạch một bình rồi.
Nhưng Hủy Từ, rượu này con ủ thế nào?
- Hủy Tử đừng nói.
Không đợi Dương Thủ Văn mở miệng, Tống thị đã cản hắn.
- Nương tử, bà có ý gì vậy?
- Hủy Tử đã giao rượu này cho tôi xử lý, về sau muốn uống rượu, nhất định phải được tôi đồng ý…
- Bà…
Dương Thừa Liệt chỉ vào Tống thị, biến sắc một lúc lâu rồi tỏ ra a dua nói:
- Nương tử, sao vậy chứ, rượu mà Hủy Tử ủ, ta đây làm cha mà không thể nhấp nháp chút sao? Sau này có nương tử lo liệu, Dương gia ta chắc chắn sẽ phát triển không ngừng.
- Hừ!
Tống thị mỉm cười, nhẹ nhàng đánh Dương Thừa Liệt một cái.
- Được rồi, mọi người ăn trước đi, tôi đi giúp Dương tẩu một chút.
Nói xong, bà đứng dậy đi ra khỏi thiền phòng.
Trong thiền phòng, chỉ còn lại 3 cha con Dương Thừa Liệt, Dương Thủ Văn và Dương Thụy.
Dương Thụy cũng không nói chuyện, chỉ để ý dùng bữa. Còn Dương Thừa Liệt sau khi uống rượu xong đã nói với Dương Thủ Văn:
- Ta đã thả cả nhà Cái Lão Quân rồi.
- Hả?
- Chuyện của Cái Gia Vận, coi như qua.
Y nói con đồng ý cho y một xuất thân. Cho nên ta suy nghĩ một chút, bảo y đi Tráng ban làm một môn tốt. Gần đây, trong thành khá biến động, nhân số của Tráng ban cũng không nhiều, để y qua đó vừa lúc có thể bổ sung nhân lực.
Ngoài ra, Cái Lão Quân ở đó cũng nói, sẽ giúp ra tiếp cận Lư Vĩnh Thành.
Ông ta nói đến đây, lại uống hớp rượu.
- Cha, sao vậy?
Dương Thừa Liệt đột nhiên cười khổ một tiếng, vẻ mặt tỏ ra mệt mỏi:
- Ta làm Huyện úy Xương Bình đã 10 năm, vốn tưởng đã rất hiểu Xương Bình, nhưng không ngờ, không ngờ nhìn lầm rồi, không hề phát hiện ra thủ đoạn của Lư Vĩnh Thành.
- Cha, xảy ra chuyện gì vậy?
- Tìm thấy Khấu Tân rồi.
- Hả?
- Nhưng lại là một người chết!
Dương Thừa Liệt hít một hơi sâu, cầm chén đập lên bàn thật mạnh:
- Ta mà không điều tra thì còn không biết, hóa ra Lưu Vĩnh Thành đã sớm duỗi tay đến địa bàn của ta. Thằng nhãi này làm việc thật độc ác, trước kia thực sự ta đã nhìn lầm rồi… Con có biết không, không chỉ có Khấu Tân chết, mà ngay cả Lư Thanh cũng đã bị giết chết rồi.