Sao Triệu Mộc có thể ngờ đến, người buổi chiều vẫn còn khoẻ mạnh, buổi tối đã chết rồi. Hắn nhìn cấp dưới không thể nào tin nổi, hỏi: “Ngươi nói cái gì cơ? Ngươi nói lại lần nữa cho ta.”
Cấp dưới cúi đầu nói: “Thuộc hạ nhận được tin tức từ tay trong bên đó. Ngũ Vương phi đã tự sát vào lúc chạng vạng.”
“Người đang bình thường, sao lại tự sát, ngươi nói linh tinh, ngươi nói vớ vẩn!” Hai mắt của Triệu Mộc đỏ ngầu, gần như hận không thể xông lên phía trước giết người.
“Lúc chạng vạng Ngũ Vương gia đánh chết nha hoàn tâm phúc của Ngũ Vương phi, sau đó lại đi tìm vợ chồng Tô đại nhân. Sau này nghe nói, Ngũ Vương phi giết cha mẹ rồi tự sát. Rốt cuộc lúc đó ra sao, ngoại trừ Ngũ Vương gia, người khác không thể nào biết được, nhưng thuộc hạ nghĩ, Ngũ Vương gia về sớm so với dự kiến nhất định là có nguyên nhân.”
“Chết rồi, chết rồi?” Triệu Mộc chán nản ngồi xuống, hai mắt của hắn mờ mịt nói: “Chết rồi, cứ như vậy mà chết à?”
Thuộc hạ đang muốn đi lên an ủi mấy câu, Triệu Mộc trực tiếp quét sạch đồ đạc trên bàn xuống đất: “Cút, cút, cút hết cho ta, cút ra ngoài…”
…
Mà A Cẩn ở Lục Vương phủ nghe thấy thông tin này cũng ngẩn người, nàng sững sờ hỏi: “Ngũ Vương phi chết rồi?” Phản ứng đầu tiên của A Cẩn giống như phản ứng của Triệu Mộc là bên đó có vấn đề, nếu không sao đang bình thường lại chết.
“Đúng vậy, nghe nói là tự sát.” Lục Vương phi hít một hơi nói: “Tuy rằng quan hệ giữa Ngũ Vương phi và ta không thân thiết, nhưng nghĩ đến một người đang khoẻ mạnh bình thường lại chết như vậy, ta cũng rất buồn.”
“Thế có nói nguyên nhân vì sao không? Dù sao cũng không thể vô duyên vô cớ chết được?” A Cẩn truy hỏi.
“Nói là… Nói là Ngũ Vương phi không phải do Tô phu nhân sinh ra, Tô phu nhân nói ra hết tất cả, Ngũ Vương phi không chịu nổi đả kích, giết chết hai vợ chồng Tô đại nhân, sau đó tự sát.”
Tuy rằng Lục Vương phi cảm thấy, chắc chắn sự việc không chỉ có như vậy, nhưng cũng thấy nếu như đánh giá khách quan mà nói, lý do này nghe cũng có vẻ hợp lý.
“Không phải do Tô phu nhân đẻ ra?” A Cẩn nhướng mày.
Lục Vương phi gật đầu: “Tin tức Ngũ Vương phủ đồn ra là như vậy, rốt cuộc có nội tình gì hay không, chúng ta cũng không thể biết được. Con cũng biết, hoàng gia này có rất nhiều bí mật, chúng ta không nên tò mò chuyện gia đình nhà người khác.”
Tất nhiên A Cẩn hiểu rõ đạo lý này, nàng do dự một chút, lén lút dựa lại gần Lục Vương phi, ở bên tai bà thì thầm mấy câu, Lục Vương phi đột nhiên đổ mồ hôi lạnh, bà nhìn A Cẩn, nghiêm túc: “Con nói là thật?”
A Cẩn giơ tay nói: “Hoàn toàn chính xác, lúc đó vì tuổi còn nhỏ, con không dám nói với mẹ, bây giờ người cũng mất rồi, tất nhiên con dám nói. Mẹ, chúng ta nên cách xa Hoàng thúc một chút. Con thấy, tám phần là thúc ấy sắp phát điên rồi, quá dọa người.”
Cũng không phải A Cẩn không thể giữ được bí mật, chỉ là sự việc hiện tại xảy ra thay đổi quá lớn, nàng nghĩ là có thể nói với mẹ được rồi. Theo như những gì bọn họ chứng kiến, Tô Thanh Mi chết, chắc chắn Triệu Mộc sẽ phát điên, kiếp trước nguyên nhân Triệu Mộc lên ngôi Hoàng Đế, không hẳn là chịu kích thích của việc này, nhưng thế giới này có rất nhiều sự việc thay đổi, cho dù Thôi Mẫn không nói, A Cẩn cũng có thể cảm nhận được một chút, bố cục không giống, kết quả cũng sẽ không giống. Nàng không dám tiếp xúc quá gần với Tề Vương, càng không hy vọng người trong nhà tiếp xúc gần gũi với hắn ta, nếu như Triệu Mộc thật sự làm phản, thế thì có một vài chuyện cũng không tiện nói.
“Con có nói cho người khác không?” Lục Vương phi trừng mắt nhìn A Cẩn, A Cẩn vội vàng xua tay: “Sao con dám nói, nhưng chuyện này Phó Thời Hàn cũng biết, lúc đó hai bọn con đều thấy, huynh ấy không muốn con nói, nên con cứ giấu giếm nhiều năm như thế.”
“Bộp” Lục Vương phi đánh vào cánh tay của A Cẩn một cái: “Con nhỏ chết tiệt, biết chuyện lớn như vậy mà lại không nói gì hết, con đúng thật là không coi người mẹ như ta đây ra cái gì rồi. Chuyện như này, con nên nói sớm, nói không chừng chúng ta có thể bày được một vài mưu kế. Ôi mẹ ơi… Thật là, ôiii!” Lục Vương phi không biết nói sao cho được. Tin tức này thật sự khiến người ta giật mình.
A Cẩn vô tội nói: “Đều do Phó Thời Hàn dạy con như vậy. Huynh ấy nói mẹ là người lớn, một khi chuyện này bị phanh phui ra mà mẹ có cái gì khác thường sẽ bị Hoàng gia gia hoài nghi. Chính vì thế nên con không nói là tốt nhất.”
Lục Vương phi cẩn thận suy nghĩ, thở dài, thật sự không còn gì để nói với hai đứa trẻ này: “Mẹ là người lớn, tố chất tâm lý dù có không tốt nhưng chẳng lẽ lại còn kém hơn cả hai đứa trẻ bọn con? Các con còn thật sự to gan đó, lúc đó các con mới bao lớn, đã dám che giấu chuyện lớn như này. Ta thật sự phục hai đứa.”
A Cẩn xoa tay: “Con vô tội. Mẹ tìm Phó Thời Hàn ấy!” Nhìn đi, nàng còn rất hùng hồn.
“Con đó, chỉ biết đùn đẩy lên người nó. Đời này của nó đúng là nợ con mà.” Lục Vương phi đảo trắng mắt.
“Rốt cuộc là ai mới là con do mẹ đẻ ra?” A Cẩn lại gần Lục Vương phi lẩm bẩm: “Người ta mới là áo bông nhỏ tri kỷ của mẹ. Lúc trước bọn con không nói cũng là vì muốn tốt cho mẹ. Mẹ, mẹ nói xem sao mẹ vẫn còn tức giận vậy!”
Nàng cọ cọ giống như con mèo nhỏ làm nũng với Lục Vương phi, cuối cùng Lục Vương phi cũng bật cười, xoa đầu của nàng nói: “Con nhóc nhà con, ta tức giận lúc nào, ta đau lòng, thương các con đè nén bí mật lớn như vậy tận đáy lòng.” Dừng lại một lát, Lục Vương phi đột nhiên nói: “Con nói xem chuyện lúc trước Mộc Nghiên muốn nói với chúng ta có phải là tin tức này không?”
A Cẩn nghĩ một lát, khẳng định: “Không phải.”
“Hử?” Lục Vương phi nhìn A Cẩn.
“Mẹ nghĩ mà xem, Mộc Nghiên là di nương của Tứ Vương phủ, sao bà ấy biết được chuyện của Ngũ Vương phủ chứ, cho dù tình cờ phát hiện ra chuyện này, có đáng giá phải gây ra tác động lớn như vậy để gặp Lâm ma ma không? Nhiệm vụ của bà ta ở Tứ Vương phủ cũng đâu phải là tìm cách hạ gục được Ngũ Vương phủ, nếu bà ta làm như vậy, sao có thể đối phó được Tứ Vương phi, thế nên bí mật đó nhất định có liên quan đến Tứ Vương phủ. Đúng rồi mẹ, mẹ sai người đi qua chỗ bên nha hoàn đó của Mộc Nghiên à?”
Lục Vương phi: “Ta gián tiếp sai người đi qua đó. Nhưng không hề tiếp xúc nhiều, suy cho cùng có vấn đề gì hay không ta cũng không dám chắc, nên không thể nào mạo hiểm được.”
A Cẩn ngẩng đầu, nghiêm túc nói: “Mẹ, để con đi gặp Tiểu Hồng nhé?”
Lục Vương phi cự tuyệt ngay lập tức: “Con không thể đi.”
A Cẩn: “Mẹ, mẹ để con đi đi! Thật ra cho dù có chuyện gì, xác suất đều là một nửa, nàng ta có thể không biết một cái gì hết, cũng có thể biết rất nhiều, mẹ nói xem có đúng không? Con vẫn nghiêng về hướng gặp trực tiếp nàng ta hơn. Nếu như Mộc Nghiên có thể nói địa chỉ bí mật đó cho Tiểu Hồng, chứng tỏ Tiểu Hồng ở trong lòng Mộc Nghiên là người rất đáng tin cậy.”
“Ta không thể cược, càng không thể để con đi.” Thái độ của Lục Vương phi vô cùng kiên quyết, nhưng A Cẩn dẫn dắt từng bước nói: “Mẹ nghĩ mà xem, vốn Mộc Nghiên đi làm gián điệp, bà ta nhất định rất cẩn thận, bà ta ở trong phủ Tứ Vương hơn mười năm rồi, chẳng lẽ không bồi dưỡng được một tâm phúc nào ư? Cho dù Tiểu Hồng không biết cái gì cả, Mộc Nghiên có thể trong thời khắc then chốt lừa gạt được Vạn Tam để Tiểu Hồng trốn thoát thì đó chính là sự tin tưởng lớn nhất của bà ta. Một người có thể khiến bà ta tin tưởng như vậy, lời nàng ta nói thực sự vô cùng quan trọng.”
Lục Vương phi trầm mặc, A Cẩn nói: “Mẹ, mẹ đi thì không hợp, nhưng con đi lại rất hợp lý, mẹ yên tâm, con sẽ xử lý rất tốt.”
“Muội đi thì hợp lý?” Cẩn Ngôn đi vào cửa, thấy A Cẩn đang quấn lấy mẹ muốn đi xử lý mấy chuyện này thì xách nàng lên, A Cẩn tức giận: “Ca ca bắt nạt người ta, muội là con mèo, con chó à? Làm gì có ai xách người khác như vậy.”
Cẩn Ngôn lườm nàng một cái nói: “Muội quen thói không nghe lời, đối xử với muội như vậy là tốt nhất. Chuyện này, muội tránh sang một bên, một cô nương, rảnh rỗi thì tự kiếm chuyện mà làm không được à? Toàn suy nghĩ chuyện lớn trong nhà.”
A Cẩn tay chống hông: “Huynh xem thường người ta, sao muội lại không thể xử lý. Muội sẽ xử lý rất tốt, từ nhỏ đến lớn muội là người thông minh nhất, hừm hừm!”
Cẩn Ngôn cười lạnh: “Muội là người thông minh nhất, muội nói cũng không biết ngượng. Muội thông minh hơn con hồ ly tinh như Phó Thời Hàn đó à?”
A Cẩn: “...”
Lục Vương phi đánh Cẩn Ngôn một cái: “Nói linh tinh cái gì đó!”
Cẩn Ngôn: “...” Mẹ à, con cũng chẳng phải là trẻ con nữa, sao mẹ lại còn học cách đánh người rồi? Quả nhiên lớn lên đều là cỏ dại mà thôi, lúc nhỏ, mẹ đối xử với bọn con có thể nói là ngậm trong miệng sợ tan đó! Bây giờ thì đủ các kiểu trợn mắt, đánh đập, đau lòng quá mà!
A Cẩn thấy Cẩn Ngôn cũng bị đánh ngay tức khắc, cười “haha” vô cùng sung sướng.
Cẩn Ngôn cạn lời, muội muội nhà hắn cũng là một đứa trẻ khiến người ta lo lắng “Được rồi, chuyện này con đã xử lý rồi. Hai người không cần quan tâm. Tiểu Hồng bên đó con đã gặp trực tiếp, chỉ là tạm thời không nói cho hai người.”
Lục Vương phi: “Bây giờ con cũng học được cách tự mình quyết định rồi đó.”
A Cẩn: “Bây giờ ca ca đã học được cách tiền trảm hậu tấu rồi.”
Cẩn Ngôn phiền muộn nhìn trời: “Thật là, tất cả cứ giao cho con là được rồi. Hai người không cần quan tâm, con sẽ bảo vệ mọi người thật tốt.”
A Cẩn:“Ừm ừm! Được!”
Có người lo, tất nhiên nàng không cần phải quan tâm.
Mọi người trong Kinh thành đều xôn xao vì cái chết của Ngũ Vương phi, mà lúc này Ngũ Vương gia lại đang ở trong tình cảnh nước sôi lửa bỏng, tất nhiên không phải ông ta lo lắng cái chết của Ngũ Vương phi gây ra phiền toái gì, vốn chính là do nàng ta sai. Chân tướng thật sự của sự việc, ông ta đã vào cung bẩm báo với phụ hoàng, bây giờ chuyện ông ta lo lắng lại là chuyện khác, đó chính là tên gian phu đó. Đây cũng chính là nguyên nhân khiến ông ta ở trong tình cảnh nước sôi lửa bỏng. Không biết tên gian phu đó là ai, ông ta thực sự là ăn không ngon ngủ không yên.
Không tìm ra tên gian phu đó thì khó có thể xóa tan được mối hận trong lòng ông ta, mối thù cướp vợ!
Nếu như Tô Thanh Mi nói ra người đó, ông ta sẽ không như vậy, nhưng nàng ta lại bảo vệ người đó, nàng ta thậm chí còn vì bảo vệ người đó mà không tiếc giết chết bố mẹ của mình, có thể thấy người này trong lòng nàng ta quan trọng ra sao.
Nàng ta yêu người đó như vậy, điều này khiến ông ta càng thêm căm tức.
Người Tô Thanh Mi có thể tiếp xúc, nhất định phải là một người đàn ông hiển quý ở trong Kinh thành. Chắc chắn không thể nào là người bình thường được. Điều này Ngũ Vương gia đã nghĩ đến từ lâu, thậm chí ông ta còn có chút hận bản thân, hận bản thân không giữ bình tĩnh, nếu như vừa mới bắt đầu không làm loạn, khả năng lớn là ông ta sẽ bắt được tên gian phu đó. Nhưng bây giờ hai người Tô gia biết chuyện đều đã chết, ông ta còn có thể tìm ai đây!
“Điều tra, điều tra cho ta. Mỗi chuyện mà Tô Thanh Mi làm, từng người mà nàng ta tiếp xúc, đều phải điều tra rõ cho ta, ta nhất định phải biết, bổn vương nhất định phải biết tên gian phu đó là ai, nhất định phải biết.”
“Vâng.”
“Hoà thượng có thể chạy nhưng không chạy khỏi chùa. Bên Tô Nhu đó, coi kỹ cho ta. Cho dù nàng ta biết hay không thì đều coi kỹ cho bổn vương.”
Ngũ Vương gia thân là một Vương gia, hành vi như thế căn bản không thể che giấu người khác, mà hình như ông ta vốn cũng chẳng có ý định che giấu người khác. Ông ta muốn đánh rắn động cỏ, ông ta muốn người này thấy sợ hãi vì các hành động này, chỉ có như thế, hắn mới chui ra.
Mà giây phút đầu tiên khi Phó Tướng quân biết được mấy chuyện này thì đúng là cảm thấy như vậy, ông ta sợ Tề Vương làm ra chuyện gì đó không phải, chính vì vậy ông ta đã lập tức tìm cơ hội gặp Tề Vương gia. Nhưng lúc này nhiều người phức tạp, nếu như ông ta lén gặp Tề Vương gia, bị người khác phát hiện còn gây phiền phức lớn, không bằng cứ danh chính ngôn thuận mà gặp, như vậy còn tốt hơn.
Phó Tướng quân danh chính ngôn thuận đi đến Tề Vương phủ, Phó Thời Hàn quả thật là muốn cười lạnh. Bây giờ tự bản thân ông ta còn như một con chó, lại còn muốn giúp đỡ người khác bày mưu.
Ai mà chẳng biết, Phó lão phu nhân cũng sắp không xong rồi, bị Phó Thời Hàn chọc tức như thế, suýt chút nữa là chết rồi, bây giờ chỉ còn lại một hơi thở, làm một nhi tử, Phó Tướng quân không quan tâm thì đúng thật là chuyện lớn rồi.
Mà mọi người cũng hiểu, nếu như lúc này Phó lão phu nhân chết sẽ ảnh hưởng rất lớn đến Phó đại nhân. Bản triều có luật lệ, nếu trưởng bối trong nhà qua đời, bắt buộc phải làm đại tang ba năm.
Ba năm, thực sự có thể thay đổi rất nhiều chuyện, đặc biệt là vào thời khắc quan trọng như hiện tại. Tự bản thân Phó Tướng quân cũng biết điều này, dù trong lòng vô cùng khó chịu, nhưng ông ta vẫn giả vờ bình tĩnh, suy cho cùng, nếu như tham lam chức vị này quá, chỉ khiến cho Hoàng Thượng phản cảm mà thôi.
Nhưng sau ba năm, rốt cuộc có thể quay lại lần nữa hay không cũng không biết được, có thể nói, nếu như bây giờ Phó lão phu nhân qua đời, đó sẽ là thời điểm rất bất lợi.
Phó tướng quân suy nghĩ rất nhiều, vốn đã vô cùng khó chịu, trông thấy Triệu Mộc cả người đầy mùi rượu, dáng vẻ mơ mơ màng màng như vậy, khiến ông ta càng thêm căm ghét. Ông ta túm Triệu Mộc kéo lên: “Ngươi đứng lên cho ta, ngươi đang làm cái gì thế? Ngươi đang làm cái gì vậy!”
An Viễn, tâm phúc của Triệu Mộc nói: “Phó Tướng quân, Vương gia nhà nô tài đã uống hai ngày rồi, không ai khuyên được, ngài mau mau xem đi, nếu như cứ sa sút tinh thần như vậy mãi, sợ rằng sẽ có vấn đề lớn đó.”
Phó Tướng quân: “Ngươi đang sợ người khác không biết gian phu của Ngũ Vương phi là ngươi có phải không? Có phải ngươi sợ người khác không biết điều đó phải không?”
Triệu Mộc đẩy Phó Tướng quân ra: “Chuyện của ta, không cần ông quan tâm.”
Phó Tướng quân vô cùng tức giận: “Không cần ta quan tâm, nếu như ngươi không phải là con trai của cô cô, ta cần gì phải quan tâm đến ngươi.”
Triệu Mộc cũng không nói gì, đau khổ tiếp tục bò lại bàn uống rượu: “Ta không uống rượu thì còn có thể làm cái gì? Nàng ấy chết rồi, nàng ấy chết rồi. Tất cả nỗ lực của ta đều uổng phí cả rồi. Ông biết không? Đều uổng phí hết rồi.”
Nếu nói về kịch tính, ai cũng không thể ngờ rằng, muội muội của Phó lão tướng quân, cô cô của Phó Tướng quân, người phụ nữ cùng Phó lão tướng quân xuất chinh và chết trận xa trường năm đó thế mà lại được ngoại tộc cứu. Cũng bởi vì mất trí nhớ mà trở thành Công chúa ngoại tộc, sau khi được gả về lại một lần nữa, bà ấy mới nhớ ra tất cả, nhưng có một số việc ván đã đóng thuyền, dù sao cũng không thể nói nhiều. Mà sau đó, sau đó Tề Vương gia chết, bà ấy chết vì tình, cũng chỉ còn lại mỗi Tề Vương gia Triệu Mộc.
“Ngươi chỉ biết có phụ nữ thôi à? Tô Thanh Mi chết rồi, nhưng nàng ta chết rồi thì ngươi không còn động lực sống nữa sao? Ngươi quên cha ngươi chết như thế nào rồi à, ngươi quên mẹ ngươi chết ra sao rồi ư? Ngươi không suy nghĩ gì à? Hoặc là ngươi không thể vực dậy tinh thần cẩn thận bày mưu, báo thù cho Tô Thanh Mi sao?” Phó Tướng quân chỉ hận rèn sắt không thành thép. Tính ra Tề Vương gia là biểu đệ của ông ta, chỉ là mối quan hệ này không ai biết mà thôi.
“Báo thù cho nàng ấy?” Cuối cùng Tề Vương cũng lên tinh thần, hắn nhìn Phó tướng quân nói: “Đúng vậy, báo thù cho Thanh Mi, ta có thể báo thù cho Thanh Mi.”
Phó Tướng quân thở dài: “Cho dù ra sao, ngươi cũng phải vực dậy tinh thần, cho dù thế nào, ngươi cũng cần phải bình tĩnh, không thể rơi vào cái bẫy của Ngũ Vương gia. Cho dù hắn ta có làm cái gì, ngươi cũng phải nhẫn nại. Ngươi phải biết rằng, Tô Thanh Mi chết, thi thể đó về cơ bản đã không có cảm giác gì cả. Ngươi phải nhớ kỹ điều này, cho dù Ngũ Vương gia có làm cái gì, ngươi đều phải bình tĩnh.”
“Hắn muốn làm cái gì?” Tề Vương gia mở to mắt.
Phó Tướng quân ngăn hắn lại: “Ngươi phải bình tĩnh, Triệu Mộc, ngươi là biểu đệ của ta, ta sẽ không hại ngươi. Ngươi nhất định phải nhớ rõ. Hơn nữa, không được để lộ ra bất kỳ một chút manh mối nào, trước mặt bất kỳ người nào cũng không được.” Dừng lại một lát, Phó tướng quân nói: “Thời Hàn cũng không được. Nó rất thông minh, thậm chí ta còn cảm thấy, nó đã có chút hoài nghi đến chúng ta, ngươi không thể để nó nhìn ra tất cả, nó bây giờ hận chết Phó gia, chỉ là không thể làm được gì thôi.”
Triệu Mộc uống hết chén rượu: “Tuy rằng hắn căm ghét Phó gia, nhưng ta lại cảm thấy, hắn đối với ta rất tốt.”
“Người qua lại tốt với Thời Hàn ở trong Kinh thành, có ngươi là một, nhưng ngươi nằm trong số đó không có nghĩa là nó hoàn toàn tin tưởng ngươi. Trong tính cách của nó có rất nhiều nhân tố không ổn định, cũng giống như Lê Tịch năm đó. Nếu như nó thật sự phát điên, sẽ không quan tâm đến ai hết.” Phó Tướng quân chân thành khuyên bảo Triệu Mộc.
Triệu Mộc cười lạnh: “Nhưng, tất cả nguyên nhân đều không phải bởi vì mẹ của ông không thích Cảnh Lê Tịch à?”
“Triệu Mộc!” Phó Tướng quân nhíu mày.
Triêu Mộc cúi đầu, đột nhiên bật cười, cười đủ rồi thì nghiêm túc nói: “Ta không thích mẹ của ông. Nhìn thấy mẹ của ông, ta như nhìn thấy được Tô phu nhân kia, diện mạo của bà ta và mẹ ông giống y như đúc, khiến ta vô cùng căm ghét, hận không thể xử lý khuôn mặt đó nhanh chóng. Chắc cũng chính vì điều này mà ta lại có thể nói chuyện được với Phó Thời Hàn.”
“Ngươi đủ rồi. Mẹ của ta không hề đối xử với ngươi như vậy mà? Ngươi căm ghét Tô phu nhân, đừng đổ chuyện này lên người mẹ ta.” Phó Tướng quân lạnh lùng nói.
“Nhưng, ông vẫn còn nhớ chứ? Nhớ bà ta hạ thấp người em chồng đã mất của mình như thế nào chứ? Ta nghĩ bà ta không biết đâu nhỉ. Không biết mẹ của ta không hề chết, không chỉ không chết, còn hoà thân quay về, trở thành Tề Vương phi. Nói mẹ ta như thế, có khuôn mặt khiến người ta căm ghét như vậy, vì sao ta lại không thể căm ghét bà ta?” Triệu Mộc bây giờ đã không còn tỉnh táo, hắn chỉ muốn làm tổn thương mọi người xung quanh.
Phó Tướng quân biết mẹ của mình có nhiều lúc làm chuyện không đúng, nhưng biết là một chuyện, tuy thế cũng không thể để người khác nói mẹ mình như vậy.
“Ta nghĩ, hiện tại ngươi đang mất bình tĩnh, ngươi vẫn nên cẩn thận suy nghĩ. Ngươi chỉ cần nhớ lời ta nói, ngàn vạn lần không được bốc đồng. Ngươi càng phải nhớ rõ, nếu như bây giờ người phụ nữ ngươi căm ghét đó chết, binh quyền trong tay ta phải giao ra hết. Ngươi phải hiểu rõ hậu quả của việc này. Thế nên, ngươi phải cầu khấn người phụ nữ ngươi căm ghét đó phải sống cho thật tốt.” Nói rồi, Phó Tướng quân nhanh chóng rời đi, nếu như ở lại lâu, ông ta cảm thấy không được yên tâm.
Có lúc, có một vài chuyện tính một đằng lại ra một nẻo, ngươi không hy vọng tình hình phát triển như vậy, nhưng sự việc lại cứ xảy ra theo hướng đó.
Buổi tối ngày hôm ấy, Thời Hàn vẫn ở Lục Vương phủ ăn cơm như mọi khi thì nghe thấy bên ngoài truyền tin, lão phu nhân của Phó gia cuối cùng đã qua đời rồi.
Nghe thấy tin này, Thời Hàn sững sờ một lúc, A Cẩn xoa xoa tay Thời Hàn nói: “Đứa trẻ này vui đến mức ngốc luôn rồi.”
“Phụt!” Lục Vương gia phun cơm ra.
Lục Vương phi ghét bỏ: “Ông bẩn quá vậy!”
Lục Vương gia còn tủi thân đó, ông nhìn A Cẩn: “Đều do con nhỏ chết tiệt nhà con. Nếu như không phải do con, sao ta có thể xấu mặt như thế. Hình tượng tốt đẹp của ta đều bị còn làm hại rồi…”
A Cẩn: “Ha ha!”
Không biết vì sao, lúc người khác nói hai từ này Lục Vương gia cảm thấy rất tự nhiên, nhưng con gái nhỏ của nhà bọn họ nói như vậy, ông lại cảm thấy là lạ, rất lạ!
Giống như… Giống như cười chế giễu người khác, cảm giác này rất không tốt!
“A Cẩn nói không hề sai.” Lúc này Thời Hàn cuối cùng cũng tỉnh táo lại, hắn nhìn mọi người, nở nụ cười: “Có thể lấy cho ta thêm bát cơm không?”
Tuy rằng Phó Thời Hàn luôn nhắc đến chuyện ăn chực, nhưng lại không ăn nhiều, dáng vẻ hôm nay như vậy, là thật sự rất vui vẻ.
“Tổ mẫu chết rồi mà vui vẻ như vậy à?” Lục Vương gia cảm thấy mình không thể hiểu nổi.
Thời Hàn nghe thấy Lục Vương gia hỏi, nghiêm túc đáp: “Đối với ta mà nói, đó không phải là tổ mẫu của ta, đó là người thường xuyên bắt nạt mẹ của ta. Thậm chí người đã chết rồi bà ta còn muốn giẫm một chân, đến ngay cả bây giờ bà ta cũng chưa từng cảm thấy mình đã làm sai. Người như thế, gọi một tiếng tổ mẫu, ta mới cảm thấy thực có lỗi với mẹ của mình.”
Lục Vương gia nghĩ một lát, gãi đầu: “Như vậy, người này là kẻ thù. Vui vẻ là điều bình thường.”
Thời Hàn: “Chính là đạo lý này.”
Lục Vương gia: “Ôi chao, nếu kẻ thù đã chết rồi, chúng ta có nên ăn mừng một chút không? Hay là ta đi mở một hũ rượu ngon?”
A Cẩn giơ tay: “Đừng mở rượu nữ nhi hồng của con!”
Lục Vương gia phụt cười ra tiếng: “Nữ nhi hồng của con, căn bản chưa từng chôn cho con.”
A Cẩn: “...”
Là ai nói với nàng, lúc con gái sinh ra thì sẽ chôn một hủ nữ nhi hồng, đợi đến khi con gái gả đi thì sẽ đào ra tặng con gái làm của hồi môn? Là ai?
A Cẩn tức giận ở trong phòng nhìn qua nhìn lại.
Lâm ma ma tốt bụng giải thích: “Câu chuyện lão nô kể cho tiểu Quận chúa lúc còn nhỏ, tiểu Quận chúa vẫn còn nhớ à?” Giọng điệu vô cùng kinh ngạc.
A Cẩn: “Đúng vậy, chính là bà, bà lừa ta.” Ánh mắt cáo buộc.
Lâm ma ma thực sự oan uổng: “Tiểu Quận chúa, chuyện lão nô kể lúc ấy, đó là thói quen của quê nhà lão nô, không phải là của Kinh thành bên này! Lúc đó ngài vẫn còn nhỏ, nhớ nhầm rồi!”
A Cẩn: “...” Thật sự không lừa nàng à? Rõ ràng… Ừm, nàng cũng không chắc chắn. Chắc chắn không phải vì tuổi nhỏ mà nhớ nhầm chuyện cũ, bởi nàng là người xuyên qua, chỉ có duy nhất một khả năng đó là… A Cẩn lặng lẽ nhìn trời, lúc đó nàng đang bận nghĩ ngợi chuyện khác, căn bản không để tâm nghe, câu được câu chăng, kết quả là nghe sai, quá buồn! Hoá ra mình không có nữ nhi hồng!
“Con cho rằng, mình có một vò nữ nhi hồng.” A Cẩn rầu rĩ nói.
Lục Vương phi không muốn thấy khuôn mặt đau khổ của con gái nhỏ nhà mình, vội vàng dỗ dành nàng: “Hay là như này, ngày mai chôn cho con. Nhà chúng ta không thiếu một vò rượu đó.”
A Cẩn: Ừm ừm, lời này sao nghe cứ là lạ thế nào ấy!
“Thời Hàn ca ca.” A Cẩn nghiêng đầu nhìn Phó Thời Hàn.
Thời Hàn mỉm cười rạng rỡ: “Hả?”
A Cẩn: “Bọn họ đều bắt nạt muội.” Lại còn tố cáo.
Lục Vương phi: “Con có phải con gái ruột ta nuôi không đấy? Sao con lại cáo trạng mọi người bắt nạt con? Không phải đã nói sẽ chôn rượu cho rồi à? Cái đứa nhỏ này, thật là càng lớn càng thích nghịch ngợm.” Tuy nói như thế, Lục Vương phi lại vẫn tươi cười, người trong phòng này, ngoại trừ Lục Vương gia không hiểu gì ra, còn lại những người khác đều biết vì sao A Cẩn lại như thế, nàng làm như vậy chẳng qua là muốn Phó Thời Hàn thoải mái hơn một chút mà thôi. Tuy Phó Thời Hàn nói là mình vui vẻ, nhưng suy cho cùng người thân của mình cũng mất rồi!
Tâm trạng cụ thể ra sao, không ai biết được!
“Thế Thời Hàn ca ca sẽ thêm một ít rượu cho A Cẩn nhé, chúng ta chôn nhiều rượu một chút, đến lúc đó A Cẩn sẽ có rất nhiều rất nhiều rượu nữ nhi hồng rồi.” Phó Thời Hàn cười kéo bím tóc của A Cẩn.
Oánh Nguyệt ở bên cạnh yếu ớt nói: “Thế chẳng phải là mình tự làm tự dùng à?”
A Cẩn: “Tỷ tỷ bắt nạt người ta.”
Oánh Nguyệt chán nản ngẩng đầu: “Ta đã không còn quẻ bói rồi, muội thật sự muốn khiến ta tức giận à?”
A Cẩn: “Thế.. Thế thì tùy tỷ!” Hây hây, là một người mắc chứng rối loạn lựa chọn, tỷ tỷ của nàng thật đáng thương! À đúng… “Thời Hàn ca ca, lúc nào thì Cảnh Diễn ca ca quay về? Huynh ấy không về xử lý mấy quẻ bói đó đi, tỷ tỷ của muội thật đáng thương mà.”
Thời Hàn giơ tay ra tính rồi nói: “Cho dù là huynh ấy ở đâu thì đều sẽ ra roi thúc ngựa quay về, chậm nhất không đến năm ngày, muội cứ cố gắng đợi, đợi huynh ấy quay về, chắc chắn ta sẽ dẫn huynh ấy đến cửa xin lỗi.”
A Cẩn: “Phó bán tiên, đều nghe huynh.”
Thời Hàn mỉm cười.
“Gió mùa thu thổi rồi!” Thời Hàn khẽ nói một câu, A Cẩn thắc mắc không hiểu nổi, nhưng nàng nhanh chóng đã hiểu ra, hỏi: “Có phải Phó Tướng quân sẽ có đại tang!” Năm đó thúc thúc của nàng cũng từng có đại tang!
Phó Thời Hàn nở nụ cười nhướng mày: “Muội thấy sao, ông ta có thể có ngoại lệ à? Chỉ là ta nghĩ, đây chắc chắn đây là kết quả mà ông ta không muốn đối mặt nhất?”
A Cẩn: “Thế thì… A Cẩn phải chúc mừng Thời Hàn ca ca trước.”
Phó Thời Hàn nói: “Ông ta có đại tang, người thay thế cũng không phải là ta. Tuy rằng ta là… Con trai của ông ta. Nhưng ai ai cũng biết mối quan hệ của bọn ta. Hơn nữa, ta chưa từng ra trận, căn bản không thể áp chế nổi quân, lại đối phó với Phó gia, quân của Phó gia sẽ không nhận ta. Mấy người đó đều là cốt cán của Phó Tướng quân.”
A Cẩn bật cười: “Ta chúc mừng, không phải là vì Thời Hàn ca ca sẽ được tiếp nhận, tất nhiên là Thời Hàn ca ca sẽ không nhận vị trí này. Cho dù là trên phương diện nào, Thời Hàn ca ca cũng đều không phải là sự lựa chọn tốt nhất. Ta nghĩ, Hoàng gia gia cũng sẽ không sắp xếp như thế. Ta chúc mừng, là vì Phó Tướng quân có đại tang. Chỉ cần ông ta có đại tang, ông ta sẽ có khả năng không thể quay lại được.”
“Ồ?” Thời Hàn nhướng mày cười: “Thế A Cẩn nói cho ta xem, muội cảm thấy, ai sẽ là lựa chọn cho vị trí đại Tướng quân tiếp theo?”
A Cẩn hơi ngẩng đầu: “Thế Thời Hàn ca ca thì sao? Trong lòng Thời Hàn ca ca có ai rồi?”
Lục Vương gia lại lần nữa gãi đầu: “Mọi người lại ra vẻ bí ẩn cái gì đấy? Nói thẳng cho ta nghe đi!”
A Cẩn nghiêng đầu nhìn Lục Vương gia: “Con cứ không nói cho cha đó.”
Lục Vương gia: … “Con nhóc xấu xa!”
A Cẩn cười haha: “Thời Hàn ca ca, chúng ta đều viết lên tay được không, xem ai viết đúng nhé?” Chơi như vậy rất vui.
Phó Thời Hàn: “Ý tưởng rất hay. Lên đi!”
Hai người đồng thời chấm nước viết chữ lên tay, nhanh chóng ngẩng lên, vệt nước vẫn chưa mất, hai người cùng nhau bật cười.
Quả nhiên bọn họ đều viết cùng một người — Ngu Kính Chi!