Thịnh Thế Phong Hoa

Quyển 3 - Chương 9: Thế nhưng, chủ nhân ngươi càng ngạo mạn

“Ngươi đồ chó …” Nam tử trung niên điên cuồng mắng, vừa mắng được một câu, chống lại mặt Bạch Phong Hoa, bỗng im bặt.

Bạch Phong Hoa lộ ra tươi cười, khoảnh khắc lún đồng tiền như hoa, xinh đẹp vạn phần, làm cho nam tử trung niên bị dẫm dưới chân chớp mắt thất thần.

“Vì sao muốn tới tìm chúng ta đã ở riêng tỷ thí? Nói …” Bạch Phong Hoa cười yêu mị, giọng nói giờ khắc này lại mê người đến cực điểm, “Ngoan ngoãn nói cho ta biết a, rốt cuộc là sao?”

“Quy tắc tỷ thí là năm trận thắng ba trận.Chỉ cần thắng ba trận là được, thua hai trận không sao cả.” Nam tử trung niên kia nhìn Bạch Phong Hoa tươi cười, mê thần hồn điên đảo, cũng không có ý thức được đối phương bề ngoài là một nam nhân.

“Sao?” Bạch Phong Hoa cười lạnh lẽo, vào giờ khắc này nàng đã hiểu được chủ mẫu Bạch gia đang suy nghĩ gì.Vì chứng thực suy nghĩ của mình, Bạch Phong Hoa lại hơi cúi đầu, nhìn nam tử bị dẫm dưới chân, mỉm cười, “Tỷ thí, có phải hay không ký xuống giấy sinh tử?”

“Đúng vậy, đúng vậy.” Nam tử kia nghĩ gật gật đầu, nhưng bất đắc dĩ bị giẫm lên đầu.

“Hừ!” Bạch Phong Hoa khẳng định được ý nghĩ của mình, nhấc chân lên, lạnh lùng lên tiếng, “Kế sách thật độc ác.” Kế sách điền kỵ đua ngựa, bất quá, có thể sánh với điền kỵ đua ngựa còn tàn khốc hơn.Người thua khả năng tánh mạng cũng không bản toàn.

“Cái gì?” Bạch Đức Hải trong lòng dâng lên cảm giác điềm xấu.

Nam tử trung niên đứng lên hồi phục lại tinh thần, nhìn Bạch Phong Hoa rất muốn ra tay, nhưng vừa nghĩ tới chính mình đều không có khả năng phản kháng đã bị giẫm nát dưới mặt đất, cuối cùng thông minh lựa chọn dịch chuyển vài bước: ”Ngươi, ngươi là người nào?”

“Trở về nói cho chủ nhân của ngươi, chúng ta sẽ phái một người tham gia.” Bạch Phong Hoa khóe miệng gợi lên ý cười lạnh, “Chỉ là, hy vọng nàng không nên hối hận.”

“Ngươi! Ngươi đừng ở trong này…” Nam tử trung niên định nói câu kế tiếp nhưng cảm thấy không thích hợp, đối phương ác độc lại bí hiểm giẫm hắn, nhưng không nói tâm lý lại thực nghẹn khuất.

“Phong Hoa, rốt cuộc sao lại thế?” Bạch Kiến Nặc nhíu mày hỏi.

“Ngươi, cút đi! Trở về nói, chúng ta sẽ có người tham gia!” Bạch Phong Hoa hướng người nọ quát lạnh một tiếng.

“Được, vậy các ngươi hiện tại có thể hồi kinh thành.Người tham gia ba ngày sau đi Bạch phủ.Chúng ta sẽ phái người đến thông báo.” Nam tử trung niên kia lòng còn sợ hãi nhìn Bạch Phong Hoa nói.

“Cút!” Bạch Phong Hoa ánh mắt lạnh lùng, dọa nam tử trung niên xoay người bỏ người chạy, chạy vài bước mới lộn trở lại nắm ngựa của mình, hoảng sợ lên ngựa mà đi.

Đợi nam tử trung niên kia rời đi, Bạch Phong Hoa mới xoay người nhìn ba người phía sau, “Ta xem như kiến thức Tông gia vô sỉ cùng thấp hèn.Người yếu chịu chết mới nhớ đến mọi ngươi.Còn cảm thấy là ban ân.”

“Hừ! Ta nghĩ ta đã biết, thật sự là phù hợp tác phong nữ nhân đó!” Tạ Tuệ sắc mặt càng phát ra khó coi, thấp giọng mắng, “Nữ nhân này, vẫn không thay đổi, vĩnh viễn đều là cái dạng này.Trên cao nhìn xuống, thao túng sinh tử người khác, dùng cái gọi là hy sinh nhỏ đổi lấy lợi ích gia tộc.”

Bạch Phong Hoa gật đầu, “Chúng ta đi vào rồi nói sau.”

Đóng cửa lại vào đại sảnh, mọi người sau ngồi chỗ của mình.Bạch Phong Hoa mới chậm rãi nói: ”Ngay tại lúc này nhớ tới mọi người.Năm trận thắng ba, nàng nghĩ phái ra ba người thực lực cao cường đánh thắng ba người yếu bên đối phương, mà hai cái yếu hơn lại đi chống lại hai người đối phương thực lực hung hãn.”

Bạch Kiến Nặc sửng sốt, điểm ấy hắn nhưng thật ra không nghĩ tới.Tạ Tuệ tán thưởng nhìn Bạch Phong Hoa, trong lòng thầm than đứa bé này suy nghĩ sâu sắc mau lẹ, không ngờ một chút có thể đoán được ý tưởng nữ nhân kia.

“Nhưng vấn đề lớn nhất chính là ký giấy sinh tử.Kế sách đối phó người khác như vậy, người khác có lẽ thẹn quá thành giận, sẽ đánh chết người bên này.” Bạch Phong Hoa lạnh giọng nói.

“Cho nên nghĩ tới nhà chúng ta.” Bạch Đức Hải tức giận nắm tay kẽo kẹt vang lên.

“Vô sỉ, hạ lưu!” Bạch Phong Hoa trong lòng cũng tức giận.

“A? Vậy?” Bạch Kiến Nặc sửng sốt, vừa rồi sao Bạch Phong Hoa còn đáp ứng?

“Cháu đi.Thúc thúc, người không cần lo lắng, cháu làm sao có thể để San San đi.Từ cháu đi, bọn họ căn bản không cần biết người đi là ai.Bọn họ để ý người đi là người họ Bạch, có thể đại biểu Bạch gia đi tìm chết.” Bạch Phong Hoa nói câu cuối cười lạnh rộ lên.

“Như vậy sao được!” Bạch Đức Hải phút chốc đứng dậy mãnh liệt phản đối nói.

“Gia gia, người không cần đem ta nghĩ yếu đuối có được không?” Bạch Phong Hoa mỉm cười, vươn tay khẽ ở cái bàn bên cạnh vỗ.

Bạch Đức Hải sửng sốt, tiếp theo há to miệng a.Cái bàn kia một khắc biến thành từng mảnh nhỏ, rầm rầm tan nát.Để tay lên ngực tự hỏi, hắn như thế nào cũng không làm đến! Hơn nữa còn mảnh nhỏ như vậy a.

“Gia gia, để cho ta đi, còn có chút chuyện ta muốn cùng bọn họ tính.” Bạch Phong Hoa cười lạnh một tiếng, giọng điệu kiên quyết.

“Được!” Bạch Đức Hải mở mang sức mạnh Bạch Phong Hoa, một lời đáp ứng xuống. Chủ yếu là, hắn thấy được Bạch Phong Hoa con ngươi sâu nhất toàn bộ là kiên trì.

“Lão già, chuyện này …” Tạ Tuệ có chút do dự, dù sao mới cùng Bạch Phong Hoa gặp nhau, nàng cũng không muốn tôn nữ của mình gặp chuyện không may.

“Không cần lo lắng, bà nội.Trở lại kinh thành cũng tốt, cháu cũng đồng thời chiếu cố đến Tiết gia cùng mọi người.” Bạch Phong Hoa bỗng nhiên giảo hoạt cười, “Mọi người cứ chờ xem kịch vui đi.” Bạch Phong Hoa nhíu mày, mưa to gió dữ, sẽ tiến đến, Bạch gia Tông gia, các ngươi đã chuẩn bị tốt nghênh đón ta đến chưa?

Nhìn đến Bạch Phong Hoa tươi cười như vậy, Tạ Tuệ hơi yên lòng.

Đêm nay, nhà ăn qua bữa tối phong phú sớm đi vào giấc ngủ, bởi vì quyết định ngày hôm sau liền hồi kinh thành.Từ khi Bạch gia ở riêng, bọn họ cũng không có tổ trạch.Muốn mang gì đó Bạch Phong Hoa trực tiếp nhét vào túi Càn Khôn, mọi người xách quần áo nhẹ nhàng ra đi.Túi Càn Khôn cũng làm cho tất cả mọi người kinh ngạc không thôi.Dù sao không gian túi Càn Khôn lớn như vậy hiện tại rất là hiếm thấy.

Trở lại tổ trạch kinh thành, tổ trạch đã tích một lớp tro bụi thật dày.Bạch Phong Hoa để Tiết Thần trở về Tiết gia trước thông báo cho bọn họ đã trở lại, sau đó nàng lại tự mình đi Tiết gia nói sự tình nàng sắp đi qua Bạch gia Tông gia.

“Phong Hoa, ngày kia cháu đi Tông gia, chính mình cẩn thận chút.Ta đã đưa thư nói cho chủ mẫu, cháu là đứa nhỏ Hận Thủy, cũng là người Bạch gia.Cho nên bên kia cũng đồng ý cháu tham gia.” Bạch Đức Hải sắc mặt có chút khó coi.

“Ha ha, bên kia chỉ sợ căn bản không thừa nhận cháu là người Bạch gia đi.” Bạch Phong Hoa cười lạnh.

Theo sắc mặt Bạch Đức Hải nhìn ra, thời điểm bên kia truyền tin tức đến chỉ sợ sẽ không khách khí như vậy.

“Tóm lại, còn có thời gian nửa năm.Chủ mẫu cho cháu đi qua, phỏng chừng giúp cháu tu hành, đề cao thực lực tham gia thi đấu.” Bạch Đức Hải thở dài trong lòng.

“Gia gia, tốt lắm, không nên mặt dài như ăn phải mướp đắng vậy.Bọn họ giúp cháu tu hành? Ha ha, có bản lĩnh liền giúp một chút ..” Bạch Phong Hoa híp mắt cười giọng mỉa mai.

Chờ mong a, thật sự chờ mong, chống lại Bạch gia Tông gia nhóm ngu ngốc a!

Hai ngày sau, Bạch Phong Hoa ngay tại Tiết gia cùng Bạch gia trôi qua, hai nhà mấy ngày này đều tràn ngập không khí vui mừng, mà người Bạch gia Tông gia cũng không đến tìm hai nhà gây rối nữa.

Đến ngày thứ ba, Bạch gia Tông gia quả nhiên phái người đến thông báo Bạch Phong Hoa, người tới không phải nam tử trung niên kia, mà là một lão nhân thái độ lạnh lùng.

“Đi!” Lão nhân thái độ không thể nói là ác liệt, nhưng cũng không thể nói là khách khí, hắn chỉ lạnh lùng nhìn Bạch Phong Hoa, phun ra ngắn gọn một chữ.Bạch Phong Hoa không so đo, bởi vì nàng tại trong mắt lão nhân kia không có nhìn ra cảm xúc phản đối gì.Lúc trước nam tử trung niên kia trong mắt tràn đầy khinh thường cùng chán ghét, mà trong mắt lão đầu này, không có cảm xúc gì.

Bạch Phong Hoa cùng đám người Bạch Đức Hải nói lời tạm biệt, liền cùng Tịch Nhiêu đi Bạch gia Tông gia.Lão nhân đi ở phía trước, khóe mắt dư quang nhìn Tịch Nhiêu đi phía sau Bạch Phong Hoa, trong mắt hiện lên kinh ngạc cùng tìm tòi nghiên cứu.

Bạch gia Tông gia, phủ đệ lớn tới mức làm cho người ta giật mình.Cả tòa phủ đệ chiếm mười mấy km, nhân khẩu thịnh vượng, bố cục đại khí trong sáng.Khi Bạch Phong Hoa theo lão nhân kia tiến vào đại môn Bạch phủ, liền đưa tới không ít tò mò hoặc là ánh mắt không tốt.Lão nhân không nói được một lời, dẫn hai người Bạch Phong Hoa đi, xuyên qua hành lang viện các, rốt cuộc dừng ở phía trước nhà ngói đơn sơ, chỉ vào căn phòng thứ nhất lạnh lùng nói: ”Từ hôm nay trở đi ngươi sẽ ở đây, tận cùng bên trong là nhà ăn, bên phải là nhà tắm.Không hiểu hỏi người khác.Mỗi ngày buổi sáng dùng qua điểm tâm phải đi võ trường luyện võ.” Nói xong cũng không quản Bạch Phong Hoa có phản ứng gì, trực tiếp xoay người bước đi.

“Ai nha nha, nơi này, hình như là chỗ ở hạ nhân a.” Tịch Nhiêu nhíu mày chậc chậc cảm thán, “Chủ nhân bọn họ thật đúng là không thích ngươi, không ngờ cho ngươi ở tại địa phương như vậy.Cái khác cũng không quản.”

“Không sao cả.” Bạch Phong Hoa nhún vai, tiếp theo nhìn Tịch Nhiêu, hơi nhíu mày.Cái lão nhân người chết kia giống như chỉ an bài chỗ ở cho mình, không an bài chỗ ở cho Tịch Nhiêu a.Muốn cho Tịch Nhiêu cùng mình ở một gian sao?

“Không cần lo lắng cho ta ở nơi nào, ta tùy tiện tìm một chỗ.” Tịch Nhiêu đưa tay tủm tỉm cười nói, hắn nhìn ra Bạch Phong Hoa cố kỵ.

“Ừ, tốt lắm.Đừng gây chuyện là được.”Bạch Phong Hoa thuận miệng nói, “Ta cũng không muốn vừa tới nơi này liền phát sinh dân cư mất tích.”

Tịch Nhiêu bĩu môi: “Người khác tới chọc ta làm sao bây giờ?”

“Đừng giết chết là được.” Bạch Phong Hoa nói xong đẩy cửa phòng ở đi vào.Phòng ở thực ẩm ướt, thực đơn sơ, vẫn coi như sạch sẽ.Tựa hồ vừa quét dọn qua.

“Yêu cầu cao quá a.” Tịch Nhiêu thở dài đi theo phía sau Bạch Phong Hoa vào phòng.Không giết chết? Yêu cầu cao như vậy, vì sao gây khó xử cho mình a, trời a, đất a …

Bạch Phong Hoa ngồi xuống, khuỷu tay tựa vào trên bàn chống cằm mình, bỗng nhiên nở ra nụ cười quỷ dị: ”Chậc chậc, rốt cuộc nhịn không được a.”

“Muốn làm cho hắn biến mất hay không?” Tịch Nhiêu hai mắt tỏa sáng, khóe miệng gợi lên độ cong tàn khốc.

“Ngươi coi lời ta nói như gió thổi qua tai? Ta mới nói cái gì?” Bạch Phong Hoa tức giận nói.

Tịch Nhiêu buồn bực ngồi trong góc, chọc chọc bức tranh …

Bạch Phong Hoa nghiêng đầu mỉm cười nhìn ba người xuất hiện ở cửa.

Bạch Anh Phi, Bạch Dương, Bạch Hạp.Bạch Anh Phi đứng đầu, đen nghiêm mặt nhìn Bạch Phong Hoa.

“Ngươi hóa ra chính là nghiệt chủng kia!” Bạch Anh Phi nghiến răng nghiến lợi nói, “Ngươi cũng có tư cách tiến vào đại môn Bạch gia! Người này …”

Ba! Một âm thanh vang dội vang lên, lúc này không phải Tịch Nhiêu ra tay, mà là Bạch Phong Hoa ra tay.Trong nháy mắt, Bạch Phong Hoa liền đứng ở trước mặt Bạch Anh Phi, hung hăng một cái tát ở tại trên mặt của hắn.Này một tát này, lực đạo thật không nhẹ.Trực tiếp đem Bạch Anh Phi va vào trên cửa, chật vật bật trở về, phía sau Bạch Dương cùng Bạch Hạp vội vàng đỡ hắn.

“Tiểu Thần nói quả nhiên đúng, miệng của ngươi cùng vị trí bộ vị ngươi tương phản.” Bạch Phong Hoa nhìn Bạch Anh Phi, trên mặt đột nhiên nổ rộ ra nụ cười xinh đẹp.Xem, Bạch Dương cùng Bạch Hạp đều thất thần, vào giờ khắc này, bọn họ có một cỗ ảo giác, người trước mắt là một nữ tử phong tình vạn chủng yêu mị.

“Ngươi này nghiệt chủng.” Bạch Anh Phi ôm mặt mình điên cuồng hét lên, định ra tay.

Bạch Phong Hoa ánh mắt âm lãnh vô cùng, trên mặt như trước cười tươi như hoa, xinh đẹp như Minh Nguyệt.

“Xem ra, ngươi thật sự muốn chết!” Câu nói lạnh như băng từ hàm răng Bạch Phong Hoa rít ra.

Ngồi xổm ở trong góc, Tịch Nhiêu rất không phục quay đầu nhìn bên này, người nào a, không để cho mình giết người, vậy hiện tại trên người nàng cỗ sát khí kia là chuyện gì xảy ra a?

“Ngươi dám?” Bạch Anh Phi trong lòng không hiểu dâng lên một cỗ cảm giác sợ hãi, vì sao bị xú tiêu tử này dọa sợ? Cả người tóc gáy đều dựng thẳng lên.

Bạch Phong Hoa cười càng phát ra xinh đẹp, chậm rãi từng bước tiến lên đến gần Bạch Anh Phi, từ từ vươn tay mình ra.

“Bạch Anh Phi! Ngươi đang làm cái gì?” Một tiếng trong trẻo nhưng lạnh lùng đột nhiên truyền đến, đãnh gẫy hết thảy bên này.

Bạch Phong Hoa nhíu mày, ánh mắt xuyên qua Bạch Anh Phi, thấy được một người đang đứng ở bên ngoài.Người nọ thoạt nhìn không quá mười tám mười chín tuổi, dung mạo tuấn mỹ, nhưng trong mắt lại tản ra một cỗ hơi thở ổn trọng cùng bình tĩnh không cùng tuổi.Hắn lông mày thon dài phía dưới là một đôi con ngươi trong suốt nhìn chằm chằm Bạch Phong Hoa.Hình dáng rõ ràng, cái mũi cao thẳng dưới lộ ra môi mỏng manh.Thân hình thon dài thoạt nhìn như vậy cảnh đẹp ý vui.

“Thiên Kỳ ca.” Đứng ở cửa ba người nhìn phía sau người đến sau trăm miệng một lời kinh hô, sau đó tự giác lui qua hai bên.Mà bọn họ trong giọng nói che giấu không được tôn trọng cùng ý sợ hãi.

Bạch Phong Hoa nhìn hành động ba người nhíu mày, trêu tức nhìn về người kêu Thiên Kỳ ca.Người này, tựa hồ không đơn giản.Liếc mắt nhìn lại, cả người đều bao phủ một cỗ nhàn nhạt trong trẻo nhưng lạnh lùng, điểm này, cùng Thanh Tuyệt có điểm giống nhau.Nhưng mà cũng là gần giống chút thôi.Người này, tựa hồ ở Tông gia Bạch gia địa vị không thấp.Hơn nữa, thực lực cũng không yếu.

“Ngươi chính là Bạch Phong Hoa.” Bạch Thiên Kỳ dẫn đầu mở miệng.

“Đúng, có chuyện gì sao?” Bạch Phong Hoa không chút để ý hỏi.

“Buổi sáng ngày mai, luyện võ trường, không được đến muộn.” Bạch Thiên Kỳ nói xong, liền hờ hững xoay người rời đi.

Bạch Anh Phi ba người nghi hoặc nhìn Bạch Phong Hoa, lại nhìn bóng lưng Bạch Thiên Kỳ, do dự xuống, cũng nhanh chóng bước theo.

Bạch Phong Hoa tựa vào cửa nhìn bóng lưng Bạch Thiên Kỳ, cười khẽ một tiếng.Bạch Thiên Kỳ này nhưng thật ra thông minh, hắn vừa rồi nếu không xuất hiện, chính mình thật sự có lẽ nhịn không được mà sẽ làm ra chuyện gì đó.

“Ai nha, chủ nhân, người kia thật ngạo mạn.” Tịch Nhiêu như u linh xuất hiện bên người Bạch Phong Hoa.Bạch Phong Hoa liếc nhìn Tịch Nhiêu, xoay người vào nhà.

“Bất quá, chủ nhân ngươi càng ngạo mạn.” Tịch Nhiêu hắc hắc nhe răng cười, cũng xoay người đi theo vào.Hắn giờ phút này có chút hưng phấn, hắn cảm giác, cảm thấy, những ngày tiếp theo khẳng định sẽ rất thú vị, sẽ có rất nhiều việc mới lại phát sinh.Xem kịch vui a kịch vui a….

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất