Chương 8: Dương Thừa Liệt (hạ)
Ngày hôm qua Dương Thụy đến cửa, hắn cũng nhân cơ hội nổi giận, muốn thử thái độ thật sự của Dương Thừa Liệt một chút.
Không ngờ Dương Thừa Liệt nhìn một cái là thấu dụng ý của hắn. Cũng may ông cũng không truy cứu tiếp mà nhìn linh vị của Dương Đại Phương, trong mắt rưng rưng ánh lệ, nói:
- Cha, Hủy Tử đã khỏi rồi, bao năm vất vả của cha cuối cùng đã không uổng phí, cha ở dưới cửu tuyền cũng có thể yên tâm rồi.
Nói xong, ông ra hiệu Dương Thủ Văn đến, bảo hắn dập đầu với Dương Đại Phương.
- A Súc Nô, con đã khỏi bệnh, vậy là sau này đã có thể sống tốt, không cần phải đi cậy mạnh tranh đấu nữa. Ta dù là Huyện Úy Xương Bình nhưng không có nghĩa con có thể hoành hành ngang ngược ở đây.
Xương Bình rất phức tạp, hai năm trước loạn Khiết Đan, tuy rằng cuối cùng đã bị triều đình trấn áp, nhưng cũng không có nghĩa chúng sẽ ngoan ngoãn ngồi yên. Hiện giờ triều đình lại đang thiết lập Cô Trúc tại tây bắc, tình hình càng thêm phức tạp. Người Khiết Đan, người Hề, người Đột Quyết luôn kiêu ngạo, tốt nhất là con nên an phận một chút.
Vốn ta dự tính để con đến nha môn rèn luyện một chút, nhưng hiện tại Nhị Lang đã làm Chấp y, con cứ ngoan ngoãn yên phận ở đây, coi như là túc trực linh cữu gia gia của con.
Bao năm nay con đần độn ngốc nghếch, làm trễ nải quá nhiều thời gian, giờ tỉnh táo rồi thì ở nhà chăm chỉ đọc sách. Việc bên thị trấn, con không cần quan tâm đến. Tiền chi tiêu hàng tháng cha sẽ không để con thiếu thốn. Đợi chừng hai năm nữa, khi con có thể học thành, ta sẽ mưu tìm đường ra khác cho con. Tóm lại, con cứ an tâm ở trong nhà đi.
Dương Thừa Liệt nói câu này lại có hàm ý khác.
Dương Thủ Văn ngạc nhiên nhìn ông, ý thức được ý tứ của Dương Thừa Liệt, là bảo hắn tiếp tục giả ngây giả dại, không cần phải gây chú ý cho người khác nữa.
Về phần mưu đường ra khác… Có thể tìm ra đường ra gì chứ?
Tại sao phải giả ngây giả dại? Tại sao phải sống khiêm tốn?
Dương Thủ Văn đột nhiên ý thức được, chỉ e sự việc không đơn giản như hắn tưởng tượng.
Tuy nhiên, Dương Thừa Liệt không muốn nói, hắn cũng không tiếp tục hỏi đến cùng, chỉ cung kính đáp vâng, sau đó cùng Dương Thừa Liệt ra khỏi linh đường.
- Cha, thi thể ở cửa thôn có thể có chút manh mối.
Dương Thừa Liệt nhìn hắn một cái, mày nhăn lại, dường như có hơi chút không kiên nhẫn.
- Nơi này là nơi giao giới của ba địa phương Cư Dung Quan, Cô Trúc và Xương Bình, ngày ngày nhân viên lui tới phức tạp, sao có thể điều tra được rõ ràng chứ? Hơn nữa Liêu Tử thô man thích những việc tranh cường đấu dũng, chuyện giết người chắc sẽ phát sinh, con không cần phải tìm hiểu nữa.
- Nhưng, người kia không phải là Liêu Tử.
Liêu tử, là cách xưng hô của người Hán đối với người Khiết Đan, Đột Quyết, người Hề và người Hồ.
Dương Thừa Liệt trừng mắt:
- Sao con biết?
Dương Thủ Văn cười khổ nói:
- Cha, cha đừng cho rằng con còn ngu si như trước đây nữa, ngay cả người Hán và Liêu Tử cũng không phân biệt được. Người nọ dù có kiểu tóc Liêu Tử, nhưng hình dạng chân mày là của người Hán, điều này vô cùng rõ ràng.
Trước khi cha đến, con đã cẩn thận quan sát thi thể người đó rồi.
Hai tay của gã thô ráp, đốt ngón tay thô to, nhìn bề ngoài như là nông dân, nhưng giữa hai chân da dầy thô, hiển nhiên là do thời gian cưỡi ngựa lâu mà tạo nên. Một người hàng năm sống trên lưng ngựa, sao có thể giống nông dân làm nghề nông chứ? Còn nữa, vết thương trên người gã rất nhiều, tuy rằng bị nước mưa ngâm làm biến dạng, nhưng vẫn có thể nhìn ra đó là vết thương của đao kiếm. Con tỉ mỉ quan sát, hẳn là lúc gã còn sống không hề tầm thường, chắc là một võ sĩ có thân thủ cao minh.
Dương Thừa Liệt hơi híp tròng mắt lại, nhìn Dương Thủ Văn rất lâu.
Nói thật ra, ông không trông cậy vào Dương Thủ Văn sẽ đạt được thành tựu lớn gì, cả đời có thể bình an, cũng đã đủ rồi.
Về phần nguyên nhân, ông không muốn nói, cũng không thể nói.
Thật không ngờ khả năng quan sát của Dương Thủ Văn lại tốt như thế, hơn nữa lại vừa mới tỉnh táo lại, có thể nhìn ra được nhiều vấn đề như thế.
Trong lòng Dương Thừa Liệt đột nhiên trào dâng sự hiếu kỳ cháy bỏng, do dự một lúc lâu hạ thấp giọng nói:
- Con còn nhìn thấy được gì nữa?
Dương Thủ Văn ngẫm nghĩ một chút, nói tiếp:
- Người này hẳn là đêm qua bị giết, trước khi chết từng chiến đấu với ba đao bốn người.
- Sao con lại nhìn nhận như thế?
- Vết thương trên người hắn là dấu vết đao, kiếm, tuy nhiên trí mạng lại là bị người ta dùng tên bắn mà chết.
Cho nên, con cảm thấy người vây công gã chí ít có ba người, thậm chí có khả năng là bốn người. Hơn nữa, xung quanh hiện trường phát hiện thi thể quá mức sạch sẽ không giống như hiện trường ẩu đả. Lúc ấy con quan sát thi thể xong đã cảm thấy, hẳn là thi thể đã bị người ta vứt bỏ... Ngày hôm qua mưa lớn như vậy, hung thủ sau khi giết người xong không có khả năng vứt thi thể quá xa, vì thế con liền đi dọc theo đường núi đi về hướng ngọn núi, ở Dương Vĩ Ba phát hiện có dấu vết đánh nhau, đoán chừng đó chính là hiện trường thật sự.
- Dương Vĩ Ba?
Dương Thừa Liệt nghe vậy khẽ gật đầu.
- Sao con khẳng định chính là Dương Vĩ Ba mà không phải trên quan đạo?
- Nếu là ở trên quan đạo, địa hình rộng lớn, cũng không thích hợp phục kích. Hơn nữa, nếu người chết là bị gặp phục kích trên quan đạo, ba dặm về phía nam là thôn trang, cách hướng đó năm dặm cũng có quân doanh. Đêm qua mưa lớn đột ngột, nếu con là hung thủ, tuyệt đối sẽ không mai phục ở trên quan đạo, quá dễ dàng gây kinh động người khác, cũng quá dễ bị phát hiện, lại càng dễ khiến kẻ chết trốn thoát được.
Dương Thừa Liệt cúi đầu trầm tư.
Một lát sau, ông lại hỏi:
- Con còn thấy gì nữa?
- Con thấy, người này hẳn là hàng năm sống ở tái ngoại.
- Sao lại nói như vậy?
- Da gã thô ráp, hiển nhiên là hàng năm bị gió bắc xâm nhập, trên thân thể đến nay vẫn lưu lại tổn thương do giá rét.
Mặt khác, lúc con vừa trở lại, đám trẻ con trong thôn nói cho con biết, hôm qua đã từng thấy người chết vào núi, hơn nữa hỏi thăm vị trí Di Lặc tự. Nếu gã ở tại Cô Trúc, hoặc là thường xuyên lui tới với người của Xương Bình không thể không biết Di Lặc tự ở đâu. Lúc đó gã trả cho đứa bé kia hai văn tiền, sau khi con về nhà đã ngâm đồng tiền vào trong nước nóng, phát hiện trên đồng tiền dính nhiều dầu. Phàm là ở Xương Bình hay ở Ky Mi Châu, phần lớn sẽ chịu nhiều ảnh hưởng chú ý vệ sinh. Chỉ có người Hồ ở tái ngoại mới không chú ý đến điều này, nên đồng tiền kia mới dính nhiều dầu như thế.
Dương Thủ Văn nói xong bặm môi nhìn Dương Thừa Liệt.
Đã thấy khóe miệng của Dương Thừa Liệt như thể lơ đãng co giật hai cái, rồi sau đó giận tái mặt nói:
- Toàn bộ chỉ là giả thiết của con mà thôi, không có bất kỳ chứng cớ nào. Chuyện này, ta sẽ để cho Quản Hổ tiếp nhận, con không cần phải hỏi tới nữa.
Quản Hổ, là thủ hạ của Dương Thừa Liệt, cũng là Bộ đầu bộ khoái thủ trong nha môn.
Thông thường, trong nha môn sẽ sắp đặt nha dịch tam bộ, gọi chung là sai nha. Tuy nhiên phân công của sai nha có khác nhau, cũng có cách gọi khác nhau. Ví dụ như Trị thủ trong nha môn, trong thời gian thẩm án sẽ chia ra đứng ở hai bên, sai nha áp giải phạm nhân cùng với chấp hành tra tấn gọi là Tạo lệ, tương tự với cảnh sát tòa án; mà phụ trách gọi bị cáo đến, sai nha lùng bắt tội phạm, thu thập chứng cứ gọi là Khoái thủ, giống cảnh sát hình sự đời sau; ngoài ra, còn có dân tráng, trị thủ thành môn, giám ngục, thương khố, phụ trách tuần tra các con đường nhỏ trong thành, ứng phó khi có chuyện xảy ra… Dân tráng này tựa như cảnh sát có vũ trang ở hậu thế.
Huyện Úy thống lĩnh tam ban, Quản Hổ chính là Bộ đầu bộ khoái thủ, cũng được gọi là Bộ đầu tập bộ, cũng là tâm phúc của Dương Thừa Liệt.
Dương Thủ Văn nghe Dương Thừa Liệt nói như vậy, là biết Dương Thừa Liệt đã tin những suy đoán của mình.
Chỉ có điều Dương Thừa Liệt yêu cầu hắn từ bỏ, trong lòng rất không vui.
Thành danh cần sớm làm!
Dương Thủ Văn đã mười bảy tuổi, qua tiếp bốn năm nữa đã là thanh niên rồi. Hiện tại hắn rất muốn xoay chuyển cách nhìn của mọi người với hắn, hy vọng có thể trợ giúp Dương Thừa Liệt, ít nhất có thể tăng thêm trọng lượng ở trong suy nghĩ của Dương Thừa Liệt.
Nhưng hiện tại xem ra, Dương Thừa Liệt dường như không muốn hắn gây dựng nên danh tiếng lớn.
Nếu không phải biết thật ra Dương Thừa Liệt rất quan tâm hắn, nói không chừng Dương Thủ Văn đã nổi giận rồi.
Tuy nhiên...
Nói vậy cha nhất định có nổi khổ tâm riêng của ông. Nếu Dương Thừa Liệt không muốn hắn xuất đầu lộ diện, Dương Thủ Văn cũng không phản bác nữa.
- Được rồi, ta còn phải về huyện thành, bẩm báo vụ án với Huyện tôn.
Hai ngày này để Nhị Lang ở đây, mười lăm tháng tám ta muốn đi Di Lặc Tự mời khách, nếu con có lòng, thì giúp Nhị Lang. Nếu không muốn, không cần quan tâm tới chuyện này nữa. Tóm lại, con không cần để tâm tới chuyện này, nếu để ta biết được sẽ xử lý theo gia pháp.
Thanh âm của Dương Thừa Liệt chợt cao lên, giọng điệu cũng vô cùng nghiêm túc.
Dương Thủ Văn thầm kêu khổ, nhưng chỉ có thể khom người đồng ý.
- Còn nữa, bảo má Dương quét dọn phòng ốc một chút, ngày mai ta sẽ bảo tiểu nương và Thanh Nô đến, vừa lúc trông chừng con.
Thanh Nô, là muội muội cùng cha khác mẹ của Dương Thủ Văn.
Dương Thủ Văn cũng hết cách cự tuyệt, chỉ đành cắn răng vâng theo.
- Được rồi, ta đi trước.
Dương Thừa Liệt nói xong, liền cất bước đi ra ngoài.
Dương Thủ Văn đi sau ông, nhìn Dương Thừa Liệt ở ngoài cửa viện lên ngựa, bất chợt đầu óc lóe lên, bước tới bắt lấy dây cương.
- Cha, có một việc cần thương lượng ạ.
- Là chuyện gì?
- Về chút tiền lẻ, giờ con đã tỉnh táo rồi, nhưng trên người không có nửa văn tiền nào, muốn mua chút đồ cũng xấu hổ vì không có tiền ạ.