Thịnh Đường Quật Khởi

Chương 57: Xin chào đại thúc (thượng)

Chương 57: Xin chào đại thúc (thượng)
Thôn nhỏ ở dưới Hổ Cốc Sơn không nổi tiếng, là một thôn nhỏ vô danh.
Dân chúng nơi này có thói quen trực tiếp xưng hô thôn của mình là Hổ Cốc Sơn, đơn giản là bởi vì nó nằm ngay dưới Hổ Cốc Sơn.
Thôn không lớn lắm, nhân khẩu cũng không nhiều, nhưng ngũ tạng đều đủ.
Trong thôn có một quán ăn thực phẩm chín, chuyên môn nấu nướng một số món ăn thôn quê trên núi, sau đó bán đến thị trấn Xương Bình, nghe nói kinh doanh không tồi. Dương Thủ Văn sinh sống ở nơi này mười bảy năm, đã nếm qua rất nhiều lần thức ăn của quán ăn này. Nói thật, cũng không cho rằng thức ăn ngon. Thời đại này, phương pháp nấu nướng không nhiều lắm, chủ yếu lấy nướng, chưng, luộc, xào là các phương pháp chính, cũng không có nhiều đồ gia vị. Muốn ăn rau xào thì cũng không thể bởi vì điều kiện hạn chế.
Tuy nhiên, quán ăn thực phẩm chín kinh doanh coi như không tệ.
Hổ Cốc Sơn tiếp giáp với quan đạo, mỗi ngày sẽ có không ít người lui tới giữa Cô Trúc và Xương Bình, cùng với người đi đường Cư Dung Quan.
Vì thế, quán ăn thực phẩm chín vừa bán rượu, vừa bán thực phẩm chín, mỗi ngày đều sẽ có khách đến.
Hôm nay cũng không ngoại lệ, khi Dương Thủ Văn mua xong rượu và thức ăn, chuẩn bị rời khỏi quán ăn thì có người ở phía sau gọi hắn.
Đó là một nam tử khoảng hơn ba mươi tuổi, răng trắng môi đỏ, tướng mạo tuấn mỹ.
Chiều cao khoảng 180 cm, thân hình thon dài mà cao ngất. Đôi chân dài, có thể nói là tỉ lệ vàng, khi phối hợp với một khuôn mặt công tử bột khiến nam nhân nhìn là muốn đánh một đấm, đặt ở đời sau thì chính là “nam thần”.
Dương Thủ Văn không nhận ra đối phương, chỉ cảm thấy gương mặt đó... thật sự rất muốn đánh một đấm để thử xúc cảm.
- Thiếu niên lang, ngươi là Dương Nhị Lang đúng không?
Đại thúc tao nhã, phong độ đi tới trước mặt Dương Thủ Văn.
Dương Thủ Văn sửng sốt:
- Ngươi là ai?
Người này biết Dương Thụy sao? Nhưng ta nhìn qua giống tên ngu xuẩn kia sao?
Đại thúc nói:
- Vừa rồi ta nghe chủ quán nói chuyện phiếm với cháu có nhắc tới tên Văn Tuyên, vì thế đoán được thân phận của cháu.
Văn Tuyên, là tên tự của Dương Thừa Liệt.
Trừ khi là bạn tốt tri kỷ, bình thường rất ít người gọi thẳng tên tự của người khác.
- Ta tên là Trần Tử Ngang, đã quen biết nhiều năm với phụ thân cháu. Trước đó vài ngày đã hẹn đến thăm hỏi, cũng hẹn cùng nhau ngắm trăng Trung thu. Nhưng vừa rồi khi ta đến nhà cháu lại phát hiện nhà của cháu đã không có một bóng người. Hỏi dưới núi mới biết được car nhà các cháu lên núi, đang định một lát nữa tìm người đưa ta lên núi đấy… Ha hả, ta nghe nói Hổ Cốc Sơn giống như mê cung.
Đại thúc mang theo nụ cười tự tin, há mồm liền báo ra thân phận.
Kỳ thật, Dương Thủ Văn đã đoán được đại khái, nhưng không nghĩ rằng vị đại thúc này lại sảng khoái như vậy.
Nhưng đại thúc, sao thúc lại tự tin như vậy, chắc chắn cho rằng ta chính là Dương Nhị Lang chứ?
Dương Thủ Văn cười nói:
- Đại thúc, ta nghĩ thúc có thể có hiểu lầm rồi.
Trong phút chốc, vẻ mặt của đại thúc lập tức trở nên vô cùng thú vị, dường như rất xấu hổ, không biết nên mở miệng như thế nào.
- Cháu không phải là Dương Nhị Lang à?
Dương Thủ Văn thở dài:
- Nhị Lang năm nay chưa đến mười ba tuổi, thúc có từng nhìn thấy người nào có hình dáng như ta mà mười ba tuổi chưa?
Có, Dương Mạt Lỵ!
Nhưng lúc này Dương Mạt Lỵ sẽ không thèm quan tâm Dương Thụy bao nhiêu tuổi, gã đang cầm một con gà nướng, vui sướng mà nhấm nháp.
- Vậy… thực sự rất xin lỗi.
Khuôn mặt tuấn mỹ như ngọc của đại thúc, hiện ra một chút màu đỏ.
Gã xấu hổ cười, xoay người muốn chạy.
Đại thúc này sao lại thẹn thùng như vậy, Dương Thủ Văn vội vàng nói:
- Đại thúc, thúc đi đâu vậy?
- Ha hả, ta nhận lầm người, vì thế…
- Đại thúc, tuy rằng ta không phải là Dương Nhị Lang, nhưng cũng không có nói Dương Huyện Úy không phải là cha ta đúng không? Sao lại không nghe ta nói hết chứ?
- Cháu không phải là Dương Nhị Lang?
Đại thúc sửng sốt, dường như có chút hồ đồ.
Nhưng gã chợt tỉnh ngộ lại, bật thốt lên:
- Cháu không phải là Nhị Lang, đừng nói là tên a si chứ?
Vì sao cảm giác muốn đánh gã càng trở nên mãnh liệt như vậy chứ?
Dương Thủ Văn vừa muốn trả lời, vị đại thúc kia đã kịp phản ứng, vội vàng khoát tay nói:
- Thật có lỗi thật có lỗi, cháu là Đại Lang à?
Lại là Đại Lang!
Dương Thủ Văn thở dài, vẻ mặt bất đắc dĩ nói:
- Đại thúc, ta là Đại Lang, Nhị Lang là đệ đệ của ta.
- Cháu...
- Bệnh ngốc của ta đã khỏi rồi.
Thấy đại thúc có chút không biết làm sao, Dương Thủ Văn lại thêm một câu.
- Ah... Hóa ra là như vậy. Ta đã nói rồi, lần đầu tiên ta gặp cháu đã cảm thấy quen mắt, quả thực giống như đúc a nương khi còn trẻ.
“A nương” trong miệng đại thúc hẳn không phải là Tống thị bây giờ, mà là mẹ ruột của Dương Thủ Văn.
Nếu nói như vậy, thời gian đại thúc quen biết cha không ngắn! Nhưng vì sao chưa bao giờ nghe cha nói qua vềngười này đây?
Trong lòng Dương Thủ Văn nhất thời sinh ra một tia nghi vấn.
Nhưng việc của người lớn, hắn làm con không thể quản được.
Vì thế, Dương Thủ Văn cười nói:
- Đại thúc nếu đã biết thân phận của ta, thì cùng cùng ta lên núi đi. Cha ta tối hôm qua đã lên núi, hai ngày này phỏng chừng cũng sẽ không xuống núi.
- Nếu như thế, vậy làm phiền rồi.
Đại thúc nói xong, vội vàng quay người trở về quán ăn thực phẩm chín.
Dương Thủ Văn lắc đầu, đứng ở bên đường chờ đợi. Nhưng thân thể hắn đột nhiên run lên, quay đầu hỏi:
- Dương Mạt Lỵ, gã nói gã tên là gì vậy?
- Ngang!
Dương Mạt Lỵ ngẩng đầu, hàm hồ trả lời một chữ.
Con gà nướng mập kia, chỉ sau một lát đã bị Dương Mạt Lỵ chén hơn nửa. Trong miệng gã nhai lấy xương gà, phát ra tiếng vang kẽo kẹt. Lúc này Dương Thủ Văn mới lưu ý đến, thằng nhãi này thế mà ăn luôn cả xương gà?
- Đúng, Trần Tử Ngang.
Trong lòng Dương Thủ Văn lộp bộp: Trần Tử Ngang, chẳng lẽ gã chính là Trần Tử Ngang - người làm ra “Trước không thấy cổ nhân – Sau không thấy kẻ đến – Ngẫm thiên hạ vô cùng – Một mình ta rơi lệ” sao?
Nói lên Trần Tử Ngang, người đời sau đều sẽ biết về bài “Đăng U Châu đài ca”.
Trên thực tế, từ Sơ Đường đến Thịnh Đường, trong quá trình phát triển thay đổi thơ văn, Trần Tử Ngang tuyệt đối là một sự tồn tại không thể không nhắc đến.
Trong “Hữu Thập Di Trần Tử Ngang văn tập tự” Lư Tàng Dụng từng nói: “Vượt qua sóng lớn, chất văn trong thiên hạ biến đổi.” Mà thi thánh Đỗ Phủ được người đời sau tôn sùng cũng từng viết thơ khen ngợi Trần Tử Ngang: “Thiên cổ lập trung nghĩa, cảm ngộ hữu di thiên.”
Sau này, Kim Đại Nguyên cũng ở trong “Luận thi tuyệt cú” viết: ‘Luận công nhược hoài Bình Ngô Lệ, hợp trứ hoàng kim chú Tử Ngang. ’
Bởi vậy có thể thấy được sức ảnh hưởng to lớn của Trần Tử Ngang đối với sự hưng thịnh văn thơ trong đời thịnh Đường, thậm chí là cả đời sau.
Dương Thủ Văn ngay từ đầu không nghĩ ra được Trần Tử Ngang là ai, bởi vì hắn thật sự không thể liên hệ người cha thích đùa của mình với Trần Tử Ngang tiếng tăm lừng lẫy. Đây chính là Trần Tử Ngang đó! Cha làm thế nào quen biết gã chứ?
Mà vừa rồi nghe Trần Tử Ngang nói, dường như rất thân với cha, thậm chí còn quen với lão nương.
Nói như vậy, năm đó cha chẳng phải là một nhân vật rất có tiếng tăm sao?
Ngay tại lúc Dương Thủ Văn đang cúi đầu nghĩ ngợi lung tung, Trần Tử Ngang nắm một con ngựa và một lừa đi tới.
Trên lưng lừa chở một cái túi lớn, nhìn qua trọng lượng không nhẹ.
- Đại Lang, chúng ta đi thôi.
Trần Tử Ngang hứng thú bừng bừng, rất có tư thế hận không thể lập tức nhích người.
Nhưng Dương Thủ Văn nhìn gã, lại nhìn lại một ngựa một lừa, sau một lúc lâu hạ giọng nói:
- Trần tiên sinh, đường núi gập ghềnh, sợ rằng rất khó đi.
- Hả?
Trần Tử Ngang nghe sửng sốt, lộ ra vẻ khó khăn.
- Vậy phải làm sao đây?
- Nếu không, trước hết gửi hai con này đến nhà thôn chính được không?
- Nhưng cái túi này…
Dương Thủ Văn thở dài, tiến lên một bước, từ trên lưng lừa cầm lên cái túi.
- Đại Lang cẩn thận, rất nặng đấy.
Đích xác rất nặng, tuy nhiên... còn có thể mang được. Hơn nữa, không phải còn có Dương Mạt Lỵ sao, có cái gì mà lo chứ?
Dương Thủ Văn nói:
- Tiên sinh không cần phải lo lắng, cái túi này không tính là gì.
Nói xong, hắn quay đầu nhìn về hướng Dương Mạt Lỵ, chỉ thấy thằng nhãi này còn đang cầm con gà mập ăn ngon lành.
- Dương Mạt Lỵ!
- Đến ngay đây.
- Đưa con ngựa và con lừa này đến nhà Điền Thôn Chính, nói hai ngày sau tới lấy.
- Được!
Dương Mạt Lỵ nhét cổ gà và đầu gà vào trong miệng, theo sát sau đó chính là tiếng vang kẽo kẹt.
Một đôi tay to bóng nhẫy, từ trong tay Trần Tử Ngang cầm lấy dây cương.
- Dương Mạt Lỵ, ta cùng Trần tiên sinh đi trước, trong chốc lát ngươi đuổi theo.
- A Lang yên tâm, Dương Mạt Lỵ rất nhanh sẽ đến.
- Còn có, nhớ rõ về nhà lấy hai bình rượu đến, ngươi biết rượu để ở nơi nào chưa?
- Biết.
Dương Thủ Văn cõng một túi to, cười ha hả nói với Trần Tử Ngang:
- Trần tiên sinh, chúng ta lên núi trước đi.
Trần Tử Ngang bị khí lực của Dương Thủ Văn hù dọa, hơi ngượng ngùng.
- Đại Lang à, xách được không? Nếu không ta giúp cháu xách một ít đi… Con đường núi này khó đi, sao có thể để một mình cháu xách chứ, ta giúp cháu xách smột ít là được rồi. ='mso-special-character: line-break'>

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất