Thịnh Thế Phong Hoa

Quyển 3 - Chương 58

Trời xanh mây trắng, thanh sơn nước biếc, phóng nhãn nhìn lại, là một cảnh sắc làm cho người ta vui vẻ thoải mái.

“Vậy ngươi cho rằng nê là cái dạng gì?” Mạc Thanh Tuyệt hỏi.

“Ta cảm thấy a, hẳn là âm u, thực áp lực, mịt mù tăm tối, gió lạnh, quái thú nơi nơi hoành hành. Cây cối khô héo, nước đen thối ...” Bạch Phong Hoa còn chiều hướng tiếp tục nói xuống, Mạc Thanh Tuyệt đầu đầy hắc tuyến.

“Ngừng ngừng ngừng, ngươi xác định ngươi đang nói Ma giới?” Mạc Thanh Tuyệt có chút buồn cười.

“Ta lại chưa có tới, làm sao mà biết.” Bạch Phong Hoa nhún vai, quay đầu nhìn lại, lại nhìn đến một con bướm thật lớn ở trong bụi hoa bay lượn.”Rất được a. Kia con bướm.”

“Đó là Ma tộc hạ đẳng _Ma điệp. Xinh đẹp thì xinh đẹp, có điều phấn trên người nó có độc, đừng tùy tiện đi chạm vào.” Mạc Thanh Tuyệt nhìn Bạch Phong Hoa hai mắt sáng lên, cười giải thích.

“Di, hoa kia thật lớn.” Bạch Phong Hoa nhìn Ma điệp chậm rãi bay về một bụi hoa phía trước, hoa ở mỗi một đóa đều có lớn như trái bóng vậy, mặt trên một gốc cây còn có nhiều loại nhan sắc.

“Đó cũng là Ma tộc hạ đẳng.” Mạc Thanh Tuyệt giải thích.

“Hoa là thực vật, cũng là ma tộc?” Bạch Phong Hoa có chút khó hiểu.

“Ngươi đến gần nhìn xem sẽ biết.” Mạc Thanh Tuyệt lôi kéo tay Bạch Phong Hoa đi phía trước đi đến.

Đợi đi gần, Bạch Phong Hoa mới giật mình ngạc phát hiện bên trong mỗi một đóa hoa đều có mặt, mặt hiện ra không chút thay đổi mặt. Toàn bộ giống nhau như đúc, trừng mắt to đờ đẫn nhìn trên không.

“Dọa, thật quỷ dị.” Bạch Phong Hoa nhíu mày.

“Buổi tối chúng nó sẽ nhắm mắt lại.” Mạc Thanh Tuyệt lôi kéo tay Bạch Phong Hoa, “Đi, trước mang nàng đi gần đây. Còn có rất nhiều Ma tộc thú vị.”

“Ma tộc chia làm mấy loại a?” Bạch Phong Hoa nghi hoặc.

“Kỳ thật chính là hạ đẳng, trung đẳng, cùng thượng đẳng.” Mạc Thanh Tuyệt kiên nhẫn giải thích, “Hạ đẳng giống như nàng chứng kiến này đó, chúng có sinh mệnh, hình thái vẫn là bộ dáng vốn có. Trung đẳng có thể biến ảo thành hình người, nhưng không thể duy trì. Thượng đẳng biến ảo hình người có thể vẫn duy trì, hơn nữa bề ngoài cùng thực lực có quan hệ trực tiếp. Càng là mặt đẹp, thực lực càng mạnh.”

“Aha ha, Ma hoàng bệ hạ chúng ta vẫn là đệ nhất mỹ nam Ma giới a.” Bạch Phong Hoa cười bỡn cợt.

Mạc Thanh Tuyệt bất đắc dĩ cười cười, không có nói tiếp. Kỳ thật Bạch Phong Hoa điểm ấy nói đúng, Mạc Thanh Tuyệt thật là đệ nhất mỹ nam Ma giới, nhiều thiếu nữ mỹ nữ ma tộc giao tâm, mặc kệ như thế nào cũng chưa bao giờ được đáp lại. Lời này Mạc Thanh Tuyệt tự nhiên không có khả năng nói cho Bạch Phong Hoa.

Bỗng nhiên, phía trước hiện lên một đạo bóng trắng, Bạch Phong Hoa chăm chú nhìn lại, lại nhìn đến một con chim tuyết trắng to. Chim kia cả người tuyết trắng, không có một chút lông tạp, giống như là Khổng Tước trước kia Bạch Phong Hoa gặp qua. Nhưng có một chút bất đồng là chim kia có hai đôi cánh.

“Đó là Bạch Tước.” Mạc Thanh Tuyệt cũng thấy được Khổng Tước kia có hai đôi cánh.

Kế tiếp, Bạch Phong Hoa gặp được rất nhiều ma thú cổ quái. Có mắt sói ba con mắt, có ma thú bề ngoài tương tự bùn đất, còn có Hồ Ly ba cái đuôi, cũng có Ma tộc đầu giống cái ấm trà có ba chân.

“Ngoài thành đều là Ma tộc hạ đẳng, trong thành trì đều là Ma tộc trung đẳng cùng Ma tộc thượng đẳng.” Mạc Thanh Tuyệt ngẩng đầu nhìn về tiền phương.

“Thành trì? Ma giới vận mệnh là thế nào a?” Bạch Phong Hoa nghi hoặc.

“Kỳ thật, cùng nhân giới không sai biệt lắm. Ma hoàng là người thống trị cao nhất, bên người có chiến tướng. Phân chia đất phong, có Ma vương, Ma tướng. Thành trì cũng do các thành chủ thống trị. Ma tôn còn lại là Ma tộc thực lực cường đại, qua lại tự nhiên, không ai quản. Nhưng cũng không loại trừ có Ma vương hoặc là thành chủ có thể tìm thỉnh Ma tộc vì chính mình làm việc. Nói như thế, giống như Hoàng đế nhân giới, phía dưới là Vương gia, tướng quân. Vương quyền sở hữu đều có thành trì của mình, ma vương phái thuộc hạ quản lý thành trì, chính là thành chủ. Ma tôn có điểm giống cao thủ nhân giới thế ngoại.” Mạc Thanh Tuyệt giải thích rất rõ ràng, Bạch Phong Hoa vừa nghe liền hiểu được.

“Thực phức tạp a. Như vậy hiện tại chia làm ba phái, ngươi có biết thế hai phái nào là duy trì ngươi không?” Bạch Phong Hoa nhíu mày vuốt cằm mình hỏi.

“Biết, bất quá thực phiền toái, đi từng bước tính từng bước. Trước thu hồi chân thân, lại giải quyết những người này.” Mạc Thanh Tuyệt cũng nhíu mày, “Không thể cho ma tộc xâm nhập nhân giới, không thể cùng thần tộc khai chiến.”

“Thần hoàng cái người chim kia, kỳ thật là muốn đại tẩy. Hắn nghĩ muốn nhất thống tam giới.” Bạch Phong Hoa khinh thường chửi nhỏ, “Dã tâm rất lớn. Nhân giới trước kia hắn không có lấy cớ nhúng chàm, bởi vì sư phụ trước kia cùng hắn hình như từng có ước định. Nhưng thời gian ước định cũng sắp đến, hắn có thể mượn thời điểm cùng ma tộc khai chiến tìm cái lý do đem nhân loại dụ dỗ.”

“Chỉ bằng hắn?” Mạc Thanh Tuyệt khinh thường hừ nhẹ một tiếng.

“Hắn âm hiểm ti bỉ, tóm lại cẩn thận chút.” Bạch Phong Hoa suy tư, “Chúng ta trước đi thu hồi chân thân của chàng. Chân thân của chàng ở nơi nào?”

“Ở tận cùng phía dưới Ma hoàng cung.” Mạc Thanh Tuyệt trầm giọng nói, “Bất quá, hẳn là nghiêm mật trông coi .”

“Mặc kệ, khó mấy cũng muốn thu hồi.” Bạch Phong Hoa nhìn về phía tiền phương, “Phía trước là chỗ nào vậy? Còn rất xa?”

“Phía trước xa xa là một thành trì nhỏ tối, cách ma cung tự nhiên còn thực xa.” Mạc Thanh Tuyệt híp mắt nhìn tiền phương, ánh mắt có chút đen tối không rõ, “Có điều chúng ta trước đến một chỗ, nơi đó có Ma tộc không đồng nhất. Nếu lúc này đây có hắn tham gia, sự tình sẽ dễ hơn nhiều.”

“Không đồng nhất? Như thế nào không đồng nhất?” Bạch Phong Hoa hỏi.

“Hắn am hiểu mị thuật, có thể thôi miên người. Hơn nữa làm cho người ta hoàn toàn không thể nhận ra.” Mạc Thanh Tuyệt hơi hơi nhíu mi, “Ma tộc này, rất nhiều người đều kiêng kị hắn.”

“Vậy hắn không phải muốn vị trí của ngươi, thôi miên ngươi cho ngươi thoái vị là được?” Bạch Phong Hoa liên tưởng đến điều này.

“Không, hắn có thể thôi miên chính là so với hắn yếu hơn. So với hắn cường, không cẩn thận sẽ phản phệ.” Mạc Thanh Tuyệt cười tự tin, “Hắn đối ta, cũng không dám. Rất nhiều ma vương muốn mời hắn làm phụ tá, hắn đều không có đồng ý.”

“Nguyên nhân?” Bạch Phong Hoa hỏi.

“Không có nguyên nhân. Hắn mỗi lần đều trả lời như vậy.” Mạc Thanh Tuyệt lắc đầu.

“Hắn thực lực như thế nào?” Bạch Phong Hoa trong lòng tính kế.

“Rất mạnh, thật sự cùng ma vương một chọi một, hẳn không có ma vương nào là đối thủ của hắn.” Mạc Thanh Tuyệt khẳng định nói.

“Tốt lắm, chúng ta tìm hắn đi, thử xem, có thể tìm được hắn để cho hắn hỗ trợ, sự tình sẽ dễ thực hiện a.” Bạch Phong Hoa nhíu mày.

“Ừ.” Mạc Thanh Tuyệt gật đầu, giơ tay chỉ vào sơn mạch phương xa, “Hắn ẩn cư ở trên ngọn núi tiền phương kia. Bởi vì ngại người tìm hắn gây phiền toái, trốn ở kia đi. Là Mộng Mị vô tình đi ngang qua phát hiện hắn trốn ở đó, nếu không ta cũng không biết.”

“Đi.” Bạch Phong Hoa lôi kéo Mạc Thanh Tuyệt liền hướng bên kia chạy đi.

Một mảnh núi non phong cảnh tú lệ, làm cho người ta cảnh đẹp ý vui. Đi vào chân núi từ rất xa nhìn đến sườn núi một đoàn sương trắng. Không cần Mạc Thanh Tuyệt giải thích Bạch Phong Hoa cũng hiểu được, đó là sương mù Ma tộc kia sở thiết hạ, hẳn là một loại trận pháp. Chỉ là trình độ trận pháp này tự nhiên đối hai người không có ảnh hưởng. Hai người thoải mái đi qua. Không đi thật xa, chợt nghe đến một thanh âm bi thảm.

“Vì sao? Rốt cuộc vì sao? Nàng vì sao không tiếp nhận?” Trong thanh âm tràn đầy bất đắc dĩ cùng nghi vấn.

Bạch Phong Hoa nhìn thoáng qua Mạc Thanh Tuyệt, Mạc Thanh Tuyệt gật đầu: “Chính là người nọ, hắn gọi Lam Yên.”

Bạch Phong Hoa mâu sắc khẽ biến, người kêu Lam Yên nhân, tựa hồ đang vì tình làm khổ a.

“A a a, vì sao a?” Chờ Bạch Phong Hoa cùng Mạc Thanh Tuyệt đi gần, mới nhìn đến một nam nhân diện mạo yêu mị đến cực điểm đang nắm tóc của mình kêu thảm.

Bạch Phong Hoa đánh giá ma tộc kia, ma tộc kia trưởng thành môi hồng răng trắng, mi gian có một cỗ cảm giác xinh đẹp nói không nên lời, mái tóc xinh đẹp thật dài giờ phút này bị chính hắn làm lộn xộn. Một đôi con ngươi xanh biếc, lông mi thật dài, dưới mũi cao thẳng là môi mỏng khêu gợi. Nam nhân yêu nghiệt như vậy lớn lên so với nữ nhân còn muốn xinh đẹp!

Lam Yên giống nhau không có nhận thấy được hai người đã đến, như trước chính mình tại kia quỷ kêu quỷ kêu.

Thẳng đến Mạc Thanh Tuyệt cùng Bạch Phong Hoa ngồi ở trong viện thạch trên ghế dài nghỉ ngơi thật lâu, hắn mới hồi phục tinh thần lại.

“Uy , các ngươi là ai?” Lam Yên giờ phút này đã tỉnh táo lại, trên mặt yêu nghiệt tất cả đều là lạnh như băng, không kiên nhẫn vẫy tay nói, “Đi thôi, ta nói không nghĩ trông nom chuyện gì. Ta chính chuyện mình còn không có giải quyết, vô tâm tình quản chuyện Ma hoàng ngươi.”

Bạch Phong Hoa hơi hơi nhướng mày, này Lam Yên, quả nhiên không đơn giản. Nàng cùng Mạc Thanh Tuyệt bên ngoài đã muốn thay đổi, hắn cư nhiên nhận được thân phận Mạc Thanh Tuyệt. Hơn nữa còn không nể mặt.

“Ngươi như thế nào nhận được hắn?” Bạch Phong Hoa nhất thời đến đây hứng thú, tò mò hỏi.

“Qua trận pháp của ta, hơn nữa ta căn bản nhìn không ra thực lực của các ngươi. Trong Ma giới trừ bỏ ma hoàng còn có ai?” Lam Yên hừ một tiếng, nhìn Mạc Thanh Tuyệt, “Ta nói cho ngươi, đừng lấy thân phận áp ta, vô dụng. Cũng đừng muốn dùng vũ lực, ta chết ngươi cũng không chỗ tốt.”

Mạc Thanh Tuyệt cười tủm tỉm nhìn Lam Yên: “Ngươi tựa hồ đang vì chuyện mỗ ta làm phiền não.”

“A a a! Không liên quan chuyện của ngươi, phiền chết ta .” Nhắc tới, vốn vẻ mặt lạnh như băng, Lam Yên rối rắm đứng lên.

“Các hạ tựa hồ vì tình làm khổ?” Bạch Phong Hoa thử tính hỏi.

“Không liên quan các ngươi a, các ngươi đi thôi. Không đi cũng tùy các ngươi, dù sao ta không nhận.” Lam Yên xoay người, đi đến một mặt sân khác đi, đứng ở trước một gốc cây đóa hoa thật lớn màu xám rối rắm, nhỏ giọng nói thầm , “Vì sao nàng không thích ta đưa hoa? Không phải nói nữ nhân đều thích hoa sao?”

Bạch Phong Hoa trừng mắt nhìn, lời này đúng vậy, là đúng vậy. Nói như vậy, nữ nhân là thích hoa. Ngay sau đó, Bạch Phong Hoa biết vì sao nữ nhân trong miệng Lam Yên không thích.

Chỉ một tiểu ma thú ong ong bay qua bụi hoa thật lớn trước mặt Lam Yên, đóa hoa phút chốc mở ra, lộ ra mồm bồn máu to, trực tiếp đem tiểu ma thú kia nuốt vào, hung hăng nhấm nuốt, phát ra tiếng ca ca. Sau đó, có một tia vết máu từ bồn máu mồm to chảy ra.

Bạch Phong Hoa cái ót nhỏ mồ hôi lạnh, hoa như vậy, đưa cho nữ nhân đòi niềm vui sao? Ghê tởm như thế, ai thích?

“Nàng vì sao không thích sủng vật ta đưa? Đáng yêu như vầy a.” Lam Yên còn tại lầm bầm lầu bầu.

Bạch Phong Hoa nhìn đến cái gọi là sủng vật trong miệng Lam Yên nhất thời cảm thấy cả người đều sợ hãi. Trên cánh tay Lam Yên giờ phút này có một Mao Mao trùng (sâu róm) cùng cánh tay hắn không sai biệt lắm, cả người lóe hào quang màu lam quỷ dị, thân hình mềm thân đang mấp máy. Muốn bao nhiêu ghê tởm có bấy nhiêu ghê tởm.

Mạc Thanh Tuyệt cùng Bạch Phong Hoa liếc nhau, hai người không nói gì.

“Cái kia, Lam Yên đồng học, ngươi có phải đang theo đuổi nữ tử?” Bạch Phong Hoa gặp Lam Yên còn tìm gì đó trong ngực chuẩn bị cảm thán, vội vàng mở miệng ngăn trở hắn.

“Đồng học? Có ý tứ gì?” Lam Yên quay đầu nhìn Bạch Phong Hoa.

“Theo đuổi nữ nhân không phải như ngươi theo đuổi.” Bạch Phong Hoa run rẩy khóe miệng nói.

“A? Không phải?” Lam Yên nghi hoặc không thôi.

“Thật sự không phải.” Bạch Phong Hoa cảm thấy toàn thân vô lực, bởi vì nàng xem đến Lam Yên theo trong lòng lấy ra gì đó hóa ra là một ma thú nhớp dính cùng con sên giống nhau, nhưng trên lưng ma thú kia đều là con mắt, quỷ dị mà ghê tởm. Bạch Phong Hoa run rẩy khóe miệng, nàng hiện tại thật tình cảm thấy người nào bị Lam Yên thích là một hồi bi kịch.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất