Chương 92: Từng bước áp sát (hạ).
Dương Thủ Văn mỉm cười, hạ giọng nói:
- Phụ thân hà cớ gì phải hao tâm tổn trí vào chuyện này?
Con cảm thấy Lư Vĩnh Thành làm tất cả chuyện này, thứ nhất là muốn có được 300 võ hầu từ trong tay của phụ thân, thứ hai chính là muốn thay đổi toàn bộ người trong huyện Xương Bình thành người của lão, còn ông ta rốt cục thì đang muốn làm chuyện gì? Con lại không cảm thấy quá lo lắng. Tình hình hiện tại khá bất lợi cho phụ thân, chi bằng tạm thời người hãy lùi một bước, nếu phụ thân ra tay trước như vậy, con thiết nghĩ Lư Vĩnh Thành cũng không dám áp bức phụ thân quá chặt.
Binh đến tướng chặn, nước tới đất ngăn, chúng ta hãy thờ ơ lạnh nhạt đứng ngoài quan sát để xem trong hồ lô của Lư Vĩnh Thành, ông ta định bán thuốc gì.
Dương Thừa Liệt đã thể hiện ra ngoài sự cứng rắn của ông cho nên Lư Vĩnh Thành chưa chắc đã dám động thủ lần nữa.
Mời Lý Thực ra mặt, ép Dương Thừa Liệt ra khỏi thành Xương Bình, dự rằng đây chính là hành động cuối cùng của lão ta. Nếu như lúc này đây, Dương Thừa Liệt tiếp tục đối chọi với Lư Vĩnh Thành thì tuyệt đối không phải là một sự lựa chọn thông minh, sáng suốt. Có những lúc nên lùi một nước thì phải lùi một bước, Dương Thừa Liệt đã làm huyện úy mười mấy năm rồi, đạo lý ở bên trong ông hiểu rất rõ ràng, cho nên ông đã nghe theo lời của Dương Thủ Văn, khẽ gật đầu đồng ý.
Tuy rằng không cam lòng nhưng tình thế không chiều theo lòng người.
- Nếu đã như vậy, con hãy lập tức sai A Bố Tư Cát Đạt nghĩ cách liên lạc với Cái Lão Quân, bảo bọn họ cẩn thận thêm một chút.
Lư Vĩnh Thành nghĩ cách đuổi ta ra khỏi thành, rất có khả năng sẽ tiện tay thanh trừ ông ta. Trong tay của lão còn có 300 binh mã của phủ đô đốc, tuyệt đối không thể thiếu cảnh giác.
- Con đã hiểu.
300 phủ binh của phủ đô đốc U Châu, dự rằng đây chính là đồ nghi trượng trong tay của Lư Vĩnh Thành.
Chỉ có điều lão ta định làm chuyện gì? Dương Thủ Văn cảm thấy mưu đồ của Lư Vĩnh Thành không đơn giản, thậm chí có khả năng, chuyện này dính dáng đến gia tộc Lư gia ở Phạm Dương đứng đằng sau lưng.
Căn cứ vào những hiểu biết về Lư Vĩnh Thành, địa vị của người này trong gia tộc không nhận được sự coi trọng cho lắm.
Về điểm này, từ chuyện lão ta đã giữ chức chủ bộ hơn 20 năm là có thể nhìn ra được manh mối. Trên thực tế, trong những nhà đại quý tộc, dòng dõi quý tộc, có rất nhiều người giống như Lư Vĩnh Thành. Thiên tư của họ không được tốt, cũng không có tài hoa gì hết, càng không có bối cảnh đằng sau. Mặt khác, tài sản của đại tộc thế gia chỉ dành cho những đứa con cháu có tài năng và thiên tư, người như Lư Vĩnh Thành thì làm sao có thể nhận được sự chú ý đặc biệt đó?
Tuy nhiên, vì để đảm bảo lợi ích của gia tộc, những đại tộc thế gia kia vẫn sẽ gửi con cháu bình thường của mình đến luyện tập ở trong quan phủ. Đương nhiên, sau khi những người này vào trong quan phủ thì gia tộc sẽ không bao giờ chú ý đến nữa, đây chẳng qua chỉ là sắp xếp vấn đề kế sinh nhai cho con cháu trong gia tộc, đồng thời cũng là để tăng cường tiếng nói của gia tộc ở một địa phương nào đó, nhưng suy cho cùng thì những người này cũng không quá được coi trọng.
Lư Vĩnh Thành bước vào con đường làm quan chính là vì tương lai của gia tộc, thoắt một cái đã 20 năm trôi qua, trên thực tế lão ta cũng coi như có được chút thành tựu.
Nhưng chỉ là một chủ bộ bé nhỏ của Xương Bình, tuyệt đối không thể nhận được sự coi trọng của gia tộc. Sở dĩ lần này Lư Vĩnh Thành được gia tộc gọi về huyện Kế, nhìn qua cũng biết trong chuyện này có vấn đề, hoặc cũng có thể nói là Lư gia Phạm Dương đã giao cho Lư Vĩnh Thành một nhiệm vụ đặc biệt?
Liên tưởng đến chuyện trước đó, huyện nha bị thích khách tấn công, Dương Thủ Văn càng cảm thấy trong chuyện này có vấn đề rất lớn.
Hắn cũng tin rằng Dương Thừa Liệt không thể không nhìn ra điểm này.
Hai cha con ngầm hiểu nhau, không có tiếp tục bàn luận về vấn đề này nữa, cũng là muốn xem xem Lư Gia Phạm Dương rốt cuộc đang có mưu đồ gì.
Dương Thủ Văn viết một bước thư, giao cho A Bố Tư Cát Đạt, bảo y mang bước thư này đến quán trọ Lão Quân ngay trong đêm nay.
Mặc dù, ban đêm có lệnh cấm nhưng chuyện này đối với A Bố Tư Cát Đạt không thành vấn đề, cho nên Dương Thủ Văn cũng không cảm thấy lo lắng gì hết.
Bóng đêm càng ngày càng lan rộng hơn.
Ánh trăng sáng vằng vặc soi sáng cả đình viện.
Có lẽ vì đã cảm nhận được không khí ngột ngạt trong nhà cho nên Ấu Nương và Thanh Nô đều không chạy theo năn nỉ Dương Thủ Văn kể chuyện mà ngoan ngoãn đi ngủ sớm.
Dương Thủ Văn ngồi một mình trước cửa hiên, dựa vào cột ngoài hành lang, ngước mắt nhìn trời cao.
Chỉ thấy trên trời lấp lánh những vì sao, hội tụ thành một dải ngân hà, vắt ngang bầu trời. Trăng sáng nhưng lạnh, gió hiu hiu thổi càng khiến cho buổi đêm của mùa thu tăng thêm vài phần hiu quạnh, lạnh lẽo.
Bồ Đề lẳng lặng nép sát vào người Dương Thủ Văn, để mặc cho Dương Thủ Văn tùy ý vuốt ve cái đầu của nó.
Thật ra, Dương Thủ Văn càng thích cuộc sống như thế này hơn, an tĩnh, không ồn ào bát nháo, càng không có sự tranh giành đấu đá.
Nhưng đáng tiếc …
Dương Thủ Văn khóe miệng hơi nhếch lên, lộ ra một nụ cười bất đắc dĩ.
Mọi người thường nói rằng, trong đời người, mười chuyện thì có đến 8-9 chuyện là không như ý nguyện của con người.
Bản thân hắn, thực ra là đã rất may mắn rồi, hắn có thể hồi sinh một lần, đây đã chính là một chuyện may mắn nhất thiên hạ rồi, hà tất phải buồn bã, oán hận cuộc đời?
Nhưng hắn vẫn rất muốn xem rốt cuộc thì Lư Vĩnh Thành đang có mưu đồ gì?
***
Ngày hôm sau, Dương Thủ Văn ở trong nhà, không có bước chân ra cửa chính một bước.
Nhưng đối với cục diện hiện tại trong huyện, hắn lại nắm rõ trong lòng bàn tay, Dương Thị và Lão Hồ Dầu cũng có thể đi nghe ngóng tin tức, giúp hắn tìm hiểu những chuyện xảy ra ở bên ngoài.
Dương Thừa Liệt đã không tiếp tục đối đầu với Lư Vĩnh Thành nữa, sáng sớm nay ông đã dẫn theo dân tráng võ hầu rời khỏi huyện thành.
Dân tị nạn bên ngoài thành đã lên đến con số hàng trăm người, hơn nữa số lượng người lại không ngừng tăng lên, tương lai rất có khả năng tăng lên thành nghìn người.
Doanh địa ban đầu mà Vương Hạ xây dựng nên đã không còn chỗ để chứa nhiều người như vậy rồi.
Cho nên, vẫn cần phải mở rộng xây thêm doanh địa cho dân tị nạn, để giải quyết được chuyện này cần một nguồn lực tài chính và nhân lực hùng hậu. Mặt khác, bên trong đám dân tị nạn này người xấu người tốt đủ cả, loại người gì cũng có, như vậy về lâu về dài sẽ khó tránh khỏi chuyện có một vài tên bất lương nhân cơ hội làm bừa. Trong thời gian ngắn ngủi mười mấy ngày, trong doanh địa đã xảy ra vài vụ xung đột, thậm chí có một lần còn xảy ra chuyện một tên kẻ cướp cầm đao hành hung, cũng may mà đúng lúc đó Quản Hổ đi tuần tra ngang qua, khống chế được tên kẻ cướp đó …. Nhưng bất luận là như thế nào thì tình hình bên trong doanh địa đích thực là không lạc quan.
Hiện tại Xương Bình cũng đang lâm vào hoàn cảnh khó khăn.
Có nên tiếp nhận số dân tị nạn này?
Để làm được chuyện này cần phải có một số lượng tiền rất lớn, mà trong thành lại không có ai là nguyện ý góp tiền góp của, đồng thời trong đám dân tị nạn, rất khó đảm bảo được rằng không có gian tế của người Đột Quyết. Khi xưa Vương Hạ bắt đầu xây dựng doanh địa cho dân tị nạn cũng lo lắng đến chuyện xảy ra chiến sự, thì sẽ xảy ra nhiều phiền toái rắc rối.
Nhưng nếu như không tiếp nhận, trong khi đó dân tị nạn lại càng ngày càng nhiều, thời tiết càng ngày càng lạnh.
Trong thành lượng lương thực dùng để cứu tế cũng đang thiếu, thời gian lâu dần khó mà đảm bảo được rằng dân tị nạn không gây rối, đến lúc đó thì chuyện sẽ càng phiền phức hơn.
Hơn nữa cộng thêm chuyện Vương Hạ mất tích, Lư Vĩnh Thành lại không để ý đến chuyện này, cho nên trong doanh địa lại càng trở nên hỗn loạn hơn.
Trước đó, Dương Thừa Liệt tiến hành trấn an nhưng chỉ có thể khống chế đám người bất lương kia ở một mức độ nào đó thôi, còn vấn đề chính, nếu như không có sự giúp đỡ của huyện nha, dự rằng Dương Thừa liệt khó mà có thể tiếp tục kiên trì được.
- Tìm Lý huyện thừa? Ông ta đuổi phụ thân ra bên ngoài thành, khi có vấn đề thì tự nhiên phải bắt ông ta đứng ra giải quyết.
Đêm xuống, Dương Thừa Liệt quay về nhà, tâm trạng có chút nặng nề.
Nghe xong những lời nói của Dương Thủ Văn, ông ta cười lạnh mà rằng:
- Lão già đó thì có tác dụng gì cơ chứ? Ngồi ở trong nha môn chẳng qua cũng chỉ là một con rối mà thôi.
- Cha coi lão ta là tượng gỗ cũng được, con rối cũng không sao, lão ta chính là huyện thừa, tính đến thời điểm này ông ta chính là quan cao nhất ở Xương Bình.
Ông ta đuổi cha ra bên ngoài thành, cha lại chỉ chăm chăm vào chuyện oán hận ông ta. Nếu như ông ta không lo, cha phải tỏ thái độ cương quyết một chút, thể hiện mong muốn quay vào trong thành. Đến lúc đó, ông ta nhất định sẽ đến tìm Lư Vĩnh Thành thương lượng. Phụ thân, chuyện này mà làm xong thì chính là công lao của phụ thân, xảy ra chuyện lại chính là vấn đề của Lý Thực. Một cuộc làm ăn có lời như vậy, phụ thân hà tất phải suy nghĩ quá nhiều, phụ thân chỉ cần tìm ông ta gây rắc rối là được.
Dương Thừa Liệt trợn trừng mắt lên, một lúc sau thì ú ớ được vài chữ:
- Nhưng làm như vậy, có phải là có chút vô liêm sỉ?
- Phụ thân, bây giờ đã là lúc nào rồi … Người ta đuổi người ra bên ngoài thành, cha còn suy nghĩ cho họ nữa sao?
Yên tâm đi, chỉ cần phụ thân tìm họ và gây chút rắc rối, thì nhất định bọn họ sẽ cúi đầu. Lúc này đây Lư Vĩnh Thành vẫn chưa muốn đắc tội với người.
Trong lòng của Dương Thủ Văn đã tự nhủ với lòng một câu: “Con cũng muốn biết, điểm mấu chốt của Lư Vĩnh Thành nằm ở đâu?”