Thịnh Thế Phong Hoa

Quyển 3 - Chương 59: Tiêu chuẩn tuyển lão công

”Làm sao có thể có vấn đề a? Nữ nhân không phải đều thích hoa a, sủng vật a. Ta đưa tiểu lễ vật cho nàng vui làm sao có vấn đề? Còn có không phải nói nữ nhân thích châu báu trang sức sao? Ta tặng vòn cổ lớn như vậy cho nàng, nàng vì sao không thích?” Lam Yên lấy ra một cái dây xích hoàng kim thô dầy bằng ngón cái, trăm tư khó giải.

Bạch Phong Hoa nhịn cười: “Nàng có phải trực tiếp ném trên mặt ngươi?”

Lam Yên kinh hãi: “Ngươi làm sao mà biết?”

“Ngươi nói ngươi đưa là vòng cổ hay là dây xích?” Bạch Phong Hoa trong lòng cười trộm.

Lam Yên nghi hoặc nhìn dây xích hoàng kim trong tay: “Có khác nhau sao? Không phải đều là mang trên cổ sao?”

Mạc Thanh Tuyệt nhìn trời, nhỏ giọng nói: “Không cần cùng hắn giảng đạo lý đó, hắn trước kia chưa bao giờ sẽ xem nữ nhân liếc mắt một cái. Không biết thưởng thức là bình thường .”

Chưa bao giờ sẽ xem nữ nhân liếc mắt một cái? Nhưng hiện tại vì tình làm khổ? Bạch Phong Hoa híp mắt nhìn Lam Yên đau đầu. Cười tủm tỉm nói: “Nếu ta giúp ngươi đuổi tới người trong lòng người, có chỗ tốt gì?”

“Cái gì? Ngươi có thể?” Lam Yên hai mắt lục quang phát sáng, nhìn chằm chằm vào Bạch Phong Hoa.

“Chỗ tốt?” Bạch Phong Hoa híp mắt không đáp hỏi lại.

“Chỉ cần ta có thể làm đến, ta đều có thể đáp ứng.” Lam Yên lời thề son sắt nói.

“Được. Người trong lòng ngươi ở nơi nào?” Bạch Phong Hoa nhìn Lam Yên trong tay gì đó, ánh mắt nhịn xuống khinh bỉ đau lòng nói, “Còn có, toàn bộ lễ vật phải tuyển chọn lại.”

“Được.” Lam Yên gật đầu, lại có chút hoài nghi nhìn Bạch Phong Hoa. Phải biết rằng, hắn đuổi theo người kia hai mươi năm, nhưng người nọ mỗi lần nhìn đến hắn đã nói muốn giết hắn.

Mạc Thanh Tuyệt ở một bên bất động thanh sắc, như nghĩ tới điều gì.

“Đầu tiên, hoa không thể là loại hoa ăn thịt này, muốn hoa hồng.” Bạch Phong Hoa nhìn hoa kia há mồm bồn máu to ghét bỏ nói.

Lam Yên chớp mắt: “Cái gì là hoa hồng?”

Bạch Phong Hoa thở dài, kế tiếp mang theo Lam Yên xuống núi. Mạc Thanh Tuyệt như trước không rên một tiếng theo ở phía sau, lại đem toàn bộ lời Bạch Phong Hoa nói nhất nhất nhớ kỹ trong lòng.

Cuối cùng, chuẩn bị một ngàn bông hồng, một tiểu hồ ly lông xù siêu cấp đáng yêu, một đôi trâm cài đầu tinh mỹ, một vòng tay huyết ngọc, một chuỗi vòng cổ trân châu.

“Mấy thứ này là có thể?” Lam Yên nhíu mày hoài nghi nhìn Bạch Phong Hoa chuẩn bị gì đó. Này trang sức tự nhiên đều là Bạch Phong Hoa từ bên trong túi Càn Khôn lấy ra đến.

“Người trong lòng ngươi ở nơi nào?” Bạch Phong Hoa lười cùng Lam Yên giảng giải.

“Ở ngọn núi phía trước kia.” Lam Yên nhìn ngọn núi phía trước cách đó không xa có chút không yên nói. Nói xong theo bản năng sờ sờ cái trán mình, lần trước bị nàng đánh vào trên trán, trực tiếp nổi một cục lớn, hiện tại nhớ tới lòng còn sợ hãi.

“Ừ, đi thôi, mang chúng ta đi, sau đó như thế như thế...” Bạch Phong Hoa hướng Lam Yên tỉ mỉ dặn dò.

Càng nói, Lam Yên biểu tình càng phát ra không thể tin, hắn lại muốn mở miệng hỏi như vậy là có thể sao, nhưng Bạch Phong Hoa trừng mắt, hắn lại đem lời đến bên miệng nuốt trở về. Dù sao hắn trước kia vẫn không thành công qua, lần này thử xem cũng tốt.

Mạc Thanh Tuyệt nhưng thật ra ánh mắt thâm thúy nhìn Bạch Phong Hoa chuẩn bị vài thứ kia, ở hướng Bạch Phong Hoa cùng Lam Yên nhìn không tới, biểu tình trịnh trọng gật gật đầu.

Lam Yên mang theo Bạch Phong Hoa cùng Mạc Thanh Tuyệt không yên hướng ngọn núi kia, khi đến lại do dự không dám tiến về phía trước.

Bạch Phong Hoa đang muốn nói chuyện, lại nghe phía trước truyền đến một trận tiếng nói liên miên cằn nhằn oán giận.

“Ta nhổ vào, thật sự là phiền chết người. Nhàm chán a nhàm chán, không Internet, không khí thiên nhiên, không nước ấm, không tivi, này quả thực không phải nơi người sống. Không đúng, nơi này vốn không phải nơi người sống.” Một giọng nói mềm mại tràn ngập oán giận, “Ta thật sự là bội phục chính mình, có thể kiên trì lâu như vậy.”

Bạch Phong Hoa nghe đến đây ngây ngẩn cả người.

“Làm sao vậy?” Mạc Thanh Tuyệt nhỏ giọng ở bên tai Bạch Phong Hoa hỏi.

Bạch Phong Hoa thần sắc phức tạp, thật sự là không nghĩ tới, nơi này còn có một nữ xuyên qua, nữ nhân hàng thật giá thật xuyên qua! Chính mình vốn là người thế giới này, cho nên khi trở về, không tính là xuyên qua. Nhưng vừa rồi người kia đang nói chuyện, cũng là nữ chân chính xuyên qua.

Lam Yên vò đầu: “Tuyết Giai lại đang nói lời kỳ quái.”

“Tuyết Giai?” Bạch Phong Hoa hỏi.

“Đông Tuyết Giai, tên của nàng thôi.” Lam Yên trả lời.

Bạch Phong Hoa hơi hơi nhíu mày, không tiếng động nở nụ cười, không đợi Lam Yên nói nữa, hướng thẳng về phía trước đi.

“Này, ngươi đợi chút, Tuyết Giai không thích có người quấy rầy nàng.” Lam Yên muốn ngăn cản Bạch Phong Hoa, Mạc Thanh Tuyệt lại chắn trước mặt hắn.

Bạch Phong Hoa lững thững đi ra phía trước, đập vào mắt nàng là một biệt tiểu viện tử rất khác người, đầy lục đằng, trong viện ngồi bên bàn đá là một cô gái dáng người nhỏ nhắn, đang phiền não cầm lấy tóc chính mình. Cô gái tựa hồ nghe đến tiếng bước chân, quay đầu đến, nhìn Bạch Phong Hoa, trong mắt hiện lên kinh diễm. Mà Bạch Phong Hoa cũng đánh giá cô gái trước mắt.

Thoạt nhìn trên dưới mười ba tuổi, tóc quăn màu vàng mềm, mắt thật to, con ngươi màu nâu, khuôn mặt lớn bằng bàn tay, cái mũi xinh xắn. Chính là một tiểu loli a! Không nghĩ tới Lam Yên khẩu vị là như thế này a a a a!

“Ngươi là ai?” Đông Tuyết Giai kinh ngạc nhìn nữ tử dunh nhan tuyệt thế trước mắt, ngơ ngác hỏi.

Bạch Phong Hoa vẻ mặt trịnh trọng, giọng điệu lại vô cùng nghiêm túc, khẽ mở môi anh đào, hộc ra một câu cẩu huyết: “Thiên vương hổ cái.”

Đông Tuyết Giai sửng sốt, tiếp theo trực tiếp đứng lên đáp, ngao ngao kêu to: “Bảo tháp trấn mụ nội nó hà yêu a a a a!”

Không đợi Bạch Phong Hoa mở miệng, loli Đông Tuyết Giai kia trực tiếp một cái phi thân, nhào vào trên người Bạch Phong Hoa, tru rống lên: “Đồng hương a đồng hương, hai mắt nước mắt lưng tròng a.”

“Ngươi tới đã bao lâu?” Bạch Phong Hoa hỏi.

“Hai mươi năm, ngươi biết không? Ta rất thống khổ. Ta một người có công ty cùng có nhà hai điểm một đường trạch nữ càng thêm nữ tính thành thân loli này, ta dáng người nóng bỏng kia đã không còn, không còn thân cao, hơn nữa không máy tính không Internet, xem không được tiểu thuyết Anime, không được đánh trò chơi, còn thường xuyên bị một cái ngốc tử quấy rầy. Ta tuy rằng là thặng nữ, nhưng ánh mắt ta không có vấn đề a. Ai sẽ coi trọng một nam nhân so với chính mình còn xinh đẹp hơn? Ai sẽ coi trọng người đưa hoa ăn thịt người tới tặng?” Đông Tuyết Giai một hơi chít chít oa oa nói hết, “Hơn nữa nơi này là Ma giới a, ta là người a, ta là người a. Ta nghĩ đi nhân giới đều đi không được.”

Trạch nữ càng thêm nữ tính, Bạch Phong Hoa nhìn Đông Tuyết Giai trước mắt kích động, trừng mắt nhìn. Quả thật, nữ tử thuộc tính như vậy xuyên qua đến nơi đây, thực chịu tra tấn. Chẳng những vượt qua chủng tộc xuyên qua, hơn nữa... Bạch Phong Hoa nhìn cái đầu cùng bộ ngực tiểu loli, nổi lên chút đồng tình. Tuy rằng tuổi trẻ là tốt, nhưng vĩnh viễn “Tuổi trẻ” như vậy còn có điểm làm cho người ta đau a.

“A, nói nhiều như vậy, ta gọi là Đông Tuyết Giai, ngươi đâu?” Đông Tuyết Giai này mới hồi phục tinh thần lại.

“Bạch Phong Hoa.” Bạch Phong Hoa cười nói, “Ngươi cùng ta lần đầu tiên gặp mặt, đã nói nhiều như vậy, không sợ ta đối với ngươi bất lợi, ngươi cũng quá dễ dàng tin tưởng người khác.”

“Sai.” Đông Tuyết Giai vươn ngón trỏ của nàng chỉ, “Con người của ta cảm giác dị thường mẫn cảm, người đối ta có thiện ý cùng ác ý ta vừa thấy liền hiểu được. Ngươi đối ta, không có ác ý gì.”

Bạch Phong Hoa nở nụ cười: “Ngươi thật thú vị.”

“Ngươi cũng là ma tộc sao?” Đông Tuyết Giai mở to hai mắt nhìn Bạch Phong Hoa tò mò hỏi.

“Không, ta là nhân loại.” Bạch Phong Hoa thoáng suy tư rồi trả lời.

“Từ nhân giới đến?” Đông Tuyết Giai mắt sáng rực lên, “Có thể mang ta đi ra ngoài không?”

Bạch Phong Hoa chỉ cười không có trả lời, ánh mắt dời về phía Lam Yên cùng Mạc Thanh Tuyệt đứng ở cửa.

Lam Yên chống lại ánh mắt Đông Tuyết Giai, co quắp đứng ở tại chỗ không dám tiến lên.

“Di, đó là nam nhân ngươi, ánh mắt không sai. Quên nói cho ngươi, mắt của ta có thể nhìn đến chân tướng.” Đông Tuyết Giai đánh giá Mạc Thanh Tuyệt, “Cũng là nhân loại sao? Có nhà sao? Tiền lương nộp lên cho ngươi không? Đối với ngươi tốt không?”

Bạch Phong Hoa hơi hơi sửng sốt mới phản ứng lại đây, nở nụ cười, cười càng lúc càng lớn.

“Cười cái gì? Đây là điều kiện lựa chọn lão công được không? Nam nhân nói chúng ta sự thật, kỳ thật đi, không thể nói như vậy. Ta chỉ là muốn cầu có phòng ở, có phòng ở mới có thể có cái nơi cố định có cảm giác an toàn đúng không? Tiền lương nộp lên cho ta nắm giữ tài chính, ta cũng có cảm giác an toàn. Chuyên gia phân tích tiền trên thân nam nhân vượt qua năm trăm độ cơ thể liền bay lên, đương nhiên giá hàng dâng lên thì con số cũng dâng lên.” Đông Tuyết Giai bài đầu ngón tay tính , “Ta cũng chưa yêu cầu có xe, dùng xe công vẫn là có thể .”

“Ừ, yêu cầu quả thật không cao.” Bạch Phong Hoa cười gật đầu, càng phát ra cảm thấy Đông Tuyết Giai loli này nói trắng ra thực đáng yêu.

“Bất quá, đáng tin nhất là tiền a tiền a.” Đông Tuyết Giai hai con mắt biến thành hình $$, nắm quyền đầu, “Tìm không thấy nam nhân ta vừa ý không quan hệ, nhưng ta muốn kiếm rất nhiều tiền.”

“Ừ, lý tưởng rộng lớn.” Bạch Phong Hoa gật đầu.

“Nhưng sự thật không vậy a!” Đông Tuyết Giai buồn bực xả tóc, “Thế giới này rất nguy hiểm. Đều không thuộc loại mình, ta trốn ở chỗ này đã lâu.”

Lam Yên xem Bạch Phong Hoa cùng Đông Tuyết Giai tán gẫu lửa nóng đã sớm xem choáng váng.

“Kỳ thật, ta cảm thấy Lam Yên kia không tồi a, vì sao không cân nhắc hắn?” Bạch Phong Hoa híp mắt hỏi.

“Không cần. Nam nhân rất xinh đẹp không đáng tin cậy.” Đông Tuyết Giai hừ một tiếng khinh thường liếc mắt Lam Yên.

Lam Yên nghe nói như thế, cũng bất chấp khác, hướng tiến lên đây, trực tiếp theo trong lòng lấy ra một phen chủy thủ, hướng mặt mình không lưu tình chút nào hai đao, ở trên mặt hai bên họa xuất một đạo miệng vết thương dữ tợn thật dài.

“Ta không đẹp, cân nhắc ta đi. Ta có phòng ở, hơn nữa tiền của ta sẽ toàn bộ giao đưa cho nàng.” Lam Yên vội vàng nói.

Đông Tuyết Giai bị hành động Lam Yên làm hoảng sợ, tiếp theo nhíu mi nhìn miệng vết thương trên mặt Lam Yên, đáy mắt hiện lên đau lòng cùng không đành lòng, ngoài miệng lại rầm rì : “Thương thế của ngươi, tùy thời đều chữa khỏi. Hơn nữa, ngươi làm sao có tiền a?”

“Ta đây tuyệt đối không trị liệu miệng vết thương này. Ta, ta không có tiền có thể kiếm.” Lam Yên có chút chán nản, hắn cho tới bây giờ khinh thị tiền tài là cặn bã, quả thật sẽ không thu thập vài thứ kia. Bất quá, đòi tiền, rất dễ dàng.

“Ta mới không cần ngươi lừa gạt đến tiền, có câu ‘quân tử ái tài thủ chi.” Đông Tuyết Giai vừa thấy chỉ biết Lam Yên đánh cái chủ ý gì. Bằng thực lực Lam Yên, xác thực muốn bao nhiêu tiền đều có thể.

Lam Yên nhíu mày, còn thật sự tự hỏi con đường kiếm tiền bình thường như thế nào. Đi làm phụ tá cho ma vương? Quá phiền toái. Bất quá, vì Tuyết Giai, cũng không tính cái gì.

“Hắn có thể làm công cho chúng ta nhóm, chúng ta trả tiền công.” Mạc Thanh Tuyệt thanh âm sâu kín ở sau lưng Lam Yên vang lên.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất