Hai ngày sau, đoàn người Bạch Phong Hoa muốn rời đi, Đông Phương Lưu Phong đưa tiễn. Đến cửa thành, Bạch Phong hoa xuống xe ngựa, cùng Đông Phương Lưu Phong đứng ở ven đường dưới tàng cây, những người khác xa xa chờ, chỉ có Vô Song nắm góc áo Bạch Phong Hoa, cùng nhau đứng ở đó.
Đông Phương Lưu Phong cười tủm tỉm, đem một cái hộp đưa cho Bạch Phong hoa. Bạch Phong Hoa tiếp nhận, hòm lạnh như băng thấm người.
“Thứ ngươi muốn, ở bên trong, cho ngươi thêm Huyền Băng ngàn năm để bảo vệ.” Đông Phương Lưu Phong cười tà mị, ”Bạch đại sư, sau này còn gặp lại a.”
Bạch Phong Hoa nhẹ nhàng hé mở nắp hòm một chút, bên trong hòm là một khối Huyền Băng hàn khí bức người, ở giữa Huyền Băng bị nạo sạch, để đặt gốc cây Tuyết Liên. Tuyết Liên nhìn thấy ánh mặt trời, phát ra ánh sáng bảy màu. Quả nhiên là Lưu Quang Tuyết Liên!
“Không cần lo lắng, đây là Huyền Băng ngàn năm, sẽ không hòa tan. Tuyết Liên được bảo vệ không có vấn đề.” Đông Phương Lưu Phong nhíu mày ngả ngớn nói.
“Ngươi tại sao lại có Lưu Quang Tuyết Liên? Cái này hẳn chỉ Thượng Quan gia mới có.” Bạch Phong Hoa đậy nắp hòm lại trầm giọng hỏi.
“Ta đoạt. Đặc biệt đoạt vội tới cho ngươi.” Đông Phương Lưu Phong cười tà mị ( không đàng hoàng ), giọng nói không nghiêm túc. Bạch Phong Hoa cũng không muốn truy đến cùng Lưu Quang Tuyết Liên rốt cuộc lấy đến như thế nào. Thượng Quan Oánh Nhi bên kia tuyệt đối không dễ dàng cho lấy Lưu Quang Tuyết Liên đi, hiện tại Đông Phương Lưu Phong bên này thuận lợi lấy như vậy, cũng lười so đo.
“Hừ!” Bạch Phong Hoa đem hòm thu vào túi Càn Khôn, nhìn Đông Phương Lưu Phong cười tà mị, lạnh lùng nói: ”Đông Phương Lưu Phong, ngươi mặc dù cười, nhưng trong lòng ngươi cũng rất đau khổ. Con mắt ngươi chỗ sâu nhất toàn bộ đều là bi thương. Nhưng có một chuyện ta cho ngươi biết, ngươi đừng tưởng rằng ngươi bị toàn bộ thế giới từ bỏ, đừng tưởng rằng toàn bộ thế giới khiến ngươi đau khổ.”
Đông Phương Lưu Phong khuôn mặt vốn đang cười bỗng chìm xuống, sắc mặt biến âm trầm vô cùng, con ngươi bắn ra ánh mắt lạnh lẽo: ”Bạch Phong Hoa, không cần khiêu chiến tính nhẫn nại của ta.”
“Đông Phương Lưu Phong, ta hôm nay trịnh trọng nói cho ngươi biết một tiếng, ngươi nhất định sẽ hối hận chuyện hôm nay ngươi làm, nhất định sẽ.” Bạch Phong Hoa dứt lời không có để ý tới sắc mặt Đông Phương Lưu Phong đã muốn đen như than, xoay người nắm Vô Song lập tức rời đi.
“Ngươi biết cái gì?” Đông Phương Lưu Phong giọng nói tức giận ở sau lưng Bạch Phong Hoa vang lên.
Bạch Phong Hoa không có quay đầu lại, Vô Song quay đầu lại nhìn, nhìn vẻ mặt Đông Phương Lưu Phong tức giận, trong con ngươi Vô Song vô hỉ vô bi. Trong mắt Đông Phương Lưu Phong có chút hỗn loạn, tức giận giống như bị người vạch trần vết sẹo.
Bạch Phong Hoa lên xe ngựa, đoàn xe bắt đầu chậm rãi khởi động, nhanh chóng rời khỏi cửa thành.
Đông Phương Lưu Phong đứng ở dưới đại thụ, gắt gao nhìn xe ngựa Bạch Phong Hoa ngồi, ánh mắt chậm rãi có chút tiêu tác, thì thào không ngừng lặp đi lặp lại một câu: ”Ngươi biết cái gì, ngươi biết cái gì…”
Chê cười! Ngươi một ngoại nhân ngươi biết được cái gì! Đông Phương Lưu Phong nắm chặt tay, móng tay thật sâu đâm vào da thịt, máu tươi theo khe hở chảy ra. Nhưng mà hắn không có một chút cảm giác đau đớn nào. Có, chỉ là oán hận lặp lại một câu kia.
Đông Phương Lưu Phong cắn răng, cắn muốn chảy ra máu. Ánh mắt thương hại kia tính là cái gì! Bạch Phong Hoa, ngươi tính cái gì vậy, ta Đông Phương Lưu Phong không cần ngươi đồng tình, không cần bất luận kẻ nào đồng tình. Ngươi căn bản cái gì cũng đều không hiểt.
Ai sẽ biết một đứa nhỏ từ nhỏ vốn không có mẫu thân đau xót? Sinh tại trong gia tộc, hơn nữa đứa nhỏ tiểu thiếp sinh ra, sự hiện hữu của hắn chính là bi ai! Năm bốn tuổi, hắn tậm mắt thấy cái nam nhân kia bức tử mẫu thân. Cái nam nhân kia chưa từng đối với hắn cười, chưa từng cười qua với hắn, chưa từng có! Trừ bỏ đánh chửi không có hành động khác. Mặc kệ hắn cố gắng, lại dùng tâm, hết thảy đều là uổng công. Hắn chỉ biết đối với một đứa nhỏ cười. Thân là gia chủ hắn cũng không muốn gặp đứa bé này, như vậy sẽ không muốn trông cậy người trong tộc khác sẽ thấy hắn.
Thẳng đến mùa đông năm ấy, hắn bị người ta đẩy xuống cái ao suýt nữa thì chết đuối, hắn hiểu được, nếu còn như vậy. Hắn sẽ chết!
Hắn không muốn chết, không muốn chết!
Mẫu thân đi rồi, thế giới này cũng sẽ không ai đau hắn, thương hắn.
Một khi đã vậy, còn cố kỵ cái gì, còn hy vọng cái gì?
Muốn sống sót, muốn hướng phía trên cao, phải dựa vào chính bản thân mình!
Cái người ngoài mặt cả ngày bảo hộ hắn, cái người mà hắn gọi là đại ca, chỉ sợ ước gì hắn chết sớm đi một chút.
Nhưng mà, hắn không có chết, không chỉ có thể, hắn còn muốn đoạt hết thảy những thứ thuộc về y, đều phải thuộc về chính hắn.
Đông Phương Lưu Phong chậm rãi cúi đầu nhìn lòng bàn tay chính mình tràn đầy máu đỏ sẫm. Đông Phương Lưu Phong không tiếng động nở nụ cười, từ từ nắm lòng bàn tay lại, giống như có thể đem toàn bộ thế giới nắm ở trong lòng bàn tay.
Đoàn xe dần dần biến mất ở mi mắt Đông Phương Lưu Phong, Đông Phương Lưu Phong cười lạnh một tiếng, trên mặt đã khôi phục vẻ tà mị trước kia cùng lạnh lùng, hắn xoay người, hơi nhắm mắt.
Bạch Phong Hoa, chúng ta còn có thể gặp lại, nhất định sẽ.
Lần gặp mặt tiếp theo, trò hay mới có thể trình diễn.
Trong xe ngựa, Bạch Phong Hoa tựa vào vách xe ngựa, thần sắc mệt mỏi. Trước mặt luôn hiện ra một màn khẩn cầu của Đông Phương Chính kia, tiếp theo lại thoáng hiện một màn Đông Phương Lưu Phong ‘trảm đinh tiệt thiết’ vĩnh viễn không hối hận kia. Hai cái hình ảnh cứ như vậy luân phiên, khiến Bạch Phong Hoa trong lòng từng đợt khó chịu.Tô Mộng Vân nhìn sắc mặt Bạch Phong Hoa không tốt, trong lòng tuy lo lắng, cũng không biết nên mở miệng nói gì.
“Hảo, hết thảy đã xong.” Phía sau, Vô Song khẽ kéo ống tay áo Bạch Phong Hoa, nói vài tiếng rời rạc.
Bạch Phong Hoa mở mắt ra, mỉm cười nhìn Vô Song: ”Ngươi muốn nói, hết thảy đều đã khá hảo, đúng không?”
Vô Song dùng sức gật đầu.
Bạch Phong Hoa vươn tay nhẹ nhàng sờ đầu Vô Song, cũng cười rộ lên: ”Vô Song cảm ơn.” Vô Song nhìn khuôn mặt Bạch Phong Hoa tươi cười, cũng lộ ra nụ cười tươi.
Đoàn xe ngựa chậm rãi hướng Uy Xa thành chạy tới. Dọc theo đường đi, Bạch Phong Hoa tuyệt không hứng thú, bình thường đều trầm mặc không nói gì.
Khi đoàn xe chạy đến một cái khe núi, xe ngựa thứ nhất tiến vào, xuyên qua khe núi, đi thêm một đoạn đường nữa có thể tới biên cảnh Đông Phương gia sở hữu. Lộ trình đến Đông Phương gia, giai đoạn này địa thế hiểm trở, hai bên núi non đều đồ sộ sừng sững. Hoàng Phủ Trác phân phó mọi người hết thảy cẩn thận, hắn tổng cảm thấy có chuyện không bình thường.
Khi đoàn xe toàn bộ tiến vào khe núi, Mạc Thanh Tuyệt ngồi ở giữa đoàn xe, nhẹ nhàng xốc rèm cửa xe ngựa, nhìn về núi non phía bên trên, hơi nhíu mày. Trong không khí truyền đến một cỗ hương vị nguy hiểm.
Bỗng nhiên một trận gió quỷ dị thổi qua, Mạc Thanh Tuyệt sắc mặt thoáng chốc biến đổi, quát lạnh một tiếng: ”Không tốt.”
Nhưng mà vừa mới nói xong, dị biến lập tức nổi lên.
Ầm Ầm! Tiếng nổ cơ hồ vang tận mây xanh, toàn bộ mặt đất đều lung lay dữ dội. Ngựa bị chấn kinh liên tục hí vang, bọn thị nữ theo cạnh thất kinh hét chói tai, cảm giác giống núi lở.
Nhưng mà, quả thật là núi lở.
Hai bên núi non cao ngất ầm ầm phát ra tiếng động, trực tiếp sụp đổ xuống, từng khối đá khổng lồ điên cuồng hướng về phía đoàn xe. Hai vách núi hướng trung tâm lại đến, nháy mắt lõm xuống dưới. Rất có thể toàn bộ người trong đoàn có xu thế bị chôn sống!
Giờ phút này, Bạch Phong Hoa sắc mặt cũng thay đổi.Bởi vì nàng nhận thấy được, đây cũng không phải sức mạnh thiên nhiên mà do con người!
Đây là loại năng lực đáng sợ cỡ nào, là ai, rốt cuộc là ai tập kích bọn họ?
Bạch Phong Hoa không kịp nghĩ nhiều, ôm Vô Song tức thì nhảy ra khỏi xe ngựa. Tô Mộng Vân kinh hô một tiếng: ”Công tử cẩn thận.” Cũng nhanh chóng nhảy ra ngoài. Bên ngoài đã là một mảnh hỗn loạn.Người ngã ngựa đổ, xa phu cùng ngựa đều bị biến thành thịt vụn, trường hợp vô cùng thê thảm. Mặt đất dữ dội đong đưa, căn bản không có cách nào đứng vững.Vô số hòn đá khổng lồ từ trên trời giáng xuống, tình cảnh nguy hiểm đến cực điểm.
“Phong Hoa!” Mơ hồ có giọng nói của Mac Thanh Tuyệt. Tựa hồ còn có giọng của sư huynh gọi.
Bạch Phong Hoa vừa định trả lời, khoảng cách trong lúc đó, luồng khí màu đen tràn ngập chung quanh.
“Có độc!” Bạch Phong Hoa nháy mắt lập tức phát giác luồng khí màu đen có độc, hơn nữa là một loại độc thực cổ quái. Bạch Phong Hoa che cái mũi Vô Song lại, né tránh đá rơi xuống.
“A! Sao lại thế này, hương vị đáng ghét!” Tiểu Điệp phía sau sống lại, vừa tỉnh dậy liền chi chit méo mó kêu không ngừng.
“Tiểu Điệp, phun nước miếng mau!” Bạch Phong Hoa nắm Tiểu Điệp tức thì hướng môi Vô Song.
“A..” Tiểu Điệp bất ngờ không phòng ngự, hoàn toàn bị Bạch Phong Hoa thô bạo phun ra một ít nước miếng ở trên môi Vô Song. Nàng vừa định phát tác, lại đối mặt với con mắt trong suốt xinh đẹp kia, nháy mắt liền choáng váng, một câu cũng không nói nên lời.
“Đáng chết!” Bạch Phong Hoa nóng nẩy, ánh sáng trước mắt càng ngày càng mờ, chỉ có âm thanh ầm ầm bên tai, cơ hồ không nghe rõ được tiếng những người khác. Bỗng nhiên, dưới chân trống rỗng, Bạch Phong Hoa ôm Vô Song trực tiếp rơi xuống dưới.
“Khí độc..Bạch Phong Hoa a, làm sao có thể có loại khí độc …” Trên đường rơi xuống Tiểu Điệp kêu thảm, ”Ta không muốn a, ta không muốn ngã thành thịt vụn a.”
Bên tai truyền đến tiếng vù vù, nhưng khí độc màu đen kia lại khiến Bạch Phong Hoa không nhìn thấy chung quanh rõ lắm. Bạch phong Hoa hiểu được là bọn họ đang không ngừng rơi xuống.Bạch Phong Hoa lưu loát đem Tiểu Điệp nhét vào trong lòng, rút Trường Không kiếm ra thuận thế ở phía trước mặt cắm xuống.
Khanh khanh______ Thanh âm vang lên, hình như cắm ở trên vách đá.
Phần phật______ Tiếng gió chói tai thổi mạnh bên lỗ tai nàng, xung lượng thật lớn khiến cánh tay Bạch Phong Hoa có chút đau, nhưng là tay trái gắt gao ôm chặt Vô Song. Vô Song không có một tia kinh hoảng, trên mặt một mảnh bình tĩnh, tay cũng gắt gao ôm chặt Bạch Phong Hoa. Trong mắt của hắn không có hoảng loạn, không có sợ hãi, chỉ có tín nhiệm đối với Bạch Phong Hoa.
Bạch Phong Hoa trong lòng rõ ràng, bọn họ lúc này đây gặp phải địch nhân, trước nay chưa từng cường đại như vậy, có được năng lực làm núi lở. Bạch Phong Hoa thử gọi Tiểu Mộc, nhưng lại không hồi đáp.Khốc Khốc cùng Ly Yên cũng không có bất cứ động tĩnh gì.Bạch Phong Hoa trong lòng bỗng dâng lên một cỗ mơ hồ bất an, tình thế, tựa hồ so với nàng dự tính còn nghiêm trọng hơn.
Rốt cuộc hai chân cũng đứng lên được. Bạch Phong Hoa đem Vô Song buông, xoa xoa tay phải đau của mình, nhìn bốn phía, lại phát hiện trước mặt có một cái hồ. Mặt hồ thật tĩnh lặng, lại tản ra một cỗ ánh sáng nhu hòa, đem khu vực này chiếu sáng. Lại nhìn chung quanh bốn phía, không có đường ra. Bạch phogn Hoa ngẩng đầu hướng nhìn lên trên, trên đầu một mảnh hơi thở màu đen bao phủ, nhìn không tới phía trên, không có ánh mặt trời chiếu xuống. Sở dĩ có thể nhìn rõ chung quanh đều bởi vì hồ kia phát sáng.
Vô Song quay đầu nhìn về hồ nước kia, yên lặng không nói gì, lại chậm rãi hướng bên hồ đi tới.
“Vô Song đợi chút…” Bạch Phong Hoa phát ra tiếng nói, một cỗ lực lượng đánh sợ mạnh mẽ bỗng không ngừng đánh tới. Bạch Phong Hoa biến sắc, nhanh chóng né tránh.
Ầm ___ vang một tiếng, nơi nàng vừa rồi đứng kia bị cỗ lực lượng đáng sợ bổ ra một cái hố.
“Bạch Phong Hoa…” Một thanh âm sâu kín vang ở bên tai Bạch Phong Hoa.
“Đông Phương Lưu Phong…” Bạch Phong Hoa trấn định đứng nơi đó, trong tay nắm chặt Trường Không kiếm, lạnh lùng nhìn người trước mắt. Người trước mắt, đúng là Đông Phương Lưu Phong! Bạch Phong Hoa lại tuyệt không kinh ngạc, chỉ mắt lạnh âm hiểm nhìn đối phương.
“Bạch Phong Hoa, ngươi đối với sự xuất hiện của ta tựa hồ không ngoài ý muốn a?” Đông Phương Lưu Phong cười khẽ, một đôi mắt hoa đào xinh đẹp cười cười, đáy mắt ở chỗ sâu nhất nhưng không có cười.
Bạch Phong Hoa nhíu mày, nhìn Đông Phương Lưu Phong trước mắt. Đứng ở trước mặt nàng là Đông Phương Lưu Phong, nhưng là Đông Phương Lưu Phong nàng chưa từng thấy qua bao giờ. Giờ phút này, Đông Phương Lưu Phong vẻ mặt tươi cười tà mị, cả người tràn ngập một cỗ hơi thở màu đen, mà bảo kiếm trong tay hắn cũng tràn đầy hơi thở màu đen đó. Cả người khiến người ta cảm nhận được một loại sức quyến rũ quỷ dị diêm dúa lẳng lơ.
“Hừ!” Bạch Phong Hoa cười lạnh một tiếng, khinh thường nhìn Đông Phương Lưu Phong.
Đông Phương Lưu Phong sắc mặt trầm xuống, lại là loại ánh mắt này! Bạch Phong Hoa luôn dùng ánh mắt này nhìn hắn.
“Ngươi không hiếu kỳ ta tới tìm ngươi làm cái gì sao?” Đông Phương Lưu Phong quyết tâm kiềm chế tức giận, giơ bảo kiếm chuẩn xác hướng về phía mặt Bạch phong Hoa.
Bạch Phong Hoa không nói.
“Ta ..tới giết ngươi..” Đông Phương Lưu Phong khẽ nhíu mày, một chữ một chữ nói rõ ràng. Thanh âm sâu kín, tựa hồ mang theo một cỗ số mệnh ưu thương.
Bạch Phong Hoa không nói một lời, chỉ lẳng lặng giơ kiếm lên, đối diện Đông Phương Lưu Phong.
"Ngươi cho rằng ta giết không được ngươi sao?" Đông Phương Lưu Phong cười nhẹ, phất phất bảo kiếm trong tay tràn ngập khí tức màu đen, "Ngươi cho là ngươi có được thần khí đứng đầu thì ta không thể giết được ngươi?"
Bạch Phong Hoa sửng sốt, ánh mắt nhìn Đông Phương Lưu Phong có chút thay đổi.
"Có phải ngươi rất ngạc nhiên vì sao ta biết được ngươi có được thần khí đứng đầu?" Đông Phương Lưu Phong cười tà mị, "Nhưng là ta không nói cho ngươi biết!"
Dứt lời, Đông Phương Lưu Phong vung thẳng kiếm lên, một cỗ kiếm khí hung ác mang theo chướng khí đánh úp về phía Bạch Phong Hoa. Bạch Phong Hoa nắm chặt Trường Không kiếm, chiến khí cùng thất thải kiếm khí dung hợp, không hề sợ hãi mà lên đánh chặn lại.
Oanh −
Tiếng gầm rú vang lên thật lớn, khí sóng lấy hai người làm trung tâm cuốn về bốn phía.
Bạch Phong Hoa kinh ngạc phát hiện, thất thải kiếm khí của Trường Không kiếm, không có sáng rỡ như trước!
"Ngươi muốn toàn lực đánh cùng ta sao? Ngươi không lo lắng cho cái tiểu tử gầy yếu phía sau ngươi kia?" Đông Phương Lưu Phong bỗng nhiên nở nụ cười, giọng đầy mỉa mai.
Bạch Phong Hoa trong lòng căng thẳng, vừa quay đầu, ngay sau đó trên thân kiếm truyền đến một cỗ khí kình đáng sợ trực tiếp đánh bay nàng. Đông Phương Lưu Phong nhảy dựng lên, cười lớn : "Bạch Phong Hoa, tại thời điểm mấu chốt này phân tâm thật đúng là hành động tự sát a." Vô Song ngồi xổm bên hồ, không hề bị một tia thương tổn nào.
Ngay sau đó, Bạch Phong Hoa cũng cảm giác được bả vai một trận đau đớn.
Phù một tiếng, kiếm trong tay Đông Phương Lưu Phong không chút do dự hung hăng đâm vào vai trái nàng. Tại nơi kiếm đâm vào thân thể nàng trong nháy mắt, Bạch Phong Hoa rõ ràng cảm giác được có cái gì đó đang tiến vào thân thể của mình, ăn mòn thân thể của chính mình. Loại đau nhức này không chỉ là thể xác, còn trên cả tinh thần!
Đông Phương Lưu Phong cười tà mị, mạnh mẽ rút kiếm, máu tươi phốc bắn ra tung tóe.
Bạch Phong Hoa chỉ cảm thấy không có sức lực, cả người cứ như vậy trực tiếp rơi xuống phía dưới.
Bùm một tiếng, cả người Bạch Phong Hoa rơi vào trong hồ.
Đông Phương Lưu Phong cười lạnh đứng bên hồ, nắm chặt bảo kiếm trong tay, lẳng lặng chờ đợi khoảnh khắc Bạch Phong Hoa từ trong nước nổi lên. Mà Vô Song, ngồi xổm một bên, hai mắt trong suốt, nhìn mặt hồ khẽ động không nhúc nhích.